Đội Trưởng! Xin Dừng Tay!

Chương 46: 46: Bây Giờ Chú 32 Tuổi Á À Không 33 Tuổi Mới Đúng



Dương Lâm Bảo thấy cô năm sát mép giường thì mỉm cười, vứt cái gối cô lấy làm mức qua một bên, giơ tay kéo cả chăn cả người đang quay lưng lại vào lòng mình.

Hạ Mạn Thư giật nảy người a lên một tiếng rồi hỏi:
– Anh làm gì thế?
Dương Lâm Bảo tì cằm lên đầu cô, tham lam hít lấy mùi hương thơm thoang thoảng của cơ thể cô.

Thấp giọng:
– Em nằm ngoài đó không sợ rớt giường sao? Nằm im đi, nếu không tôi không ngại đè em ra làm vài trăm hiệp đâu.
Hạ Mạn Thư sợ rụt cổ lại, bất giác mà đỏ mặt lên.

Cô nằm im cứng ngắc cả người.

Dương Lâm Bảo thấy cô khổ sở như thế liền hỏi làm phân tán sự chú ý của cô:
– Ngày mai em có muốn xuống nhà bếp phụ mọi người không?.

||||| Truyện đề cử: Đội Trưởng! Xin Dừng Tay! |||||
Hạ Mạn Thư nghe được liền gật gật đầu:
– Có, anh cho tôi đi nhé?
– Ừm, nhưng không được làm những việc nặng.

– Tôi biết rồi.
Hạ Mạn Thư được anh ôm trong lòng, cảm thấy ấm áp là thường, cô xoay người lại mặt đối diện ngực anh, cô khẽ hỏi:
– Anh vào quân đội được bao nhiêu năm rồi?
Dương Lâm Bảo nhắm mắt lại, hưởng thụ hơi ấm nho nhỏ trong lòng:
– Được gần 15 năm rồi.
Hạ Mạn Thư ngạc nhiên, khẽ cảm thán:
– Eo ơi, 15 năm cơ á? Lúc đó tôi mới có hơn 2 tuổi cơ à? Thế anh vào đây lúc bao nhiêu tuổi?
– Hơn 18 tuổi một chút.
Cô giơ hai bàn tay bé xíu ra khẽ đếm:
– Vậy là anh bây giờ là..

hai mươi bảy, hai mươi tám, hai mươi chín..

bây giờ chú 32 tuổi á? À không, là 33 tuổi?
Ngón tay của Hạ Mạn Thú cứ ngọ nguậy đếm số, khẽ cọ vào cơ ngực rắn chắc của Dương Lâm Bảo, anh cảm thấy cô là đang trêu đùa mình.

Anh khó chịu bắt lấy tay cô dúi vào trkng chăn, hắng giọng:
– Đừng động đậy nữa.
Hạ Mạn Thư nghe lời, không động đậy nữa, cô tò mò hỏi nhỏ:
– Tôi nhớ lúc đầu tôi gặp chú thì chú là đội trưởng mà, sao giờ trở thành thượng tướng?
– Chức vụ nhỏ dễ làm việc hơn.
Hạ Mạn Thư bĩu môi:
– Nhưng tôi thích gọi chú là Đội trưởng Dương hơn Thượng tướng Dương đó nhé!
– Thế thì gọi Đội trưởng đi.
Hạ Mạn Thư lại hỏi:
– Sao chú không ở dòng họ Dương Lâm mà ngồi quạt mát ăn bát vàng? Lại chạy đi chinh chiến sa trường thế này?
– Ai nói cho em nghe?
– Là Hoắc Cố Lăng Thành nói cho Linh Linh nghe, Linh Linh kể một chút cho tôi biết đó.
Dương Lâm Bảo xoa xoa đầu cô:
– Vậy tại sao em chọn ngành dinh dưỡng?
Hạ Mạn Thư suy nghĩ một lúc:
– Ò! Biết rồi, vậy tại sao chú lại đến Y đô thế?
– Công việc.
– Tại sao chú và anh Lăng Thành quen nhau thế?
– Chúng tôi chơi với nhau từ nhỏ, còn có Hồ Thanh Phong và La Nhất Long nữa.
– Vậy tại sao chú đã già rồi mà không cưới vợ đi?

– Đã cưới rồi.

Mới cưới.
Hạ Mạn Thư sực nhớ ra mình, im lặng một chút rồi hỏi tiếp:
– Tại sao chú lại kết hôn với tôi? Tôi đâu có gì đâu.
– Không cần em có, tôi có là đủ rồi.
– Khi nào chú về Y đô?
– Một thời gian nữa.
– Vậy có thể..
Dương Lâm Bảo mất kiên nhẫn, kéo chăn ra rồi cúi xuống hôn nhẹ vào cái miệng đang liến thoắng kia, nhỏ nhẹ nuông chiều:
– Em định không ngủ à? Vậy thì làm chuyện khác.
Hạ Mạn Thư co người, nhắm mắt chặt rồi nói:
– Chú hung dữ quá, tôi ngủ đây.
Dương Lâm Bảo khẽ cười, ôm cô vào lòng.

Đúng là trẻ nhỏ, nhiều câu hỏi tại sao quá, sức tò mò thật là lớn.

Hạ Mạn Thư suy nghĩ đủ thứ, nằm im không dám động đậy sợ chọc giận anh, một lúc sau cũng ngủ quên mất.
Anh ngủ rất nông, đầu óc cứ trong tình trạng căng thẳng, nhưng mấy hôm nay có cô nằm bên liền cảm thấy dễ chịu.

Anh ngửi mùi hương trên tóc cô, cơ thể ấm áp mềm mại trong lòng, bình yên đến lạ.

Hạ Mạn Thư ngủ say không có ý thức liền đẩy bàn tay đang ôm mình ra, đôi chân nhỏ đạp đạp chiếc chăn, ngọ nguậy xoay đi xoay lại một hồi.

Dương Lâm Bảo nằm thẳng người để im xem cô làm gì, ngủ nhưng vẫn nghịch ngợm.

Cô lần mò kiếm đường trườn lên nằm sấp trên người anh.

Dương Lâm Bảo phì cười, cách ngủ của cô hôm nay lạ quá, anh đưa tay vén vài lọn tóc đang rối của cô ra sau.

Có lẽ là thoải mái nên Hạ Mạn Thư đã im lặng ngủ.
Dương Lâm Bảo lần đầu tiên nằm ở dưới, bị một cơ thể nõn nà đầy sức sống đè lên.

Như dòng điện kích thích lấy anh, cả người rộn rạo.

Anh đưa tay vuốt vuốt lưng của Hạ Mạn Thư, anh cứng người.
Cô ấy đi ngủ không mặc áo lót? Đang kiểm tra độ kiềm chế của mình sao? Chết tiệt mà.
Tự kìm lòng bản thân không được đánh úp cô nữa, cố gắng để vài hôm cô thoải mái đã.

Hôm qua và sáng nay anh đã cho cô ăn nhiều lắm rồi, chắc miệng nhỏ giờ đang sưng lên.

Phải kìm chế.
Anh nhắm mắt cố gắng không cho cái tên quái vật dưới thân ngóc lên, đúng là cực hình mà..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.