Vân Từ cúp điện thoại, quay lại trước máy tính.
[Đã kết thúc cuộc gọi, thời lượng cuộc gọi 3:46.]
Giao diện trò chuyện giữa cậu và Ngu Tầm xuất hiện thêm một dòng ghi chú hệ thống như vậy.
Ngay sau đó, ảnh đại diện màu đen lại gửi đến hai câu.
yx: [yc1293sdjkce]
yx: [Tài khoản game của cậu]
Sau đó, ảnh đại diện màu đen không còn động tĩnh gì nữa.
“Sao rồi, cậu ấy nói đến không?” La Tứ Phương ngồi cạnh vội vàng hỏi.
“Ừ.”
Vân Từ lập tức đóng khung trò chuyện, giọng nói có chút khó chịu.
La Tứ Phương suy ngẫm giọng điệu này: “Vậy khi nào đến? Có lâu lắm không?”
Vân Từ: “Cậu ấy sắp đến rồi.”
Nói rồi, cậu nhét tai nghe La Tứ Phương vừa tháo lại vào tai, cứng rắn nói: “Có gì thì tự hỏi cậu ấy.”
La Tứ Phương: “Ồ.”
Vừa nãy gọi điện thoại có mở cửa sổ nên hơi lạnh, ngón tay Vân Từ rất lạnh, cậu chạm vào bàn phím, theo tin nhắn Ngu Tầm vừa gửi nhập tài khoản game của mình vào.
Sau khi vào game, cậu nhìn danh sách bạn bè trong game.
Trong danh sách bạn bè có khá nhiều người, có bạn cùng phòng mới quen sau khi lên đại học, còn có bạn học cũ ở Tây Thành, chỉ cần là người đã chơi game chung đều nằm trong danh sách bạn bè của cậu. Có nhiều người như vậy, nhưng chỉ riêng Ngu Tầm không có.
Dù cho thời gian Ngu Tầm chơi game một mình với cậu có thể còn nhiều hơn thời gian của những người khác cộng lại.
…
Vân Từ bấm nút chọn kỹ năng một cách bừa bãi, không ngoài dự đoán, cậu lại phát huy thất thường. Trên màn hình hiện lên dòng chữ nhắc nhở cậu bị tiêu diệt.
“Chưa đầy hai phút mà đã bị hạ gục, ” La Tứ Phương lo lắng cho thành tích thi đấu của chiến đội 608, liên tục nhìn sang màn hình của các đồng đội, “Không giống phong cách của cậu chút nào, anh Từ, chúng ta sắp đi thi đấu với tất cả các đội tuyển trong thành phố đấy!”
Vân Từ: “Vừa nãy mất tập trung.”
La Tứ Phương: “Chơi game sao lại có thể mất tập trung, tinh thần chơi game chính là nhiệt huyết và sự tập trung, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì thế, đang nghĩ đến bộ luật hay sách ôn tập từ vựng tiếng Anh CET vậy?”
Cậu ngược lại hi vọng là một trong hai thứ đó.
Nhưng không phải.
Đm.
Vân Từ bứt tóc, tự nhủ phải tập trung lực chú ý: “Chơi lại ván nữa.”
Trước khi nhấp vào “bắt đầu” ván tiếp theo, một bóng người đi ngang qua lối đi bên cạnh cậu. Người đó mang theo hơi lạnh bên ngoài khi bước vào, cần cổ quấn một chiếc khăn quàng cổ màu trắng, màu sắc quá mức sạch sẽ, không hợp với khuôn mặt có phần yêu nghiệt của hắn.
Khi đi ngang qua cậu, người đó dừng lại một chút, sau đó đặt chiếc túi nhỏ đang cầm trên tay lên bàn của cậu.
Bên trong túi là một chiếc bánh kem màu đen.
La Tứ Phương ngẩng đầu lên: “Anh Ngu! Cuối cùng cậu cũng đến rồi!”
Người bên cạnh “à” một tiếng, nói: “Tan làm hơi muộn.”
La Tứ Phương: “Không muộn, cậu ngồi đi.”
Nói xong, cậu ta nhớ lại lần trước: “Chỉ còn lại chỗ bên trong, chỗ đó được không?”
Trước đây Ngu Tầm cứ muốn đổi chỗ, tuy cũng là ngồi bên trong, nhưng không biết hôm nay hắn muốn ngồi chỗ nào. Ví dụ như có muốn đổi chỗ với cậu ta, ngồi cạnh anh Từ hay không.
Vân Từ cũng dỏng tai lên chờ đợi câu trả lời.
Tuy nhiên, lần này Ngu Tầm không gây sự như trước, hắn kéo ghế bên trong ra, ngồi xuống: “Được chứ. Người hướng nội như tôi ngồi bên trong mới thích hợp.”
Nhận được câu trả lời này, lòng Vân Từ lại chùng xuống.
Có lẽ là do không quen, người trước đây luôn cố gắng đến làm phiền người ta đột nhiên không xuất hiện nữa.
Hoặc có thể là vì cuộc điện thoại vừa nãy.
Vân Từ nhớ đến sự im lặng của hai người sau khi cậu cúp máy.
Chẳng lẽ hắn nghe hết rồi.
Khả năng này tuy rất nhỏ, nhưng vì đây là khả năng mà tiềm thức của cậu không biết phải đối mặt như thế nào nên nó vẫn bất chợt xuất hiện.
“Hay là cậu muốn đổi chỗ với tôi?”
Ngay lúc này, Ngu Tầm kéo khóa áo khoác, lại nói, “…. Mặc dù tôi hướng nội, nhưng cũng không phải không thể ngồi ngoài vì trưởng phòng đâu.”
“…”
La Tứ Phương: “Cảm ơn nhé, không cần đâu, tôi ngồi đây cũng được, đổi chỗ phiền phức lắm.”
…
Có vẻ như cậu nghĩ nhiều rồi.
Vân Từ thu hồi sự chú ý.
Sau khi sáu người tập hợp thì tiến vào giao diện chiến đấu của trò chơi.
Vì cách nhau vài người, lúc chơi game cậu và Ngu Tầm ít giao tiếp hơn, nhưng mỗi khi Vân Từ cảm thấy bầu không khí kỳ lạ, hắn lại có thể kịp thời nói vài câu, như thể giữa cậu và Ngu Tầm không có gì bất thường cả, giống như mọi khi: “Lần này đừng nhắm vào tôi nhé bé Từ.”
“Tôi thì không ngại,” Ngu Tầm nói, “nhưng đội trưởng La có thể không ổn lắm.”
“Lúc đó cả đám thua cũng mất mặt.”
“…”
Vân Từ mím môi, cố gắng để bản thân trở lại bình thường, như thể mọi chuyện chưa từng xảy ra: “Cần cậu nói à.”
Mùi thuốc súng quen thuộc đã trở lại.
Ngu Tầm: “Tôi sợ lát nữa cậu nhìn thấy tôi sẽ khó nén nổi tình cảm.”
Vân Từ: “?”
Ngu Tầm: “Sao nào, tôi nói không đúng à.”
“Đúng cái gì mà đúng.”
“Tình cảm không nhịn được muốn giết tôi.”
Con mẹ nó đây là tình cảm quái gì vậy.
Vân Từ nắm chặt con chuột, nhắm vào kẻ địch đối diện, giây tiếp theo bắn một phát nổ đầu một tên.
“Đẹp!” La Tứ Phương là người đàn ông duy nhất thực sự tập trung vào trò chơi, chỉ có cậu ta thực sự reo hò vì một mạng này, “Màn này ăn chắc rồi!”
“Được đó anh Từ!”
“Nếu thi đấu với phong độ này, chúng ta vô địch luôn ——”
Vân Từ không nói gì, nghiêm túc chơi tiếp.
Trò chơi này cập nhật đến phiên bản hiện tại, có một số chi tiết cần thích nghi. Trình độ của cậu cũng khá ổn, đặc biệt là trong kỳ nghỉ solo với Ngu Tầm, sự hiểu biết về trò chơi của cậu càng tăng lên nhanh chóng.
Giữa trận tiếp theo.
Ngu Tầm còn ít máu: “Canh giúp tôi với, tôi nạp máu.”
Hắn không chỉ ai, trên bản đồ, La Tứ Phương và những người khác đang lái xe đi tìm vật tư ở rất xa, người gần hắn nhất là Vân Từ.
Vân Từ điều khiển nhân vật lên lầu, sau khi tìm thấy Ngu Tầm, cậu chĩa súng vào cửa sổ chờ hắn nạp máu.
Sau khi nạp máu xong, Ngu Tầm lại nói: “Cảm ơn.”
Vân Từ không nói gì, điều khiển nhân vật ra khỏi nhà đi đến nơi khác.
Cậu gõ bàn phím, đột nhiên nghĩ đây là lần đầu tiên họ hợp tác.
Không phải với tư cách đối thủ, mà là đồng đội. Cho dù chỉ là trong game.
La Tứ Phương ngẩng đầu nhìn số người còn lại ở góc trên bên trái, nói: “Được rồi, trận này khá ổn.”
Vương Tráng cũng nói theo: “Tôi thấy chỉ cần hai người họ không đánh nhau, tỷ lệ thắng của đội chúng ta thực sự vẫn ổn, cũng coi như có chút thực lực.”
Bành Ý Viễn: “Đồng ý.”
“…”
Đến trận tiếp theo, cậu và Ngu Tầm vừa bắt đầu đã tách ra, phần lớn thời gian đều chơi riêng lẻ, La Tứ Phương chạy qua chạy lại, một lúc theo Ngu Tầm, một lúc lại ngồi trên xe của Vân Từ đi khắp nơi tìm kẻ địch.
La Tứ Phương cứ theo dõi như vậy, đột nhiên phát hiện ra điều gì đó: “Vãi, có ai nói lối chơi của hai người thực ra rất giống nhau không?”
“?”
“Lối chơi trong game ấy.”
“Khó nói lắm, ví dụ như,” La Tứ Phương nói, “nhiều thói quen giống nhau, vũ khí hay dùng giống nhau, cách ngắm người giống nhau, có lúc tụi mình muốn rút lui nhưng hai người các cậu lại cùng xông lên, cả việc núp cũng thích núp sau cánh cửa.”
Mọi người đồng ý: “Đúng vậy.”
“Cậu nói vậy, đợt đánh lúc nãy, chỉ hai người bọn họ nghĩ là có thể đánh.”
“Lúc xông lên cũng không hề do dự, tôi không hiểu, chênh lệch số lượng lớn như vậy, hai đội kia làm sao đánh được, thế mà hai người họ lại không hẹn mà cùng lên nóc nhà đối diện, tìm cùng một vị trí, còn thật sự phục kích được mấy mạng.”
“…”
Những điểm này giống nhau lắm à?
Vân Từ đang dùng ống ngắm để ngắm người, tay khựng lại.
Cậu vừa định nói “Chỉ là ý thức chơi game cơ bản thôi, còn việc thích dùng vũ khí gì, hoàn toàn là do vũ khí nào dùng tốt, chẳng phải súng bắn tỉa ở phiên bản này mạnh nhất à?”
Cho đến khi La Tứ Phương lại nói thêm một chi tiết: “Còn nữa, sau khi anh Từ loot đồ thích nhảy tại chỗ một cái, anh Ngu cũng vậy.”
“…”
Lời nói trong miệng Vân Từ nghẹn lại.
Đây đúng là thói quen cá nhân của cậu, Lý Ngôn trước đây hay nói cậu “Giết xong thì nhanh loot đồ đi, nhảy cái gì mà nhảy.”
La Tứ Phương nói xong câu đó, Ngu Tầm cũng im lặng một lúc.
Lần này bọn họ đã vào vòng chung kết.
Chiến đội còn đủ người, tất cả mọi người đều còn sống.
Vân Từ nhấn chuột trái, nhấn xong mới phát hiện trong súng chưa nạp đạn.
Rồi một lúc sau, cậu nghe tiếng Ngu Tầm từ cách đó vài vị trí truyền đến.
“Lúc trước bị giết cả một kỳ nghỉ, người nào đó giết người xong lúc loot đồ phải nhảy một cái,” Hắn nói, “Tai nghe mắt thấy cũng bình thường.”
La Tứ Phương: “Bình thường.”
Vương Tráng: “Cậu nói vậy thì tôi cũng nhảy, đây thuộc về di chứng sau sang chấn.”
Bành Ý Viễn: “… Di chứng sau sang chấn là dùng như vậy à?”
La Tứ Phương tiện miệng bổ sung tóm tắt: “Thôi thì hai kẻ thù không đội trời chung các cậu, cả ngày quan tâm đối phương như vậy, có thói quen gì cũng bình thường.”
Vân Từ: “…”
Ngay lúc cậu không biết nói gì, Ngu Tầm vốn đang nằm im trên cỏ bất cẩn để lộ sơ hở, lộ hành tung, đạn của đối phương sượt qua họ.
Mọi người lập tức bỏ qua chủ đề này, tập trung vào trò chơi: “Không được, trận này không thể thua ——”
Hai giờ sau, chiến đội 608 tắt máy tính đi về trước giờ ký túc xá đóng cửa.
Vân Từ ấn nút tắt máy, trước khi đi nhìn thấy chiếc bánh mà Ngu Tầm lúc đến mang cho mình, suy nghĩ một chút rồi vẫn cầm theo.
Cửa quán net, lúc chờ đèn đỏ.
Ngu Tầm đứng sau cùng, Vân Từ cầm bánh đi đến bên cạnh hắn, do dự một chút, sau đó gọi hắn: “Này.”
Ngu Tầm quay đầu nhìn cậu: “Sao thế.”
La Tứ Phương và các bạn cùng phòng đứng thành một hàng, cùng nhau phân tích trận chiến tối nay.
Vân Từ không nhìn Ngu Tầm, chỉ chăm chú nhìn đèn đỏ trước mặt và hỏi: “Cái bánh này bao nhiêu tiền?”
Ngu Tầm: “?”
Vân Từ: “Tôi chuyển Wechat cho cậu.”
Ngu Tầm im lặng một lúc rồi nói: “Không cần đâu.”
Trên đường đèn xe nhấp nháy, trời đã tối hẳn, gần đến nửa đêm, nhiệt độ cũng lạnh hơn so với lúc chiều tối.
Vân Từ không đeo khăn quàng cổ, chiếc áo khoác trên người cũng không có mũ, cổ áo mở hơi rộng, gió lạnh từng đợt ùa vào cổ.
Cậu vẫn kiên quyết nói: “Bao nhiêu tiền?”
Cuối cùng, cậu lạnh lùng nói thêm: “Nếu không tôi trả lại cậu.”
Sau khi đến nhà Ngu Tầm, cậu không thể tránh khỏi suy nghĩ rằng tiền đối với Ngu Tầm hẳn rất quan trọng, cậu cũng không muốn để Ngu Tầm trả phần tiền này.
Vừa khéo cậu vẫn chưa đụng đến cái bánh đó.
Còn nguyên vẹn, trả lại cho hắn là được.
Dù sao lúc nãy trong điện thoại, cậu cũng chỉ lỡ lời.
Nói xong, Vân Từ lo lắng rằng cách nói chuyện này sẽ khiến việc Ngu Tầm thiếu tiền lộ ra quá rõ ràng, ai cũng có lòng tự trọng, vì vậy cậu lại bổ sung thêm một câu: “Không có ý gì khác, chỉ là mối quan hệ không hợp nhau của hai chúng ta, không tiện nhận.”
“Không cần,” Ngu Tầm vẫn nói vậy, “nhưng ý không cần này, không phải là tặng miễn phí cho cậu.”
“Đây là quà cảm ơn.”
“Lúc trước cậu không có nhận đùi gà.”
“…”
Câu trả lời này rất khó từ chối.
Vân Từ không tìm ra bất kỳ lý do nào để trả lại cái bánh đang cầm trên tay, vì vậy cậu không nói gì nữa.
Nhưng Ngu Tầm vẫn nhìn cậu, ánh mắt của hắn ẩn hiện trong bóng đêm khiến người ta không thể nhìn rõ.
Vài giây sau, hắn lại lên tiếng: “Chẳng qua nếu cậu thực sự cảm thấy băn khoăn khi không trả tiền…”
Đèn đỏ trước mặt Vân Từ bị một thứ gì đó màu trắng che khuất.
Sau đó, cổ cậu cảm nhận được thứ gì đó khá mềm mại.
Chiếc khăn quàng cổ len ấm áp mang theo hơi ấm của người nào đó được quấn hai vòng quanh cổ cậu.
Sau khi Ngu Tầm quàng khăn cho cậu thì nói: “Vậy thì giúp tôi quấn cái khăn quàng cổ này đi.”
“…?”
“Tôi hơi nóng. Lười cầm trên tay, phiền lắm.”