12
Trong những năm làm mật thám này, trọng thần trong triều ta đều nắm rõ như lòng bàn tay.
Người ta chọn, là Vinh Quốc công phủ.
Hôm sau, Vinh Quốc công phủ phu nhân đã tới Linh Nhạc phường, chờ đợi sau hai canh giờ, tuyên bố với bên ngoài rằng bà ấy cùng ta mười phần hợp ý, dưới gối mình lại không có nữ nhi, liền thu nhận ta làm nghĩa nữ, đón đến phủ Vinh Quốc công nuôi dưỡng.
Vinh Quốc công nói tên của ta nghe rất tốt: “Như Ý, mọi chuyện như ý hài lòng, vậy là tốt nhất rồi.”
Liền để cho ta giữ lại tên cũ, chỉ theo họ của công phủ, tên là Giang Như Ý, ghi tạc dưới danh nghĩa của phu nhân, thành đích nữ duy nhất của công phủ.
Từ khi ta đến công phủ, Tiêu Tấn Thần mỗi lần rảnh rỗi là sẽ đến thăm, chủ đề cơ hồ không có gì khác ngoài việc xoay quanh Phương Tri Hạ.
Ta nói cho hắn biết, nếu như hắn muốn để Tri Hạ để tâm tới mình, chỉ cần “ không thèm để ý” tới nàng là được.
Dưới trận tuyết lớn nhất từ đầu mùa, hắn hưng phấn tới tìm ta: “Hôm nay đi thỉnh an Thái hậu, Cô gặp nàng cùng Tề vương, mãi cho đến khi ăn trưa với Thái hậu xong, ta đều không có liếc nhìn nàng một cái, chỉ coi như không biết.
Khi rời cung, ta nhìn thấy trước khi nàng lên xe ngựa có quay đầu nhìn ta một chút. Thật giống ánh mắt nàng không nỡ nhìn ta rời đi nơi khác rèn luyện như khi còn bé.”
Ta cầm kẹp trong tay, gảy gảy than lửa, thả vào bếp lò hai củ khoai lang
“Dù sao trong mắt điện hạ cũng đã từng chỉ có mình nàng, bây giờ bỗng nhiên không chú ý nữa, nàng mới có thể cảm thấy khác biệt, dù là đã thành thân, nhưng cũng muốn đi tìm hiểu ngọn ngành.”
Tiêu Tấn Thần gật đầu, tâm tình rất tốt, bắt đầu hồi ức thuở bé: “Lần đầu tiên Cô gặp nàng, nàng mới tám tuổi, cũng là vào một hôm trời tuyết như thế này, nàng cùng bọn nha hoàn trong sân chơi tuyết, tươi đẹp đáng yêu biết bao nhiêu, so với các tiểu thư khác cũng cảm thấy vô cùng khác biệt.”
Tiêu Tấn Thần bây giờ đã rất tín nhiệm ta, ta nói cái gì hắn đều nguyện ý lưu tâm mấy phần.
“Điện hạ, nếm thử cái này đi, là khoai nướng.” Ta lột vỏ một củ khoai nướng ra, đưa cho Tiêu Tấn Thần.
Tiêu Tấn Thần nếm thử một miếng: “Ngự trù cũng đã làm khoai lang, nhưng lại không ăn ngon bằng củ khoai này của ngươi.”
Ta cười nói: “Ngự trù làm khoai lang, trình tự làm việc khắt khe nhiều bước phức tạp theo quy trình trong sách được nghiên cứu tỉ mỉ. Người bên ngoài ăn không nổi cũng ăn không được, nhưng lại che giấu mùi thơm vốn có của khoai lang.
“Cái này khoai nướng này, đến thu đông, đầu đường cuối ngõ đều có, gia đình bình thường nào cũng ăn như vậy. Điện hạ ở trong cung đã lâu, đồ ăn Ngài nếm qua đều là đồ đã được xào nấu tỉ mỉ, nữ tử gặp qua đều là quy huấn biết lễ nghĩa. Nhưng lưu lại ấn tượng chỉ có thứ khác biệt đầu tiên, lần đầu tiên gặp Phương Tri Hạ không giống với các quý nữ khác giống như điện hạ lần đầu ăn khoai nướng vậy. Điện hạ cảm thấy khoai nướng này ăn ngon, chẳng qua chỉ là thấy nó có chút mới mẻ mà thôi.”
Tiêu Tấn Thần không nói thêm lời nào nữa, trầm mặc ăn xong khoai lang rồi thì rời công phủ.
Ta nhìn như đang giúp hắn, kì thực là đang từ từ khuyên bảo hắn buông Phương Tri Hạ xuống.
Như thế, hắn mới có thể để ý đến ta.
13
Sau hôm đó, hồi lâu Tiêu Tấn Thần cũng không tìm đến Giang phủ.
Ta cũng không vội, mỗi ngày đi theo Giang phu nhân đọc sách viết chữ học vẽ tranh
Giang phu nhân là người thông minh, bà ấy chưa từng sai người dạy ta nữ công thêu thùa.
Bà nói: “Con của ta, thứ nên học, là đọc sách viết chữ, vẽ tranh, đánh cổ cầm, tri thư đạt lễ, ngày sau mới có thể gánh nổi vị trí chính cung.”
Chúng ta không che dấu dã tâm của mình chút nào.
Thứ công phủ muốn, là vị trí quốc trượng.
Thứ ta muốn, là chức vị hoàng hậu tương lai.
Thẩm Xác không đưa được nó cho ta, vậy thì ta tự mình đoạt lấy.
14
Những ngày cuối năm tới gần, Giang phu nhân mang ta tiến cung thỉnh an hoàng hậu, Tiêu Tấn Thần cũng có mặt.
Ta vốn giỏi lấy lòng người, dăm ba câu liền đem hoàng hậu dỗ đến cao hứng, lôi kéo tay của ta không ngừng cười.
Cười đến vui vẻ không thôi, cho phép ta đi thăm thú trong cung.
“Thần nhi, Như Ý lần đầu tiến cung, con mang theo nàng đi xem các nơi một chút, mẫu hậu cùng Giang phu nhân nói chuyện riêng một lát.”
Tề Vương bây giờ đã chế ngự được Thái tử, lại có Nam Dương Hầu phủ làm chỗ dựa, hoàng hậu đang cấp bách tìm cho Thái tử một chỗ dựa vững chắc hơn.
Ta tuy chỉ là một dưỡng nữ, nhưng có phủ Vinh quốc công chống lưng.
Thứ Hoàng hậu cần, là binh quyền cùng sự tìn nhiệm của quần thần dành cho công phủ..
Nói là Tiêu Tấn Thần dẫn đường cho ta, kì thực là ta dẫn hắn một đường đi đến vườn mai.
“Có lẽ là trong cung phúc khí hội tụ, ngay cả hoa mai này so với ngoài cung nở cũng đẹp hơn nhiều.” Ta cảm thán nói.
Tiêu Tấn Thần nhìn hoa mai nở mà đầy mặt đau thương.
Hắn đang nhớ đến Phương Tri Hạ.
Phương Tri Hạ thích nhất là hoa mai mùa đông.
“Nàng thích hoa mai, trong cung hoa mai thường nở sớm, trước kia Cô đều sẽ sai người mang đến Hầu phủ tặng cho nàng.
“Bây giờ tại Tề Vương Phủ, cũng không biết……”
Ta tiếp lời: “Nghe nói vương gia vì để có được một nụ cười của mỹ nhân, nên đã cho trồng rất nhiều hoa mai.”
Trong mắt Tiêu Tấn Thần hiện lên một tia buồn bã: “Nàng ấy thích không?”
Ta cười nói: “Người trong lòng tặng cho, đương nhiên thích. Nàng ấy ngày ngày đều đi ngắm hoa mai, mấy ngày trước đây ngoài trời đổ một trận tuyết lớn cũng dứt khoát phải đi, vô ý trượt chân té gãy chân, mùa đông này sợ là cũng không thể đi lại bình thường được nữa.”
Ta vừa dứt lời, đã không thấy bóng dáng Tiêu Tấn Thần đâu cả.
Ta nhìn bóng lưng đang dần dần biến mất ở phía xa xa, tâm tình thật tốt.
Tề vương giao nhiệm vụ cho ta, để Tiêu Tấn Thần biết tin Phương Tri Hạ bị thương.
Bây giờ, Phương Tri Hạ là điều cấm kỵ tại Đông cung, căn bản không người nào dám nói với hắn.
Không ai dám nhắc, vậy thì để ta làm.