Đức Dương Quận Chúa

Chương 44: May mà ta thông minh



Kỷ Thừa biết mẫu thân hắn không thích Ân Trường Hoan mặc dù ở ngoài mặt mẫu thân đối với Ân Trường Hoan rất ôn hòa.

Sáu hay bảy, tám năm trước! Lúc Kỷ Oánh Oánh mới chín tuổi đang tranh giành diều với Ân Trường Hoan, Kỷ Oánh Oánh không thể thắng được nên trở về mách mẫu thân, Kỷ Oánh Oánh nói xong rồi đi ra ngoài, sau đó hắn tình cờ nghe thấy mẫu thân lạnh lùng nói Ân Trường Hoan và Gia Di trưởng công chúa đều là những kẻ khiến người ta chán ghét.

Hắn nghĩ đầu tiên nên thuyết phục Kỷ Oánh Oánh, sau đó hai huynh muội sẽ cùng nhau thuyết phục mẫu thân.

“Nương.” Kỷ Thừa đứng lên.

Gia Hòa trưởng công chúa không nhìn hắn, đi thẳng tới chỗ chủ vị, thần sắc lạnh như băng “Trước đó ta bảo con mau hồi kinh thì con lại luôn trì hoãn, Đức Dương vừa giải trừ hôn ước thì con liền trở về” Nàng ta cười lạnh một tiếng “Ta sớm nên đoán được mới phải.”

Kỷ Thừa đi đến chỗ Gia Hòa trưởng công chúa, khom người chắp tay “Đúng vậy, nhi tử thật lòng yêu Trường Hoan, muốn cưới nàng làm phu nhân, xin mẫu thân thành toàn.”

“Bản cung nói bản cung không đồng ý.” Bàn tay đeo bao hộ giáp tinh xảo vỗ mạnh lên bàn, Gia Hòa trưởng công chúa nghiêm nghị “Trừ phi bản cung chết, nếu không chuyện này con dù có nghĩ cùng đừng hòng.”

Con của nàng ta tuyệt đối không thể lấy nữ nhi của Gia Di làm thê.

Kỷ Oánh Oánh chưa từng thấy nương nghiêm khắc như vậy, nàng nhìn nương rồi lại nhìn Kỷ Thừa, nhỏ giọng hỏi “Mọi người sao vậy, không đồng ý thì không đồng ý thôi, nương hung dữ như thế làm gì chứ?”

Nàng nói với Kỷ Thừa “Ca ca, Ân Trường Hoan rất hung hăng, huynh cưới nàng ta về làm gì? Muốn cưới thì cũng nên cưới một cô nương ôn nhu nhã nhặn chứ.”

Kỷ Oánh Oánh muốn để nói thêm để làm hoà hoãn bầu không khí lại, nhưng cái gì cũng không có tác dụng, vô luận là Gia Hòa trưởng công chúa hay Kỷ Thừa, ai cũng không lắng nghe nàng.

Gia Hòa trưởng công chúa lạnh lùng nói “Bình Dương vô luận là phẩm hạnh hay thân phận địa vị đều rất xứng đôi, ngày mai bản cung tiến cung thay con cầu hoàng huynh chỉ hôn cho con với biểu muội Bình Dương.”

“Bình Dương?” Kỷ Oánh Oánh kinh hãi, nương và ca ca không hổ là mẫu tử ruột, mở mắt nói lời bịa đặt đều giống nhau như đúc “Cưới Bình Dương với cưới Ân Trường Hoan khác nhau sao?”

Mặc dù hai người này đều rất đáng ghét, nhưng nếu so sánh thì nàng vẫn thích Ân Trường Hoan hơn một chút, mà nguyên nhân… Có lẽ nàng cũng là người thích ngắm vẻ ngoài.

Mặc dù không đúng thời điểm nhưng Kỷ Thừa không nhịn được mà bật cười, Gia Hòa trưởng công chúa muốn duy trì mặt lạnh nhưng thấy nhi tử cười, nữ nhi lại cố ý pha trò, sắc mặt cũng buông lỏng xuống.

“A Thừa.” Gia Hòa trưởng công chúa thở dài, ngữ trọng tâm trường nói với Kỷ Thừa “Ta là nương của con, đương nhiên sẽ không hại con đâu, Trường Hoan đúng là rất tốt nhưng không phù hợp với con.”

Kỷ Thừa thu liễm thần sắc, trịnh trọng nói “Mẫu thân không phải nhi tử, sao biết được Trường Hoan không thích hợp với nhi tử. Không giấu gì mẫu thân, nhi tử đã có ý Trường Hoan từ lâu rồi, chỉ là không ngờ ngoại tổ mẫu Trường Hoan lại giúp Trường Hoan định thân sớm như vậy nên nhi tử mới không muốn trở về, về sau không trở về nữa cũng là không muốn nhìn thấy cảnh người mình yêu gả đi. Nhưng bây giờ Trường Hoan đã giải trừ hôn ước, nếu con không nắm lấy cơ hồi thì sẽ hối hận cả đời mất.”

Kỷ Oánh Oánh kinh ngạc nhìn Kỷ Thừa, ca ca lại yêu Ân Trường Hoan sâu đậm như vậy sao, vậy là về sau nàng không thể thường xuyên cãi nhau với Ân Trường Hoan nữa rồi.

Gia Hòa trưởng công chúa lẳng lặng nhìn Kỷ Thừa một lúc “Bản cung nghe nói Trường Hoan và Diệp Hoàn rất thân nhau.”

“Chỉ hay đi với nhau thôi, không có nghĩa là loại quan hệ như mẫu thân nghĩ. ” Kỷ Thừa kiên định “Dù là thế nào đi nữa thì lần này con nhất định sẽ không bỏ lỡ nàng ấy nữa.”

“Nương, Trường Hoan và Diệp Hoàn không thể thành thân đâu.” Kỷ Oánh Oánh chen vào “Ân Trường Hoan đã đồng ý với con sẽ không xin hoàng thượng chỉ cưới cho nàng và Diệp đại nhân.”

Gia Hòa trưởng công chúa tức giận “Nàng ta nói cái gì con cũng tin?”

“Vì sao không thể tin?” Kỷ Oánh Oánh bĩu môi, nói thầm “Nàng ta đã lấy thanh hoa tán ngọc của con rồi.”

“Con vừa nói gì?”

Kỷ Oánh Oánh lắc đầu mạnh đến nỗi cả trâm cài tóc cũng bị lỏng ra “Không có gì.”

Gia Hòa trưởng công chúa bất đắc dĩ, có hai đứa con, nữ nhi thì ngày càng ngốc nghếch, nhi tử lại đi thích nữ nhi của Gia Di, đời trước nàng ta đã tạo ra cái nghiệt gì vậy.

Có mấy lời không thích hợp nói trong phòng của Kỷ Oánh Oánh nên Gia Hòa trưởng công chúa nói muốn Kỷ Thừa tới thư phòng, Kỷ Oánh Oánh muốn đi cùng nhưng lại bị từ chối thẳng thừng.

Nhìn ca ca và nương rời đi, Kỷ Oánh Oánh ưu sầu cắn môi, nương nói ác liệt như vậy thì nhất định là sẽ không đồng ý, ca ca thật đáng thương mà.

Chỉ là tại sao nương lại không đồng ý chứ, Kỷ Oánh Oánh dùng ngón tay nghịch tóc, nghi ngờ nhíu mày.

Nàng mặc dù không thích Ân Trường Hoan nhưng nàng hiểu rõ địa vị của Ân Trường Hoan, so với Bình Dương thì không hề thấp kém, vậy mà nương lại muốn ca ca cưới Bình Dương, cái này so với cưới Đức Dương đâu có khác nhau, dù sao cũng đều làm người khác thấy chán ghét.

Hôm nay, người trong phủ Gia Hòa trưởng công chúa đều biết Gia Hòa trưởng công chúa và Kỷ Thừa cãi nhau rất to, ngay cả phò mã đi khuyên cũng vô dụng, cuối cùng Kỷ Thừa bị Gia Hòa trưởng công chúa bắt phạt

quỳ Phật đường.

“Ta thấy Đức Dương quận chúa rất tốt mà, nhi tử đã thích thì sao nàng lại không đồng ý chứ?” Đợi trời tối yên ắng, phò mã Kỷ Quảng không hiểu hỏi Gia Hòa trưởng công chúa.

Gia Hòa trưởng công chúa nói “Ta không thích Đức Dương.”

Lý do này làm Kỷ Quảng rất kinh ngạc “Vì sao?”

“Không có vì sao cả. ” Giọng Gia Hòa trưởng công chúa nhàn nhạt, nghiêm túc nói “Dù sao ta cũng không đồng ý cho nàng ta tiến vào phủ công chúa của ta.”

Kỷ Quảng nhận ra Gia Hòa trưởng công chúa đang dần mất kiên nhẫn nên không nhắc lại nữa. Ai cũng nói Gia Hòa trưởng công chúa có tính cách hiền lành, ôn nhu hào phóng, là tấm gương để các công chúa hoàng gia noi theo, nhưng chỉ có ở chung với nhau mới biết được bản chất thật của con người.

Sáng sớm hôm sau Gia Hòa trưởng công chúa tiến cung, sau khi tảo triều nàng ta liền đi ngự thư phòng để thay Kỷ Thừa cầu hôn Bình Dương. Dù Kỷ Thừa hiện tại không đồng ý cũng không sao, chỉ cần có thánh chỉ thì dù nó có không đồng ý cũng phải đồng ý.

“Muội muốn Bình Dương làm con dâu?” Hoàng đế hai ngày nay có tâm tình không tệ, nữ nhi sủng ái nhất có người mình thích, nhi tử và cháu gái thương yêu nhất cũng sắp có khả năng kết thành phu thê.

Gia Hòa trưởng công chúa gật đầu “Kỷ Thừa đã đến tuổi thành thân, muội nhìn tới nhìn lui vẫn là thấy Bình Dương ổn nhất.”

Hoàng đế thở dài “Cái này chỉ sợ là không được!”

“Vì sao?” Gia Hòa trưởng công chúa hỏi “Muội là cô cô của Bình Dương, Kỷ Thừa là biểu ca của con bé, chẳng lẽ người còn không yên lòng sao?”

“Trẫm đương nhiên yên lòng về muội và Kỷ Thừa, chỉ là trẫm đã hạ chỉ gả Bình Dương cho Hứa Ngạn.” Hoàng đế cười nói “Hiện tại thánh chỉ cũng đã đến Hứa gia rồi, hoàng muội à, muội đến chậm mất rồi.”

Gia Hòa trưởng công chúa khiếp sợ nhìn hoàng đế, vì sao nàng ta lại không nhận được bất cứ tin tức nào.

Nhưng nàng ta lại không biết, hoàng hậu đã sớm lo rằng nàng ta sẽ có cái chủ ý này. Hoàng hậu tuy hài lòng Kỷ Thừa nhưng lại không thích Gia Hòa trưởng công chúa, nên đã sớm nhờ hoàng đế không nên để lộ chuyện Bình Dương chọn phò mã ra ngoài.

Hai lần Gia Hòa trưởng công chúa cầu thân đều bị cự tuyệt, dù sao hoàng đế cũng là ca ca ruột nên cảm thấy có chút ngượng ngùng, hắn suy nghĩ một lúc rồi sao”Nếu không thì trẫm gả Bình Lan cho Kỷ Thừa được không?”

Bình Lan cũng là một công chúa, chỉ nhỏ hơn Bình Dương một tuổi, nhưng lại khác với Bình Dương ở chỗ hoàng hậu, nàng ấy chỉ là nữ nhi của Thục phi, mà gia tộc nhà Thục phi chỉ là một gia tộc bình thường, một người đã không được sủng ái mà gia tộc nhà mẫu phi lại tầm thường, Gia Hòa trưởng công chúa càng nghĩ càng thấy chướng mắt.

Gia Hòa trưởng công chúa cho tới nay đều muốn Bình Dương làm phu nhân Kỷ Thừa. Nghe Bình Dương đã chọn xong phò mã, nàng ta nhất thời chưa tỉnh hồn lại thấy hoàng đế nói vậy, đành nở nụ cười miễn cưỡng “Đa tạ ý tốt của hoàng thượng, chỉ là Bình Lan còn nhỏ, không hợp với Kỷ Thừa.”

Chỉ nhỏ hơn một tuổi mà thôi, hoàng đế thu ý cười lại, đều là người hoàng gia, hắn nghe xong liền hiểu Gia Hòa không thích Bình Lan. Hắn sủng ái Bình Lan mặc dù không bằng Bình Dương nhưng dù sao cũng đều là nữ nhi, hắn chủ động tứ hôn còn bị ghét bỏ, dù là muội muội ruột thì hắn cũng không thể coi chuyện này như chưa từng xảy ra.

Giọng hoàng đế hơi lạnh xuống “Đã vậy thì bỏ đi.”

Gia Hòa trưởng công chúa nghe thấy giọng hoàng đế không tốt mới hoàn hồn, muốn giải thích lại không biết bắt đầu nói từ đâu, đành phải cáo lui rời cung.

Đi ngang qua một cửa hàng bán điểm tâm, nhớ tới Kỷ Thừa thích ăn bánh vừng xốp ở đây nên cho người đi mua, lúc chờ lấy hàng thì nàng ta kéo rèm cửa lên, nhìn thấy Diệp Hoàn và Ân Trường Hoan đang đi cùng nhau, hai người cười cười nói nói với nhau, nhìn chướng mắt chết đi được.

“Diệp đại nhân, không ngờ huynh cũng ở đây.” Ân Trường Hoan ở nhà thấy quá nhàm chán nên muốn ra ngoài nghe kể chuyện, nghe xong thì lại muốn đi ăn cơm trưa nên mới gặp Diệp Hoàn.

Diệp Hoàn cười nói “Có lẽ đây chính là duyên phận.” Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời “Không còn sớm nữa, quận chúa đã ăn cơm chưa?”

Ân Trường Hoan trung thực lắc đầu, Diệp Hoàn liền đề nghị “Vậy chúng ta cùng dùng bữa được không?”

“Được.” Có Diệp đại nhân ở đây, nàng có thể ăn nhiều hơn hai bát cơm.

Mắt Gia Hòa trưởng công chúa sắc lạnh nhìn Diệp Hoàn Ân Trường Hoan cùng tiến vào tửu lâu.

“Hồi phủ.”

Có lẽ nàng ta đã nghĩ nhiều rồi, cho dù nàng ta có đồng ý cho Kỷ Thừa cưới Ân Trường Hoan thì chỉ sợ hắn cũng không lấy được Ân Trường Hoan. Chỉ là Diệp Hoàn này, Gia Hòa trưởng công chúa nhắm mắt lại, rốt cuộc thân phận thật của Diệp Hoàn là gì?

“Công tử, vừa rồi xe ngựa của Gia Hòa trưởng công chúa ở bên ngoài tửu lâu khá lâu, hình như đang nhìn ngài và quận chúa.”

Trong phòng, Diệp Nhiên bẩm báo với Diệp Hoàn, không hề kiêng kị việc có Ân Trường Hoan ở đây.

“Nương của Kỷ Oánh Oánh sao?” Ân Trường Hoan nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên có một cái xe ngựa theo quy chế của trưởng công chúa đang dần chạy xa, nàng nghi hoặc “Bà ấy nhìn chúng ta làm gì?”

Diệp Hoàn rót trà cho Ân Trường Hoan “Khả năng chỉ là trùng hợp có việc nên dừng lại, không hẳn là đang nhìn chúng ta.”

Ân Trường Hoan không cho là vậy, nhưng nàng không nghĩ ra tại sao Gia Hòa trưởng công chúa lại muốn nhìn bọn họ. Chẳng lẽ là bởi vì nàng và Diệp đại nhân quá đẹp nên Gia Hòa trưởng công chúa mới không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào?

“Quận chúa.” Thị vệ đều dùng bữa ở phòng khách bên ngoài nên bây giờ trong phòng này chỉ có Diệp Hoàn cùng Ân Trường Hoan “Không biết vấn đề hôm qua tại hạ nói ở ngoài ngự thư phòng thì quận chúa đã suy nghĩ chưa?”

“Đã suy nghĩ rồi. ” Ân Trường Hoan gật đầu “Ta cảm thấy huynh nói rất đúng, ta không nên cam chịu. Phó Dịch là cái gì chứ, sao ta lại phải vì sự phản bội của hắn mà tùy tiện thành thân với một nam nhân xấu xí, không phải ai sở hữu nhan sắc đẹp như hắn cũng đều xấu xa.”

Diệp Hoàn bưng chén trà, che đi khóe miệng đang nhếch lên “Quận chúa hiểu được thì tốt.”

“Ừm, ta hiểu mà. ” Ân Trường Hoan cười tươi “Ta muốn đi theo sở thích của bản thân, tìm một người có dung mạo tốt hơn Phó Dịch.”

Diệp Hoàn gật đầu mỉm cười, đúng rồi, hắn đẹp hơn Phó Dịch này, cho nên mau chọn hắn đi.

Ân Trường Hoan bỗng nhiên ngồi thẳng người, nghiêm túc “Diệp đại nhân, ta rất cảm kích huynh đã thức tỉnh ta.”

Diệp Hoàn khiêm tốn cười cười “Không cần cám ơn, đây là việc ta nên làm.”

“Vẫn phải cảm tạ, mặc dù huynh là ái ốc cập ô(*) với hoàng cữu cữu nên mới làm như vậy, nhưng nếu không có huynh, ta có thể đã chọn phải một nam nhân xấu xí làm quận mã rồi, lúc đó dù có hối hận thì cũng không kịp.”

(*) Ái ốc cập ô: yêu ai yêu cả đường đi lối về. Ở câu này có hàm ý là Diệp Hoàn vì trung thành với hoàng đế nên mới yêu quý và giúp đỡ Ân Trường Hoan.

Diệp Hoàn:???

“Ái ốc cập ô?” Đó là có ý gì.

“Đúng thế.” Ân Trường Hoan cười rạng rỡ “Diệp đại nhân là không đành lòng nhìn hoàng cữu cữu vì chuyện của ta mà phiền não nên mới đến nói như vậy có đúng không?”

Không để Diệp Hoàn trả lời, Ân Trường Hoan tiếp tục nói “Ta đã nhìn ra rồi, huynh đối với hoàng cữu cữu là tuyệt đối trung thành, khó trách hoàng cữu cữu lại tin một bề tôi như vậy.”

Diệp Hoàn: Không, nàng chưa nhìn ra, còn hoàn toàn nhìn lầm nữa.

“Nhưng mà nói thật nhé. ” Ân Trường Hoan liếm môi, ngượng ngùng cười cười “Lúc nghe Diệp đại nhân nói thì ta suýt chút nữa còn cho rằng Diệp đại nhân đang ám chỉ muốn ta chọn Diệp đại nhân làm quận mã đấy. May mà ta thông minh, không hiểu lầm ý của huynh, nếu không sẽ lại mất hết thể diện trước mặt Diệp đại nhân mất.”

Diệp Hoàn: Ha ha, thật có lỗi, ta thật sự không nhìn ra nàng thông minh ở chỗ nào.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.