Chỉ thấy Từ Mính cưỡi ngựa đi rồi trở về, hắn ta xuống ngựa đi tới trước mặt Trình Tuyết Nhàn.
Trình Tuyết Nhàn nhíu mày, hỏi hắn ta: “Không phải thế tử đi săn ư? Vì sao lại về rồi?”
Từ Mính đỏ mặt ấp úng, thật lâu vẫn không nói nên lời, điều này khiến nếp gấp giữa mày Trình Tuyết Nhàn càng sâu hơn.
Không chỉ Trình Tuyết Nhàn như thế, Bích Châu ở phía sau không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên khó coi.
Nàng nói: “Nếu thế tử không có việc gì, thứ cho ta cáo lui trước.”
“Chờ đã!” Từ Mính lên tiếng giữ nàng lại, thấy Trình Tuyết Nhàn nhìn qua, sắc mặt Từ Mính càng đỏ hơn, hắn ta nhẹ giọng hỏi “Nàng còn, còn nhớ, ba tháng trước nàng từng giúp đỡ một người ở chợ Phố đông không?”
Trình Tuyết Nhàn suy nghĩ, quả thật ba tháng trước nàng từng giúp đỡ một người ở chợ Phố đông.
Ngày ấy, sau khi tham dự yến tiệc sinh nhật của bạn thân, trên đường trở về nàng đã vòng qua phố đông đi dạo Đa Bảo Các, sau đó nàng gặp một vị công tử tôn quý bất phàm đang luống cuống tay chân trước một quán hoành thánh nhỏ, dường như hắn ra bị mất túi tiền, lại không dẫn theo hạ nhân ra cửa, cho nên mới rơi vào tình huống xấu hổ như vậy. Trình Tuyết Nhàn thấy hắn ta có vẻ không cố ý nên đã tiện tay giúp đỡ, nàng cũng không mong đợi được báo đáp, vì vậy chẳng để lại thứ gì đã rời đi.
Nàng bừng tỉnh, nói: “Hóa ra chính là ngài…”
Từ Mính rất vui mừng, nói: “Nàng vẫn còn nhớ!”
Trình Tuyết Nhàn chỉ cảm thấy dường như người này có chút vui mừng quá mức, nàng nói: “Chỉ là chuyện nhỏ, thế tử không cần nhớ trong lòng.”
“Không, không phải, ta, ta…”
Sắc mặt Từ Mính đỏ tới mức tím cả lên, nhưng vẫn mãi không nói ra được lý do, chỉ vì hắn ta thật sự quá kích động, người mà hắn ta tìm kiếm suốt ba tháng qua đột nhiên xuất hiện trước mắt. Hắn ta đã từng nghi ngờ mắt mình bị hoa, sau khi xác nhận lại nhiều lần, hắn ta hưng phấn tới mức không còn là chính mình, chỉ hận không thể trút bỏ toàn bộ những lời nói tích tụ suốt ba tháng qua ra ngoài.
Nhưng miệng lưỡi hắn ta quá ngốc, dù là hiện tại hay là ba tháng trước.
Từ Mính không khỏi nhớ lại chuyện ba tháng trước, lúc ấy hắn ta thật sự quá xấu hổ, chỉ hận không thể tìm lấy một khe đất mà chui xuống. Đúng lúc đó, một chiếc kiệu nhỏ đi ngang qua, một giọng nữ mát lạnh mà cả đời này hắn khó thể quên được từ trong kiệu truyền ra:
“Hạnh Nhi, ngươi đi mua giúp ta một bát hoành thánh.”
Tỳ nữ tên Hạnh Nhi trả lời vâng, rồi đi tới bên người Từ Mính gọi một bát hoành thánh, sau đó Từ Mính phát hiện tay áo mình bị người lôi kéo, hắn ta cúi đầu nhìn xuống, một thỏi bạc nhỏ đang nằm bên chân, Hạnh Nhi lập tức nhặt thỏi bạc kia lên, nói với hắn ta: “Công tử, của ngài làm rơi sao?”
Mặc dù đó là câu nghi vấn, nhưng Hạnh Nhi lại không chút nghi ngờ đưa bạc cho Từ Mính, nhờ đó mà giải quyết được tình cảnh khốn khó của hắn ta.
Xong việc, hắn ta đuổi theo, thấy rõ tỳ nữ tên Hạnh Nhi kia đang ăn bát hoành thánh đó, còn nghe nàng ta vừa ăn vừa hỏi nữ tử trong kiệu vì sao không trực tiếp cho bạc mà phải mất công giúp đỡ hắn ta như vậy, lại thấy nữ tử kia trả lời:
“Nếu muốn giúp, tất nhiên phải chọn cách phù hợp nhất để giúp, không thể vì làm việc tốt mà bỏ qua cảm xúc của người khác.”
Đúng lúc này một trận gió thổi qua, một góc rèm kiệu bị vén lên, một thoáng kinh ngạc đó khiến hắn hoàn toàn đánh mất trái tim.
Chỉ là khi ấy Trình Tuyết Nhàn không để lại manh mối hữu ích nào, mà hắn ta thân là nam tử không tiện công khai hỏi thăm, chỉ có thể bí mật tìm kiếm. Bởi vì cuộc gặp gỡ lần này ở Phố đông, dẫn tới phương hướng tìm kiếm của Từ Mính đã sai ngay từ đầu, thế nên tìm kiếm suốt ba tháng vẫn không tìm thấy người.
Nhưng có lẽ thật sự nhớ mãi không quên tất có tiếng vọng lại, khiến lần này hắn ta gặp được nàng!
Chỉ là Từ Mính còn chưa kịp nói hết tình ý, đã bị một giọng nam ẩn chứa sự tức giận phía sau cắt ngang —
“Hai người đang làm gì vậy?”
Sau đó hắn ta lại nghe thấy giọng nói của Trình Tuyết Nhàn–
“Phu quân? Sao chàng lại tới đây?”
Phu, phu quân?!!