Bông tai chỉ là một cái cớ, tâm tư của Úc Ngạn nằm ở việc đâm rách anh. Khuôn mặt và cơ thể mịn màng như lụa kia khiến Úc Ngạn bồn chồn khó tả, sự mê người hoàn mỹ không phải lúc nó đang nở rộ mà là thứ đọng lại sau khi tàn lụi, khoảnh khắc bị phá hủy sẽ hiện ra vẻ đẹp hung bạo chưa từng có.
Úc Ngạn cố tình chạm vào vành tai bị thương để vết thương không lành lại quá nhanh. Y cọ vết máu trên tay lên mặt Chiêu Nhiên, nhẹ nhàng mơn trớn môi để anh hơi hé miệng, đầu ngón tay đẩy nhẹ vào răng, thử cảm giác sắc nhọn.
Y cầm di động lên, mở chức năng chụp ảnh, chụp khuôn mặt này từ trên cao xuống. Trên má Chiêu Nhiên xuất hiện vết đỏ, dấu ngón tay còn mờ mờ.
Nguyện vọng ngưng trệ một ngày ngắn ngủi của Úc Ngạn đã nhanh chóng thực hiện như vậy đấy — anh trắng như vậy, nếu dính bẩn một chút sẽ rất dễ thấy.
“Người phỏng vấn.” Úc Ngạn không e sợ nhìn thẳng anh, “Anh tốt tính thật đấy.”
Chiêu Nhiên ngồi trên ghế khẽ ngước đầu, nhịp tim đập dồn dập khiến anh choáng váng, cả người cứng đờ không phản ứng được. Cơn đau râm ran nơi dái tai không thể theo kịp cơn đau của cơ thể đang cố gắng chịu đựng ham muốn.
Tuy anh hiểu rõ bản chất của quỷ nhỏ trước mặt, nhờ vào nhiều năm dạy dỗ y mới ngoan ngoãn một chút, nhưng ít nhất những ý nghĩ quá đen tối, suy nghĩ tàn bạo kia sẽ không còn thường xuyên xuất hiện trong đầu nhỏ của y nữa.
Nói đến dạy dỗ, thật ra cũng không khó, nhóc con cứng đầu nhưng yếu đuối lại không chịu được đau, mạnh mẽ giáo dục một đêm chắc chắn sẽ rơi nước mắt và hứa không dám tái phạm.
“Hửm, lần đầu tiên tôi nghe ai đó đánh giá như cậu đấy.” Chiêu Nhiên điều khiển ghế xoay sang trái, đầu gối Úc Ngạn đè lên đệm ghế cũng mở sang một bên, trọng tâm cơ thể mất thăng bằng, bị Chiêu Nhiên cong gối tách ra, sau lưng lơ lửng, chỉ cần bất cẩn sẽ ngã ngửa đập đầu xuống đất.
Rất kỳ lạ, Úc Ngạn không thể chơi trò ngã ngửa cần phải tin tưởng ỷ lại người khác, nhưng lại không tránh khi xảy ra chuyện bất ngờ trên người Chiêu Nhiên, bản năng trốn tránh nguy hiểm khi tới gần anh sẽ tự động mất hiệu lực.
Nhưng Chiêu Nhiên chỉ thờ ơ nhìn y, đặt tay lên eo Úc Ngạn, không làm gì cả, như trong một buổi chiều bình thường, anh lại một lần nữa bắt lấy con mèo con rơi từ tủ quần áo.
Tư thế này khiến Úc Ngạn bị khống chế ở thế bất lợi, nhưng y không sợ hãi, không chút kiêng dè nhìn chằm chằm vào chiếc răng nanh hơi hé của Chiêu Nhiên: “Anh cũng dễ dàng khoan dung với những thực tập sinh khác như vậy sao?”
“Từ khi tôi nhậm chức đến nay, tôi chỉ mới tiếp nhận một thực tập sinh là cậu thôi.” Chiêu Nhiên trả lời, “Mà thực tập sinh khác cũng không có khả năng gây rắc rối như cậu.”
“Subway có quy định một người phỏng vấn chỉ được dẫn dắt một thực tập sinh à?”
“Theo tôi biết thì không có quy định đó.”
“Ý là, sau khi tôi trở thành nhân viên chính thức, anh sẽ dẫn dắt người khác?”
“Ừm… Chuyện đó cũng chưa chắc.” Chiêu Nhiên cong hai mắt.
Úc Ngạn không lên tiếng, ngồi trên đùi Chiêu Nhiên ngẩn ngơ, ngón tay bực bội cào cấu lên cổ Chiêu Nhiên, khắc họa các nét của tên mình, trên làn da trắng như tuyết lập tức xuất hiện những vết đỏ.
Chỉ từ ánh mắt suy nghĩ về cách giết người của y cũng đủ thấy, nhóc con này không có ý đồ tốt.
Một lúc sau, Úc Ngạn nhảy khỏi đùi người phỏng vấn, bước ra khỏi phòng ngủ.
“Đi đâu đấy.”
“Chán rồi, đi cởi áo khoác.” Úc Ngạn đã bước ra cửa phòng ngủ, vươn tay cho anh một ngón giữa, “Quay lại tiếp tục học bù.”
Cánh cửa gỗ hoa văn từ từ khép lại.
Sau khi Úc Ngạn đi ra khỏi phòng, Chiêu Nhiên cũng đứng dậy, ngơ ngác đứng tại chỗ, thời gian như trôi qua rất lâu, anh rút một điếu thuốc trong túi quần ra, nhưng đánh lửa vài lần vẫn không châm được.
Anh chậm rãi ngồi xổm xuống, như khô héo, hai tay đặt trên đầu gối, đầu gục xuống cánh tay, đỉnh tai và hõm cổ đều rực lên một màu hồng nóng bỏng, vành tai và lỗ tai nhỏ máu xuống.
Năm ngón tay đầu găng tay thấm ướt, vết nước lan ra ngoài qua lớp da, trên đầu ngón tay còn đọng lại những giọt nước nhớp nháp.
“Em… Em ấy đang làm nũng… Vừa rồi mình biểu hiện thế nào?” Chiêu Nhiên lẩm bẩm, mặt nóng bừng vùi vào khuỷu tay.
Cách trước mặt vài inch, trên mặt đất vang lên tiếng xì xào, những bàn tay xem náo nhiệt trong góc tối thất vọng bỏ đi, trước khi rời đi còn dùng đầu ngón tay viết những lời đánh giá lên tấm thảm:
“Vô dụng”.
“Không bằng để mình lên.”
“Không sao, được ôm một phút cũng đã giỏi lắm rồi.”
…
Úc Ngạn lau tóc ra khỏi phòng tắm, đầu quấn khăn tắm trở lại phòng ngủ, thấy Chiêu Nhiên ngồi ở bàn làm việc, mở máy tính, trên giao diện hiển thị đang tải tệp xuống, tiến độ đã hoàn thành đang trong quá trình cài đặt.
“Không học bù nữa à?” Úc Ngạn đi đến cạnh bàn máy tính, vừa lau tóc vừa ngắm nhìn máy tính để bàn, “Thiết bị của anh cũng khá đấy chứ.”
“Tôi không rành về cấu hình, mấy đứa nhóc trong công ty lắp cho.” Chiêu Nhiên nhấp vào biểu tượng ngôi nhà nhỏ vừa được tải xuống, màn hình tối đen một lúc rồi lại sáng lên, trên màn hình xuất hiện một ngôi nhà đồ chơi lập thể, kèm theo âm nhạc nền vui nhộn có phần trẻ con xoay tròn.
Mỗi mặt của ngôi nhà đồ chơi đều có phong cách vẽ khác nhau, xoay mấy vòng mà không bị lặp lại.
“Anh còn chơi game nữa à, không học bù nữa sao?” Úc Ngạn kéo một chiếc ghế lại, tò mò ngồi bên cạnh Chiêu Nhiên.
“Là kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, công ty Gray Crow vừa ra mắt trò chơi mới, <Grey Crow: Dollhouse>, thử chơi một ván.”
“Grey Crow? Nghe quen quen.” Úc Ngạn chống cằm dựa vào trên bàn, “Ồ, có phải công ty làm game <Grey Crow: Haunted Mansion> không? Tôi từng chơi rồi.”
Chuyện này vượt quá dự kiến của Chiêu Nhiên: “Cậu thấy thế nào?”
“Bạn cùng phòng của tôi stream game này, cậu ta chơi không qua nên gọi tôi chơi. Cảm giác chung là khá phô trương, lúc quảng cáo thì nói là game kinh dị tâm lý, kết quả một đống quái vật không liên quan gì đến cốt truyện thỉnh thoảng lại nhảy ra dọa người, sau đó còn trang bị thêm hệ thống súng ống, nhìn qua đã biết hệ thống này xuất hiện quá gấp, chưa từng có bản demo, cảm giác không khác gì súng nước, uổng phí đồ họa và cốt truyện game.”
Úc Ngạn cay nghiệt hỏi: “Nhà đó lại ra mắt game cùi bắp gì à.”
“Gần đây tôi tiếp nhận ủy thác công ty Grey Crow, đang trong quá trình điều tra. Họ đưa cho tôi bản demo tạm thời bị xóa khỏi kệ hàng, cậu chơi thử xem.”
Chiêu Nhiên nhường ghế cho Úc Ngạn, mình thì ngồi bên cạnh, chống cằm nhìn y chơi. Chưa biết trò chơi này có điều gì kỳ lạ, nhóc con vẫn nên chơi dưới sự giám sát của người lớn thì tốt hơn.
Sau khi nhấp vào chế độ chơi đơn, trên màn hình xuất hiện một dòng chữ: [Đang chọn cảnh ngẫu nhiên]
Ngôi nhà đồ chơi gỗ ở trung tâm màn hình bắt đầu xoay nhanh, chuyển đổi mỗi mặt như xúc xắc, cuối cùng chậm lại, đối diện với người chơi là một mặt sơn màu tím đen, song cửa sổ phủ đầy dây leo đen, một vài chiếc đầu bí ngô Halloween chất đống bên cạnh nồi dót ma thuật, những con dơi bay lượn trên bầu trời đêm và vầng trăng tròn u ám treo lơ lửng trên bầu trời.
“Đồ họa được phết.” Úc Ngạn nhấp chuột trái, bước vào cảnh được tạo ngẫu nhiên, “Hình như là bối cảnh quỷ pháp sư Trung Âu.”
[Trong cảnh này, bạn có thể chọn các nhân vật sau]
[Chiến binh đầu bí ngô] Lập Hội là một cậu bé bí ẩn đội chiếc mũ bí ngô Halloween.
[Phù thủy hung hãn] Lập Hội là một hot girl có mái tóc dài, tay cầm cây quyền trượng đá quý.
[Bậc thầy độc dược] Lập Hội là một nam pháp sư tóc đỏ.
“Không có phần mô tả nhân vật và kỹ năng, chắc là chưa mở khóa.” Úc Ngạn nán lại giữa ba nhân vật một lúc, “Bậc thầy độc dược giống như vú em chế thuốc, không chọn cái này. Phù thủy cầm quyền trượng, chắc là tấn công phép thuật, cảm giác hơi yếu. Vậy chọn chiến binh đầu bí ngô, chắc có vũ khí.”
[Xác nhận lựa chọn nhân vật Chiến binh đầu bí ngô]
Một cậu bé bình thường có khuôn mặt buồn bã từ trên trời rơi xuống, ngồi phịch vào vị trí người chơi có thể điều khiển, đứng dậy xoa eo.
“Buồn cười quá.” Chiêu Nhiên ngẩng đầu cười nói.
“Nút bắt đầu trò chơi ở đâu…” Úc Ngạn điều khiển nhân vật đi qua lại trên màn hình khởi đầu, nhấn bừa vài lần, vô tình nhấn vào nồi dót ma thuật trong nền, sau đó kích hoạt một đoạn animation ngắn.
Cậu bé lang thang ngoài tầm kiểm soát của con chuột, bất ngờ giẫm lên vỏ bí ngô rồi trượt chân, ngã lên những chiếc đầu bí ngô chất đống trong góc, đầu bí ngô choáng váng đứng dậy rồi lại ngã nhào, đập đầu ngã vào nồi dót ma thuật cao bằng người khiến những lọ thuốc phép đầy màu sắc văng khắp nơi.
[Trò chơi bắt đầu] Animation đang tải rất sống động, cậu bé đầu bí ngô giãy giụa trong nồi dót ma thuật, cuối cùng chết chìm trong nước thuốc.
“… Chế tác tỉ mỉ thật.” Úc Ngạn chờ tải khoảng mười mấy giây, cảnh xuất hiện, cậu bé đầu bí ngô cũng tỉnh dậy trong một ngôi làng u ám, một đàn dơi bay ngang qua trăng tròn quạnh quẽ trên bầu trời.
Âm nhạc tĩnh mịch bí ẩn dần dần vang lên, Úc Ngạn mở âm thanh to hơn một chút.
[Gợi ý: Sử dụng phím AWSD để điều khiển nhân vật di chuyển, phím cách để nhảy.]
Úc Ngạn điều khiển cậu bé đầu bí ngô đi vài bước quanh ngôi làng, vào ban đêm ngôi làng vắng vẻ không một bóng người, nhà nào cũng đóng chặt cửa, giống như đang tránh né thứ gì đó đáng sợ sắp xuất hiện vào ban đêm.
“Hình như chưa từng nhắc tới mục tiêu trò chơi, trước tiên đi xem xung quanh đã.” ậu bé đầu bí ngô bước qua đá cuội, vạch bụi cây sang một bên, tiến vào một vùng đất hoang, xung quanh hoang vắng, chỉ có ngôi nhà nhỏ xa xa trước thôn có đèn mờ sáng.
Trên mặt đất mọc những cây cỏ dại hình cầu gai, Úc Ngạn không nghĩ nhiều mà chạy lên ngay.
Đột nhiên, cậu bé đầu bí ngô nhảy dựng trên bãi cỏ, nhảy trái một cái, phải một cái, Úc Ngạn ngạc nhiên nhìn màn biểu diễn hài hước của cậu, lúc đầu tưởng là đoạn phim ngắn cắt cảnh, nhưng… không phải.
“Tôi đang mất máu này!” Úc Ngạn vội vàng điều khiển cậu bé bí ngô chạy lên phía trước, “Cỏ này đâm đau chân…”
[Gợi ý: Nhấn phím F để nhặt vật phẩm]
“Ồ, có thể nhặt được.” Úc Ngạn nhặt một bụi cỏ trông giống nhím lên, nhưng cậu bé bí ngô lại bắt đầu ném qua ném lại bụi cỏ giữa hai tay, khuôn mặt hoảng sợ.
“Vẫn đang mất máu… Là bị gai đâm à…” Úc Ngạn ôm bụi cỏ nhím chạy nhanh đến ngôi nhà nhỏ xa xa, “Không hiện lượng máu của nhân vật, đâm thêm vài lần nữa chắc chết mất.”
Khi chạy đến trước cửa ngôi nhỏ, Úc Ngạn ném bụi cỏ nhím xuống đất, quả nhiên cậu bé đầu bí ngô ngừng mất máu.
Ngôi nhà này không nằm trong làng mà đứng riêng lẻ trên cánh đồng hoang, cậu bé đầu bí ngô tiến tới gõ cửa, ba giây sau, đèn trước cửa tắt phụt.
Màn hình tối đen, đột nhiên, đèn sáng trở lại, lần này ánh sáng màu tím lan tỏa khắp màn hình, chiếc đèn trước cửa đã biến thành hình đầu lâu, hốc mắt và miệng mũi đầu lâu cháy bùng ngọn lửa ánh tím.
Cửa gỗ cũ kỹ trước nhà mở hé, trong bóng tối, một con mắt không có mí dán sát vào khe cửa, nhìn chằm chằm vào cậu bé đầu bí ngô.
Cửa kẽo kẹt mở rộng thêm chút nữa, chủ nhà thò ra tay ra, mở lòng bàn tay, như muốn xin gì đó từ cậu bé.
[Gợi ý: Nhấn phím E để tương tác với đối phương]
“NPC à, không biết hắn ta muốn gì.” Úc Ngạn không có gì trên người, đành phải nhặt bụi cỏ nhím trên mặt đất lên, đặt vào lòng bàn tay chủ nhà.
Cỏ nhím nhảy lên hai cái trong lòng bàn tay chủ nhà, mắt của chủ nhà đột nhiên đầy tia máu, chắc là bị gai đâm vào tay.
Sau đó, tiếng gào thét của phụ nữ từ trong loa phát ra, chủ nhà vươn ra một cánh tay khổng lồ như rễ cây già uốn khúc màu đỏ, đập mạnh xuống, đập vào đầu cậu bé đầu bí ngô.
Cậu bé đầu bí ngô bị đập thành bánh thịt, dính chặt xuống đất thành một đống bầy nhầy.
[Chết ngay lập tức]
“Ủa? Là chết rồi á.” Úc Ngạn ngạc nhiên nhìn màn hình dần tối, ngẩn người suy nghĩ một lúc, “Tôi hiểu rồi, chủ nhà này chính là Boss cảnh này, tôi nên tìm vũ khí trước, sau đó mang trang bị đến khiêu chiến bà ta. Lúc nãy tôi chỉ nhặt đại một bụi cỏ đi đánh boss, đâm bà ta hai cái.”
“Khá thú vị.” Úc Ngạn dựa vào lưng ghế vươn vai, chợt phát hiện ghế bên cạnh không có ai, người phỏng vấn đi đâu rồi.
Quay đầu lại nhìn, thấy Chiêu Nhiên đứng sau ghế, hai tay bám vào lưng ghế, cố gắng cách xa máy tính nhất có thể: “Ghê quá, trẻ con chơi trò này không sợ à.”
“Đây không phải game kinh dị, quái vật này đáng sợ lắm à, anh sợ chỗ nào?”
“Cỏ đâm vào tay tôi, làm tôi sợ muốn chết.” Chiêu Nhiên nhập vai quá sâu thắt chặt găng tay lại.
–