Đóng Vai Tình Địch, Tôi Bị Nam Chủ Coi Trọng!

Chương 54: Cậu út nhà họ Lê (4)



Edit: A Uyển

Nhận được điện thoại của Lê Nhan, Lê Thanh Yến liền trực tiếp đứng lên, rời khỏi cuộc họp, đi thẳng đến trường học.

Lúc vừa vào đến cửa, Lê Thanh Yến chợt nghe thấy một giọng nói đang gào lên, đòi đỉnh chỉ cháu của anh.

Thần sắc thâm trầm, khó có thể nhìn thấu.

Con cháu nhà họ Lê, từ khi nào ai cũng có thể nói ra nói vào?

“Xin lỗi, tôi tới trễ. Tôi là cậu của Lê Nhan, Lê Thanh Yến.”

Lời nói của người đàn ông vừa bước vào lập tức đánh gãy lời nói của mẹ Trầm, ánh mắt lạnh nhạt liếc mắt nhìn Trầm Nam vẫn đang bám áo mẹ càng thêm khó đoán.

Lê Thanh Yến năm nay ba mươi tuổi, dáng người cao lớn. Khuôn mặt thừa hưởng bộ gen trội nhà họ Lê, thành thục tuấn mỹ, hình dáng thâm thúy. Khoác trên người bộ vest đen, cách ăn mặc xa hoa, nhìn vào liền biết không phải người bình thường. Mặc dù tuổi còn rất trẻ, nhưng khí chất mạnh mẽ, trầm ổn lại lạnh lùng vô cùng.

Tầm mắt nhìn thoáng qua mẹ Trầm liền dừng lại.

“Cậu.” Lê Nhan ở phía sau nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Nghe thấy giọng Lê Nhan, Lê Thanh Yến quay lại nhìn, khóe môi còn hơi cong lên, cả khuôn mặt phút chốc trở nên ôn hòa, ánh mắt mang theo sự trấn an.

“Thầy giáo, bây giờ chúng ta tiếp tục bàn về cách xử lý việc này đi.” Lê Thanh Yến ngẩng đầu nhìn thẳng vào ban lãnh đạo nhà trường, ngữ khí không mặn không nhạt, còn có hơi xa cách.

“Ey, đây là cậu của mày hả?” Lục Lâm ở phía sau huých huých tay Lê Nhan, nhẹ giọng hỏi nhỏ.

“Ừm.” Lê Nhan gật gật đầu. Cậu của cô vừa vào đã giới thiệu rồi mà?

“Cậu ruột hả?” Lục Lâm lại chọc chọc cánh tay Lê Nhan.

“Chứ gì nữa?” Lê Nhan không hiểu nổi.

Cậu Lê Thanh Yến là em ruột của mẹ cô, vẫn ở lại trong nước quản lý công ty nhà họ Lê, lúc cha mẹ Lê ra nước ngoài có dặn qua, có việc gì cần cứ tìm cậu là được.

“Ò… Không có gì, cậu của mày cũng rất tốt.” Hơi nghiêng đầu, Lục Lâm nhìn chiều cao của cậu của Lê Nhan hơn hắn một chút, lại nhìn kỹ khí chất thành thục của người ta, nhấp khóe miệng trả lời qua loa.

Cậu ruột của Lê Nhan?

Thì ra… là người như vậy.

Cũng tạm được.

Trên cương vị là phụ huynh của Lê Nhan, Lê Thanh Yến nhìn qua vẫn còn trẻ, Lục Lâm nhớ tới hai người trao đổi ánh mắt rất thân thuộc, nhấp môi, ánh mắt hơi trầm.

Lúc này, ở bên kia đang nói đến cách xử lý cho sự việc gây gổ lần này, Lê Thanh Yến đưa ra ý kiến phản đối.

Lúc đi trên đường, anh đã tìm hiểu rõ ràng đầu đuôi sự việc.

Không cần nói cái gì khác, trước hết, anh vô cùng tin tưởng Lê Nhan, chẳng cần bằng chứng gì cũng biết cho dù Lê Nhan ra tay nhưng cháu anh cũng không vô duyên vô cớ đánh người ta.

“Xử phạt Lê Nhan và Lục Lâm?” Lê Thanh Yến cười cười, “Tôi không rõ nội quy của quý nhà trường là gì, nhưng, theo tôi được biết, nguyên nhân gây ra việc này không phải do bạn học Trầm này hay sao?”

Ý lạnh xẹt qua Trầm Nam làm nó bỗng cảm thấy nguy hiểm, Trầm Nam không nhịn được rụt cổ lại, biểu cảm chột dạ.

“Quý thầy đây, thầy cho rằng đây là đánh nhau ẩu đả bình thường thôi sao?” Lê Thanh Yến nhàn nhã nói, thanh âm từ tính vang vọng.

Nhưng thầy giáo đối diện anh cảm giác không được tốt lắm.

Lê Thanh Yến một khi mở miệng, khí thế liền lấn át người khác, tất cả mọi người ở đây không cách nào phản bác.

Ngón tay người đàn ông thon dài chậm rãi gõ trên mặt bàn, “Trầm Nam mang theo một nhóm người, thậm chí còn thuê một số người ở ngoài trường vào, đầu tiên nhắm vào Lục Lâm, đánh hội đồng thằng bé, một mình đánh không lại mới gọi người đến đánh, đã vậy còn toan tính đánh lén sau lưng.”

“Lê Nhan nhà tôi đi ngang qua gặp bất bình mới rút đao tương trợ, cái này gọi là thấy việc nghĩa hăng hái làm.”

Khẽ nâng ánh mắt, Lê Thanh Yến thần sắc ung dung, “Cho nên, có vấn đề gì không?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.