Đàn Đạo Nhất đưa A Na Côi về chùa Thê Vân.
Chàng đi tới ngoài chùa Thiên Bảo, dưới hoàng hôn, tăng ni và dân chúng ở sơn môn đã tan tác như chim muông, mũi giáo lưỡi gươm trong tay cấm vệ vung qua vung lại, phát ra ánh sáng chói mắt.
Chàng dừng chân một lúc rồi lại nhấc chân rời đi. Phố lớn ngõ nhỏ có cấm quân tuần tra, thủ vệ trên Chu Tước Môn tra soát người đi đường ra vào, tất cả đều mặc trang phục của thái tử vệ suất. Đàn Đạo Nhất loanh quanh một vòng, trong lòng đã nắm được đại khái, đợi đến hôm sau thì mời Vương Huyền Hạc gặp mặt tại lầu Tôn Sở.
Vương Huyền Hạc cũng mặc giáp trụ, hông trái đeo kiếm, hông phải đeo đao, hấp tấp tới lầu Tôn Sở, vừa ngồi xuống đã uống ùng ục mấy ngụm trà, “Bận chết mất thôi.”
Đàn Đạo Nhất đích thân thêm trà cho hắn, “Người của thái tử vệ suất đều được điều đi giữ Chu Tước Môn,” Chàng hỏi như lơ đãng, “Trong thành xảy ra chuyện gì à?”
Vương Huyền Hạc đặt âu trà xuống, “Nghe nói trong thành có mật thám Bắc triều.” Lường được Đàn Đạo Nhất định nói gì, hắn dựng ngón tay lên trước mặt Đàn Đạo Nhất, cười nói: “Nhưng chắc chắn không phải là Tiết Hoàn.”
Đàn Đạo Nhất nhìn Vương Huyền Hạc suy tư chốc lát, hiểu được hắn đang nghiêm túc bắt mật thám, hoàn toàn không để tâm đến chuyện hoàng đế vấp ngã ở chùa Thiên Bảo. Đàn Đạo Nhất hỏi: “Tôi muốn ra khỏi thành một chuyến, không biết anh có chịu cho đi không?”
“Mấy ngày tới đừng ra ngoài thành,” Vương Huyền Hạc lắc đầu, “Không có lệnh của đại tướng quân, người không phận sự đều không được ra vào thành, lỡ thả mật thám Bắc triều chạy mất thì sao?”
“Thì ra là vậy.” Đàn Đạo Nhất thấu tỏ, nhận lấy âu trà, đổi thành chén rượu dúi vào tay Vương Huyền Hạc, “Chén rượu này là để cảm tạ anh.”
“Cảm tạ gì ta?” Vương Huyền Hạc không hiểu ra sao, ngoài miệng còn nhớ phải làm việc, giả vờ từ chối, bị Đàn Đạo Nhất chuốc bao nhiêu chén, uống đến say khướt không phân biệt nổi nam bắc, ngón tay đang trỏ dở đã lăn ra gục trên bàn.
Đàn Đạo Nhất thầm đắc ý, thò tay lần mò hông Vương Huyền Hạc, vừa chạm tới lệnh bài thái tử vệ suất của hắn thì một đường kiếm quang sáng như tuyết bỗng chĩa vào cổ tay, chỉ nhích thêm một phân, lưỡi kiếm sẽ dính máu. Chàng vụt nắm tay lại đứng phắt dậy, thấy Tiết Hoàn tay cầm trường kiếm, ánh mắt sáng quắc nhìn mình chằm chằm.
Chàng vừa đứng dậy, mũi kiếm đã từ cổ tay chuyển sang trước ngực, hơi lạnh thấm người.
“Làm gì đấy?” Tiết Hoàn cười nhạo chàng, “Huyền Hạc huynh không đồng ý, cậu định tự tiện mượn lệnh bài của huynh ấy dùng à?”
Trong mắt Đàn Đạo Nhất thoáng hiện lên chút ảo não. Vừa rồi đắc ý hí hửng, không để ý đến tiếng bước chân của Tiết Hoàn, giờ khắc này mới phát hiện ra dưới cửa lầu Tôn Sở có tiếng giáp trụ ma sát khe khẽ. Người của thái tử vệ suất đang ở đây, không chiếm lợi thế được. Ngón tay chàng đẩy mũi kiếm trước ngực ra, bình thản đẩy Vương Huyền Hạc về phía Tiết Hoàn: “Huynh ấy uống say rồi, giao cho ngươi.” Đoạn đứng dậy rời khỏi lầu Tôn Sở.
Giương roi phóng ngựa đến chùa Thê Vân, sắc trời đã tối hẳn, Đàn Đạo Nhất đến thăm Viên phu nhân giữa đêm khuya, khiến chúng nô tì cả kinh sợ hãi. Viên phu nhân lấy lại bình tĩnh trước, xua lui người hầu, cười hỏi: “Lại tới tìm A Tùng à?”
Đàn Đạo Nhất lại lắc đầu, “Con hộ tống phu nhân đi Dự Châu.”
“Dự Châu?” Viên phu nhân sửng sốt rồi thở dài não nề, “Thái tử sẽ không thả ta rời kinh đâu.”
Đàn Đạo Nhất lại nói một câu khiến người ta hồn phi phách tán, “Phu nhân, có khả năng bệ hạ đã băng hà.”
“Cái gì?” Viên phu nhân biến sắc.
“Cấm quân trấn giữ chùa Thiên Bảo, thái tử đã hồi cung, tình hình hơi kì quặc.” Ngón tay Đàn Đạo Nhất đẩy cửa sổ ra, tập trung nhìn vào màn đêm trầm nặng vô tận, vì sao đỏ thẫm đang lập lòe ánh nhọn chói mắt, “Phu nhân không hiểu thuật số bốc thệ, chắc chưa từng nghe đến? Huỳnh Hoặc thủ tâm, đại nhân dịch chính, tướng quân tác loạn.1”
1 Tạm dịch nghĩa: Khi sao Hỏa ở chính giữa trời, người nắm chính quyền chuyển dịch, người làm tướng quân nổi loạn.
Viên phu nhân chỉ một lòng nghĩ đến Nguyên Dực, nghe vậy thất thanh nói: “Tướng quân tác loạn, ý con là…”
Tướng quân này cũng không phải chỉ có mình Nguyên Dực, “Vương Phu đã phong tỏa toàn thành Kiến Khang, điện hạ có bất kì động thái nào, Vương Phu và thái tử đều sẽ lấy tính mạng phu nhân ra để bức hiếp huynh ấy. Con đưa phu nhân đi Dự Châu là để tránh tương lai điện hạ đánh chuột sợ vỡ bình quý.”
Viên phu nhân lo lắng, “Con nói Vương Phu phong tỏa kinh thành, con đơn thương độc mã xông ra cổng thành, chỉ e không được.”
Nếu có lệnh bài của Vương Huyền Hạc thì ra khỏi thành còn dễ dàng hơn chút, nhưng đáng tiếc lại bị Tiết Hoàn phá hỏng. Đàn Đạo Nhất nắm chặt chuôi kiếm, khuôn mặt thiếu niên có mấy phần kiên nghị, “Phu nhân đừng sợ, chúng ta đi đường cái xuất kinh, trên cổng thành cùng lắm cũng chỉ khoảng trăm người, con vẫn ứng phó được.”
Viên phu nhân bị thái tử làm nhục, từ lâu đã khổ không kể xiết, nghe nói có cơ hội đi cậy nhờ Dự Châu, cũng chẳng dông dài, nhanh chóng quyết định gật đầu, “Ta đi thay y phục, giả trang thành vú già đi theo con, chúng ta có thể lừa gạt qua ải.”
Đàn Đạo Nhất lui ra ngoài cửa, chờ Viên phu nhân thay y phục trong hậu đường, chợt nghe ngoài tường rộ lên tiếng bước chân, lòng chàng giật thót, “keng” một tiếng rút kiếm ra trước, trông thấy ánh lửa lập lòe đi từ ngoài cửa vào, mười mấy thị vệ xông tới, Tiết Hoàn và Vương Huyền Hạc sóng vai đi vào.
“Lại là ngươi.” Đàn Đạo Nhất nhìn Tiết Hoàn, ánh mắt hơi lạnh.
Tiết Hoàn chắp tay đứng đó, nhe răng cười với chàng. Hắn cũng mặc trang phục thái tử vệ suất, nghiễm nhiên là thủ hạ của Vương Huyền Hạc.
Vương Huyền Hạc bị Tiết Hoàn giội một chậu nước lạnh vào đầu ở lầu Tôn Sở, cơn say mất ráo, một lọn tóc dính trên mặt, cực kì nhếch nhác, “Đạo Nhất”, hắn hắt hơi dữ dội, nghi hoặc nhìn Đàn Đạo Nhất, “Nửa đêm canh ba, cậu ở chùa Thê Vân làm gì?”
Tiết Hoàn cười nói: “Huyền Hạc huynh, anh nên hỏi là Đàn huynh thấy chúng ta, rút kiếm ra làm gì.”
Vương Huyền Hạc cảm thấy không ổn, nhưng hắn và Đàn Đạo Nhất cũng xem như có chút giao tình, trước mặt nhiều người, hắn không cật vấn Đàn Đạo Nhất, chỉ nhíu mày, quát: “Đạo Nhất, ta nhận lệnh thái tử, hộ tống thái tử phi và Viên phu nhân hồi cung, cậu mau tránh ra!”
Đàn Đạo Nhất không nhường nửa bước, “Phu nhân không muốn hồi cung, anh đón thái tử phi đi đi.”
Viên phu nhân ở hậu đường không hay biết gì, mặc một bộ áo vải, vội vàng đi ra ngoài, thấy trong sân đứng đầy thị vệ, ánh đuốc sáng rực chiếu sắc mặt thị tái mét, Viên phu nhân cuống quít lấy tay áo che mặt, lui ra sau cửa.
Thị vừa lộ diện, đám Vương Huyền Hạc đã thấy rõ, Tiết Hoàn chợt cười một tiếng, “Viên phu nhân ăn mặc thế này, chẳng lẽ cậu mới là mật thám Bắc triều, muốn bắt cóc phu nhân lên bắc đầu hàng địch?”
Đàn Đạo Nhất lạnh lùng nói: “Vừa ăn cướp vừa la làng, ngươi là mật thám Bắc triều, trà trộn vào thái tử vệ suất là đang rắp tâm cái gì?”
Hai người họ cứ ngươi chỉ ta, ta chỉ ngươi, gay gắt đối chọi, Vương Huyền Hạc xem mà trong lòng mờ mịt, hắn giậm mạnh chân, rống thuộc hạ, “Đón Viên phu nhân hồi cung.”
Thị vệ hai bên tuân lệnh, nhấc chân xông vào phòng, Viên phu nhân gào lên “Cút ra ngoài”, trong giọng nói run rẩy những sợ hãi. Đàn Đạo Nhất khua kiếm bức lui hai thị vệ, chàng sầm mặt nhắc lại lần nữa, “Viên phu nhân không muốn hồi cung, các người muốn phạm thượng sao?”
Thái tử đã có lệnh, Vương Huyền Hạc sốt ruột, “Đạo Nhất, cậu đừng trách ta…” đoạn rút kiếm ra, toan đích thân đi mời Viên phu nhân, còn chưa bước qua ngưỡng cửa đã chợt hoa mắt, nửa vạt áo chia năm xẻ bảy, Vương Huyền Hạc kinh hãi ngã ngửa ra sau, được Tiết Hoàn vươn tay trái đỡ lưng, lực tay phải luồn xuyên qua cánh tay, mang theo sức gió ác liệt ập tới, mũi kiếm như một bông tuyết, đâm tới ấn đường Đàn Đạo Nhất. Đàn Đạo Nhất quặp cổ tay dựng kiếm, lưỡi kiếm theo ống tay áo khua ra, ngăn cản chiêu thức của hắn. Mành gấm Thục sau lưng lại không chịu nổi đạo lực hùng hậu ấy, “đùng” một tiếng thật lớn, đập mạnh vào khung cửa, chấn động đến cột trụ hành lang cũng loáng thoáng rung lên.
Đàn Đạo Nhất lùi một bước ra sau, lưng tựa vào cánh cửa, không thể lùi được nữa. Tiết Hoàn nắm chắc kiếm, ung dung cười một tiếng, “Lần trước cậu ỷ có người đông thế mạnh, lần này thì sao?”
Đàn Đạo Nhất nhìn xoáy vào Tiết Hoàn, không có sương tuyết làm mờ mắt, chàng mới thấy rõ, người này vững như bàn thạch, tứ chi bao phủ trong nhung phục tay hẹp quần nếp ngầm ẩn chứa sức lực kiện tráng. Hắn giống như một loài động vật thong dong dạo chơi trong lãnh địa của mình.
Lần mai phục vào đêm tuyết đó, hắn đã nương tay với Đàn Đạo Nhất.
Đàn Đạo Nhất nhận ra điểm này, trong lòng không khỏi chùng xuống, nắm chặt chuôi kiếm, mũi chân điểm nhẹ vào khung cửa, lướt vào sân như cánh nhạn vút bay, mũi kiếm chĩa vào cằm Vương Huyền Hạc, Vương Huyền Hạc sợ đến hồn vía lên trời, nghiêm nghị quát: “Đàn Đạo Nhất, cậu dám!” Bọn thị vệ hoảng hốt, luôn miệng kêu: “Thả tướng quân ra!”
Đàn Đạo Nhất thuận thế lấy đi lệnh bài của Vương Huyền Hạc, lạnh nhạt nói: “Vừa hay, anh đích thân đưa Viên phu nhân ra khỏi thành đi.” Đằng sau chợt nghe tiếng gió lại ập đến, Đàn Đạo Nhất nhanh chóng xoay người, kiếm gác ngang cổ Vương Huyền Hạc, Vương Huyền Hạc bị dọa ngửa ra sau, “Tiết Hoàn, dừng tay!” Nào ngờ trong mắt Tiết Hoàn như hoàn toàn không có Vương Huyền Hạc, không chút nể nang bổ kiếm tới. Mặt Vương Huyền Hạc bị kiếm khí quét qua suýt trầy da tróc thịt, thất thanh la lên, bị Đàn Đạo Nhất đẩy mạnh ra, ngã xuống đất. Chiêu kiếm này đâm xéo vào vai Đàn Đạo Nhất. Tiết Hoàn từng bước ép sát, kiếm thức vừa hung mãnh vừa ngoan độc, trong khoảnh khắc, từ vai đến chân Đàn Đạo Nhất đều thêm thương tích, liên tục bị đánh ngã, lại liên tục xách kiếm loạng choạng đứng lên.
Cặp mắt đen thẳm của Tiết Hoàn lóe sáng, tặc lưỡi nói: “Bảo sao hẹp hòi, lại còn rõ là ương ngạnh.”
Cánh tay Đàn Đạo Nhất run run chống kiếm, “Ta đã nhận lời với nhị hoàng tử.”
Tiết Hoàn tung một cước trúng vai Đàn Đạo Nhất. Đàn Đạo Nhất nặng nề ngã xuống, cánh tay tê rần, trường kiếm rơi xuống đất “leng keng”.
Chậm rãi thu kiếm, Tiết Hoàn cũng khụy gối ngồi xổm xuống, nhấc kiếm của Đàn Đạo Nhất lên xem, lắc đầu cười nói: “Thanh kiếm này còn chưa từng giết người, chiêu thức có hoa lệ mấy cũng chỉ là đồng nát sắt vụn.”
Vết thương của Đàn Đạo Nhất không ngừng chảy máu, đến sức để nói cũng không có, hai hàng mày nhíu chặt, con mắt chàng lạnh lẽo nhìn Tiết Hoàn qua rèm mi, giọng rất thấp: “Ngươi muốn giết ta báo thù.”
“Đúng vậy,” Tiết Hoàn chẳng buồn chớp mắt, “Muốn báo thù đương nhiên phải giết người rồi, chẳng lẽ lại đánh lộn với cậu cho đỡ buồn?”
Vương Huyền Hạc chạy tới, thấy Đàn Đạo Nhất ngã trong vũng máu, hắn hơi hoang mang, “Tiết Hoàn, anh dám giết cậu ta?”
Tiết Hoàn nghiêm mặt nói: “Hắn trước thì mưu đồ cưỡng ép Viên phu nhân chạy ra Kiến Khang, sau lại mưu sát Huyền Hạc huynh, chẳng lẽ còn giữ mạng cho hắn?”
“Đúng là cậu ta muốn mưu sát ta, nhưng…” Vương Huyền Hạc kinh hồn bạt vía, do dự liếc Đàn Đạo Nhất.
Tiết Hoàn đẩy Vương Huyền Hạc ra, mũi kiếm trỏ thẳng vào Đàn Đạo Nhất, cười nói: “Dẫu không giết cũng phải áp giải đến phủ thái tử thụ thẩm trước đã, Đàn gia tư thông với ngoại thần, có ý đồ mưu phản…”
“Ai cho ngươi lá gan ấy?” Một tiếng rít đột ngột vang lên, Đàn Tế vọt tới như một trận cuồng phong, đỡ Đàn Đạo Nhất hôn mê bất tỉnh lên. Ông nghiến răng vả cho chàng một cái bạt tai rồi ném cho tùy tùng, quay sang Tiết Hoàn, sắc mặt xanh xám, “Một tên môn khách như ngươi mà muốn thẩm tra ai? Tư thông với ngoại thần, có ý đồ mưu phản?” Ông gầm lên, “Ai cho ngươi lá gan ăn nói quàng xiên ở đây?”
Vương Huyền Hạc tuy cảm thấy Tiết Hoàn ra tay tàn độc nhưng cũng không nhịn được muốn giải thích một câu, “Đàn thị trung, lệnh lang định mưu sát cháu…”
Đàn Tế cười lạnh một tiếng, “Người bị mưu sát thì lành lặn nguyên vẹn, người mưu sát lại chưa biết sinh tử, là cái lẽ gì?”
Vương Huyền Hạc không dám lấy cứng chọi cứng với ông, đành hậm hực ngậm miệng, quay sang vung tay với đám cấm vệ, “Đi mời Viên phu nhân hồi cung.”
Thị vệ không dám xông vào phòng ngủ của phi tần, đứng ngoài màn gọi to vài tiếng, thấy màn gấm khẽ rung, Viên phu nhân bận đồ trắng, mắt ngậm lệ, chậm rãi đi ra ngoài, run giọng nói: “Nguyên Tu làm bẩn thứ mẫu, hạ độc giết quân phụ, hạng cầm thú phản nghịch nhân luân này, ta thà chết còn hơn.” Đoạn giơ trường kiếm lên, cắt cổ tự sát, lúc tắt thở, nước mắt trong suốt óng ánh còn chảy vào tóc mai.
Chỉ mới chốc lát mà trong chùa Thê Vân đã một chết một trọng thương, Vương Huyền Hạc không ngờ chuyện sẽ thành ra như vậy, sợ đến tái mét mặt mày, luống cuống nhìn Đàn Tế, “Đàn thị trung, chuyện này…”
Đàn Tế một lòng một dạ lo cho Đàn Đạo Nhất, thờ ơ làm thinh trước cái chết của Viên phu nhân, nhấc chân bỏ đi thẳng.
Ngoài chùa Thê Vân, thái tử phi dẫn theo A Na Côi và các tì nữ khác vẫn đang chờ Vương Huyền Hạc, hoàn toàn không hay biết chuyện xảy ra trong chùa. Đợi một hồi lâu, A Na Côi đã sớm ngứa ngáy, vừa quay đầu lại thì thấy Đàn Tế vội vàng đi ra ngoài chùa, trên lưng một tùy tùng không ngờ lại là Đàn Đạo Nhất.
“Lang chủ!” Mắt A Na Côi sáng lên, tiến lại đón. Ánh lửa lướt qua mặt Đàn Đạo Nhất, A Na Côi hơi nghi hoặc: Chàng đang ngủ à?
Sắc mặt Đàn Tế hờ hững, chỉ sai người mang Đàn Đạo Nhất vào xe ngựa rồi vội vã rời đi.
A Na Côi ngơ ngác cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy, đoạn đường từ ngưỡng cửa cổng chùa cho đến tận ra xe ngựa kéo dài ngoằn ngoèo vệt máu.
“Lang chủ! Bọ Ngựa! Đạo Nhất ca ca!” A Na Côi nhấc chân đuổi theo xe ngựa, dưới chân sơ suất giẫm lên váy, ngã sấp xuống, nàng lại lồm cồm bò dậy, đến giày tơ cũng vứt lại, sải chân trần lộp bộp chạy như bay.
Xe ngựa đã sớm biến mất trong màn đêm, nàng không nhận biết phương hướng, chân nam đá chân chiêu, lúc tìm được đến phủ họ Đàn thì trời đã tờ mờ sáng, cổng phủ có thị vệ trấn thủ, xin xỏ hết lời cũng không cho nàng vào, “Lang chủ phân phó, ngoại trừ y quan, không ai được phép vào, thái tử cũng không được.”
A Na Côi không thể làm gì khác, đành trở lại biệt viện, leo lên lầu cao, tay bám lan can trông sang phủ họ Đàn. Tầm mắt bị bức tường cao ngất kia ngăn chặn kín kẽ, chỉ có thể nhìn thấy trong nắng sớm mờ nhạt, chim đa đa cánh nâu đỏ nhảy “vút” từ cành tùng lên, đậu lại trên mái hiên vểnh cong.
– Hết hồi 1 –