Dư Phong - Khanh Kiểm

Chương 30



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Thỏ

====================

Đã có kết quả kỳ thi tỉnh, Thẩm Mục làm rất tốt. Hắn và Cố Lập Tân đều đạt thành tích cao, một người đứng thứ sáu toàn tỉnh, người kia đứng thứ chín. Cuộc thi toán cấp quốc gia sẽ tổ chức vào tháng 11 này. Thời gian cũng khá gấp nên giáo viên chủ nhiệm cho họ nghỉ hai ngày về nhà chuẩn bị hành lý. Ngày thứ ba sẽ bắt xe lên thành phố.

Kỳ nghỉ này là một niềm vui bất ngờ, Thẩm Mục chưa kịp nói với Thẩm Minh Ngọc đã bắt xe về nhà.

Tô Ôn từ cửa sổ thấy bóng dáng Thẩm Minh Ngọc xa dần, mới quay người mặc quần áo. Cậu đóng cửa, cẩn thận dùng chìa khóa lại. Mặc dù hôm nay là thứ bảy nhưng trường của Thẩm Mục không cho nghỉ. Thiếu niên đã làm xong bài tập hôm thứ sáu, thành ra rảnh cả ngày hôm nay. Tô Ôn lại liên hệ anh chủ tốt bụng hay giới thiệu việc làm thêm cho mình, hỏi có cần cậu tới phụ gì không.

Thời tiết mùa thu lúc nào cũng dễ chịu. Lá cây ven đường chưa ngả vàng hẳn, cái nóng oi bức của mùa hè đã được gió mát thổi bay gần hết.

Lúc Tô Ôn đến, có một bộ mascot bông đằng sau quầy. Cậu biết nhân vật này. Dù không xem tivi thường xuyên, dựa trên màu lông xám, chiếc mũ có mảnh vá và vết sẹo đặc trưng trên mặt, đây chắc chắn là Sói Xám*, nhân vật hoạt hình nổi tiếng từ khi học cấp một.

Chủ tiệm ngại ngùng gãi đầu: “Đây là ý tưởng của vợ tôi, nghe nói trẻ con rất thích cái này, cũng dễ thu hút người đi đường hơn, nhưng sẽ mệt hơn bình thường. Như vậy đi, bốn tiếng tôi tính cậu 100 tệ (=360 nghìn VND) được không?

Tô Ôn không sợ mệt, hơn nữa trời đã vào thu, nhiệt độ thấp hơn nhiều. Mặc mascot giữa thời tiết này không phải không chịu được, chưa kể mức lương này cũng khá hời. Cậu nhanh chóng mặc vào, cầm xấp tờ rơi ra ngoài.

Sau một tuần làm việc mệt mỏi, thứ bảy là ngày đông người qua lại trên đường nhất. Thị trấn Tô Ôn ở khá nhỏ, mô hình quảng cáo này chưa phổ biến nên rất mới lạ với trẻ con. Rất nhiều bạn nhỏ kéo tay ba mẹ đến chụp ảnh với cậu.

Nhìn đôi mắt to tròn của lũ trẻ, Tô Ôn không nỡ từ chối, đành hợp tác tạo đủ tư thế trước ống kính.

Chẳng mấy chốc, một đám đông đã tập trung trước cửa tiệm.

Cố Lập Tân bước xuống từ xe buýt, thấy cảnh tượng náo nhiệt như vậy, không khỏi nhìn thêm vài lần: “Tiệm bánh này ngon phết đấy.”

Thẩm Mục nghe vậy cũng nhìn qua.

Dưới bảng hiệu cổ kính, có một người mặc bộ đồ bông Sói Xám, trông hơi buồn cười, không hợp lắm. Người đó cao ngang Tô Ôn, luôn kiên nhẫn cho phép trẻ con quấy rầy.

“Sói Xám” vừa tiễn một đứa trẻ đi. Lúc cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt liền chạm phải Thẩm Mục. Tô Ôn thầm kêu khổ:

Sao hôm nay anh Mục lại được nghỉ, không phải nói trường vẫn đi học như bình thường à?

Cậu muốn chạy trốn theo bản năng. Tô Ôn luôn giấu gia đình công việc làm thêm này, không muốn thêm gánh nặng cho Thẩm Mục. Nhưng đầu đội mũ Sói Xám to thế này, chắc anh ấy không nhận ra mình đâu nhỉ?

Nghĩ vậy, thiếu niên yên tâm hơn một chút, đưa tờ rơi cho người bên cạnh, lại phát hiện Thẩm Mục đang tiến về phía mình.

Anh ấy đến rồi!!

Tô Ôn hoảng hốt như bị mẹ bắt quả tang làm chuyện xấu, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Chắc là tình cờ, tình cờ đi qua thôi…

Thẩm Mục bước tới, dừng lại trước mặt cậu: “Cho tôi một tờ.”

Tô Ôn “A” lên một tiếng. Thẩm Mục nghe thấy âm thanh, càng khẳng định suy đoán của mình. Hắn lạnh lùng cười: “Tiểu Ôn làm bài xong rồi hả? Cũng không cần ôn lại bài sao?”

Tô Ôn lập tức thấy lạnh toát cả người, run rẩy cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: “Em không có lỡ dở việc học, tháng này em đứng thứ ba trong kỳ thi tháng mà.”

Mặt cậu đẫm mồ hôi, đôi mắt long lanh nước.

Mặt Thẩm Mục vẫn lạnh như băng: “Nhà lại hết tiền rồi à?”

“Không ạ. Tiền bồi dưỡng năm vạn nhà mình đã trả xong rồi,” Tô Ôn gõ gõ mũ sói màu cam: “Chỉ là… Ừm, nghe nói có một số sách tham khảo rất hữu ích để ôn thi quốc gia nên em muốn tiết kiệm ít tiền mua cho anh.”

Đây là chuyện nhà người ta, Cố Lập Tân khéo léo rút lui trước.

Trong lòng Thẩm Mục như có một đám lửa không có chỗ phát tiết. Kể từ lúc thấy Tô Ôn đi làm thêm, hắn biết em làm vậy là tốt cho mình nên không nỡ mắng mỏ. Chỉ là, hắn thấy tức giận với sự vô dụng của bản thân, trưởng thành rồi vẫn phải nhờ em trai nuôi mình.

Thậm chí, Thẩm Mục còn thô bạo kéo Tô Ôn vào góc hẻm bên cạnh. “Bao lâu rồi?”

“Cũng… cũng không lâu lắm ạ…”

“Hừ.”

Ánh mắt của Thẩm Mục vừa lạnh vừa dữ, Tô Ôn hơi sợ, đành thú nhận: “Từ… chỉ từ lúc lớp 8 ạ…”

“Thế mày tính nuôi tao cả đời hay sao?”

“…Được mà anh,” Tô Ôn ngẩng đầu nhìn sắc mặt Thẩm Mục, khẽ nói: “Anh cứ học toán của anh. Sau này, em sẽ chọn một ngành kiếm được nhiều tiền, em nuôi anh.”

Thẩm Mục giận đến mức không biết nói gì, bỏ lại Tô Ôn định đi. Cậu vội giữ chặt hắn, dụ dỗ: “Anh nghĩ xem. Mai sau anh trở thành nhà toán học nổi tiếng, lúc phỏng vấn có thể nói như này…” Tô Ôn hạ giọng xuống “Tôi muốn cảm ơn bạn đời của tôi, Tô Ôn, đã ủng hộ tôi suốt những năm qua…”

Thẩm Mục quay người, đầy thất vọng: “Đúng là ngốc.”

“Không ngốc mà.” Tô Ôn cười giảo hoạt: “Nếu anh ngại, em sẽ hôn anh, như vậy sẽ không áy náy nữa. Chưa đến một nghìn đồng đã mua nụ hôn của anh, có khi em thật sự có khiếu kinh doanh đấy.”

Con hẻm nhỏ đối diện với hệ thống thông gió của tiệm bánh ngọt. Mùi ngọt ngào của kem, mùi thơm của bánh mì lên men, mùi sữa nhẹ nhàng hòa quyện cùng mùi dầu gội hương chanh của Thẩm Mục.

Trước khi nói mấy câu này, Tô Ôn chỉ muốn đùa để Thẩm Mục vui lên, nhưng nói xong cậu lại thật sự động lòng.

Trong con hẻm tối tăm, cả ngày không có ai qua lại, và Thẩm Mục cũng không hề phòng bị. Chỉ cần nhón chân lên một chút, Tô Ôn có thể chạm tới đôi môi anh đào của anh ấy.

Giống như trong giấc mơ.

Giống như trong giấc mơ!

Kệ đi, tệ nhất thì chỉ bị hắn đánh một trận.

Tô Ôn không do dự hôn lên.

Cả hai chỉ là những thiếu niên nửa lớn nửa nhỏ, chưa có cơ hội tìm hiểu thế nào là một nụ hôn thực sự. Cái hôn này chỉ đơn giản là môi chạm môi, cảm nhận đôi môi tiếp xúc với đối phương, nhưng cũng đủ để cả hai đỏ mặt.

Hương vị ngọt ngào vây quanh, khiến người ta nhất thời không phân rõ được là vị kem sữa trong không khí hay vì lý do gì khác.

======

Lời tác giả: Có một bug nhỏ: Đáng lẽ nên cho đi thi từ năm lớp 10, để lớp 11 thì hơi muộn nhỉ… (nhưng mà tui không sửa đâu, coi như Thẩm Mục là thiên tài thật.) Còn việc tham gia tuyển tỉnh thì bịa đấy. Trường cấp ba của tui không có vụ này, cũng không ai thi thố gì cả, sao tui lại cook nhân vật chính thi học sinh giỏi chi vậy trời OTZ

Chú thích:

*Mascot Sói Xám


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.