Buổi chiều Kiều Khương mới lên núi, Cao Kim Lan nói sáng đi leo núi, trưa còn ăn cơm lam gì đó, chiều đi cùng mấy bà dì lột vỏ quýt.
Kiều Khương dừng xe ở bãi đỗ, cô không đeo kính râm, cầm mũ le đội lên đầu, hôm nay cô mặc áo phông, ngoài mặc áo chống nắng, dưới là quần đùi, đeo giày cùng một đôi tất thể thao đen trắng. Thời tiết này rất ít khách, bãi đỗ xe chỉ có ba chiếc.
Trên đường lên núi gặp mấy đứa trẻ, mỗi đứa đều cầm theo một giỏ dâu tây, thấy cô đi đến, hỏi cô có mua không, 25 đồng một rổ, dâu mới vừa hái xong.
Kiều Khương nhìn ngắm, quả dâu tây rất to, đỏ bừng tươi mọng, rất sạch sẽ, cô cầm một quả bỏ vào miệng cắn một miếng, vị chua chua ngọt ngọt, ngon hơn mua trong thành phố nhiều.
“Đi theo chị.” Cô lại vòng xuống núi, mua hết số dâu tây trong tay bọn nhỏ, mở cốp xe ra bảo chúng bỏ hết vào trong, từ trong ví lấy ra 300. Sáu rổ, tổng cộng là 150. Đứa đi đầu lớn nhất, con gái tầm chín mười tuổi, nhìn Kiều Khương đưa tiền nói:
“Của chị tổng cộng là 150, trên người bọn em không có tiền lẻ ạ.”
Kiều Khương khóa xe lại, nhấc chân đi về phía trên núi.
“Vậy mấy đứa đi hái thêm mang đến đây.”
Mấy đứa trẻ thấy vậy ý trí sục sôi, mỗi đứa tươi cười như hoa:
1
“Được, chị xinh đẹp, ở đây chờ bọn em, đi ngay.”
Sáu đứa trẻ chạy ào đi như ong vỡ tổ hướng lên trên núi, Kiều Khương nhìn bóng dáng vui vẻ của chúng, khóe môi không biết vì sao cong lên ý cười.
Cao Kim Lan làm việc nhanh nhẹn chăm chỉ, lúc Kiều Khương đến trước mặt, chút nữa bị dọa ngã xuống đất, thấy cô đến đứng lên rửa sạch tay, cười về phía cô:
“Con ăn quýt không? Dì Miêu vừa làm quýt hộp, mẹ ăn cũng thấy ngon.”
Kiều Khương nghe thấy hai tiếng quả quýt, theo bản năng sẽ nghĩ đến gương mặt đen đúa của tên kia.
Cô hơi hơi nhướng mày: “Không ăn.”
“Vậy ngồi đây đi.” Cao Kim Lan đi vào chào mẹ Miêu.
Kiều Khương ngồi xuống ô che nắng, bên tai hóng hớt mấy bà dì đang buôn dưa lê, đang nói về chuyện A Đại, là Yến Chiêu.
“…… Chuyên môn tới tìm cậu ta, không biết đến bao nhiêu lần rồi, Yến Chiêu đi đâu thì cô bé theo đó, hiện tại vẫn trong vườn lê hả? Aizz, mấy cô gái thời nay, quá cởi mở, ngày xưa chúng ta đâu dám thế…”
Ghế dựa hơi nóng.
Kiều Khương cảm thấy đùi mình dấp dính khó chịu, đứng lên, cô nói một tiếng với Cao Kim Lan rồi nhấc chân đi về hướng vườn lê, vẫn chưa tới cổng vườn, thấy Yến Chiêu đi ra, theo sau là một cô gái.
Mặt anh vô cảm, cô gái bên cạnh đang cười tươi như hoa đào.
Kiều Khương lấy thuốc lá ra ngậm trong miệng, cô vừa cầm bật lửa, ánh mắt người đàn ông quét lại như định vị của radar cố định trên mặt cô, cặp mắt kia trầm xuống nhìn thẳng vào –— bật lửa trong tay.
Cô khiêu khích nâng cằm về phía anh.
Yến Chiêu bước dài mấy bước đến trước mặt cô, cầm lấy bật lửa, còn thuận tay rút đi điếu thuốc cô đang ngậm trong miệng.
“Chỗ này không cho hút thuốc.” Cô gái phía sau anh chạy đến, cho rằng Kiều Khương là khách vừa mới tới, thân thiện giải thích với cô:
“Cô đừng để ý, anh ấy rất yêu quý cây quả, cho nên…”
Cô gái chưa dứt lời, thấy động tác của Kiều Khương bỗng chốc há to miệng.
Kiều Khương duỗi tay sờ lên cổ Yến Chiêu, hai bên trái phải, cách một đoạn anh dán ba băng keo cá nhân, cô nhẹ lột một cái trong số đó.
1
Yến Chiêu không nhúc nhích, chỉ nâng mí mắt nhìn cô.
Kiều Khương kéo toàn bộ ba cái băng cá nhân xuống, lộ ra mấy dấu răng rõ ràng, cọ cọ ngón tay dính đầy mồ hôi của anh lên ngực áo anh.
“Thấy không?”
Cô nhướng mày về phía cô gái:
“Tôi cắn.”