Giấu Gió - Mộc Qua Hoàng

Chương 35



Cuối cùng Vân Từ nắm chặt mấy tờ giấy, gấp lại rồi ném trả lại cho Ngu Tầm.
Ngu Tầm nhận lấy, cầm bút tiếp tục viết.
Thậm chí hắn còn vừa viết vừa thảo luận với Bành Ý Viễn về cách viết thư tình sao cho cảm động.
Ngu Tầm: “Dùng nhiều biện pháp tu từ sẽ không được chân thành, nên bỏ bớt đi.”
Bành Ý Viễn suy ngẫm: “Hình như cũng đúng, không hoa mỹ sẽ cảm động lòng người hơn, còn cậu, bản này chắc là bản cuối cùng rồi nhỉ?”
Ngu Tầm: “Cũng tạm được.”
Hắn nghiêng đầu, khiêm tốn nói: “Tôi nghĩ tôi đã có thêm nhiều tiến bộ.”
“…”
Bành Ý Viễn: “Vậy cậu còn muốn viết thêm mấy bản nữa?”
Ngu Tầm: “Định viết đến khi nào ưng ý thì thôi.”
Bành Ý Viễn tiếp tục gặm đầu bút, cảm thán: “Người có duyên nhận được thư tình của cậu thật hạnh phúc, chắc chắn bạn ấy sẽ rất cảm động.”
Hiện tại người có duyên chỉ muốn giết người.
Vân Từ lại không thể vạch trần, cũng không dám đi, sợ mình vừa đi Ngu Tầm bên này lại giở trò gì. Cậu chỉ đành ngồi đối diện hai người, tìm một quyển sách mở ra, chen chúc cạnh Lưu Thanh.
Lưu Thanh: “Cậu chưa làm xong bài tập à?”
Vân Từ – rõ ràng đã làm xong trong phòng của Lý Ngôn: “Còn sót lại một vài câu.”
Lưu Thanh nhớ đến câu “ganh đua” Vân Từ nói lúc nãy, lại hỏi: “Cậu không viết chung hả?”
“Cậu ta viết sáu bản mà vẫn chưa viết được,” Vân Từ lạnh lùng nói, “Hiện tại không cần lo lắng.”
Đây là một câu nói đầy châm biếm, dùng giữa cậu và Ngu Tầm không có gì sai.
Lưu Thanh chú ý đến một chi tiết khác: “Tai cậu đỏ quá, có phải mặc ít quá không? Hôm nay bên ngoài khá lạnh đó, lạnh lắm hả?”
“…”
“Ừm.”
Vân Từ ngồi đó, lạnh lùng đáp lời.
Lưu Thanh tiếp tục xem nhạc phổ: “À, vậy mai ra ngoài nhớ mặc thêm áo đấy, chú ý giữ gìn sức khỏe.”
Công việc “giám sát” Ngu Tầm của Vân Từ kéo dài đến trước khi tắt đèn.
Cậu hoàn toàn không biết mình lấy tâm trạng gì, từng giây từng phút như một năm ngồi ở đó, với tư cách là người trong cuộc, nhìn Ngu Tầm viết thư tình cho mình.
Hồi cấp ba không phải cậu chưa từng nhận được thư tình, nhưng hành động tặng thư tình này thường diễn ra bí mật, cho dù có người gan dạ hơn cũng chỉ gọi cậu ra hành lang dãy phòng học, sau đó trực tiếp đưa cho cậu.
Nhận thư tình, điểm mấu chốt chỉ nằm ở chữ “nhận”.
Nhưng tới Ngu Tầm, bởi vì mối quan hệ bạn cùng phòng giữa hai người, cậu phải nhìn hắn viết ngay trước mặt mình.

Vân Từ cúi đầu, mở acc WeChat của Cao Bình Dương.
yc: [Thầy hướng dẫn ơi.]
Ngoài giờ làm việc nhưng tốc độ Cao Bình Dương trả lời tin nhắn vẫn rất nhanh: [Làm sao đấy.]
yc: [Nếu không cho nghỉ học, vậy em bảo lưu được không ạ.]
yc: [Em tạm bảo lưu một năm thôi]
Cao Bình Dương: […]
Cao Bình Dương không ngờ bạn sinh viên họ Vân này vẫn chưa từ bỏ ý định bỏ học: [Tạm nghỉ học, lấy lý do gì?]
yc: [Sức khỏe không tốt, cần điều dưỡng, hoặc là trạng thái tinh thần không ổn, lý do gì cũng được.]
Cao Bình Dương: [Vậy đi, lý do là em thực ra mắc chứng rối loạn giấc ngủ lâu dài, sắp chịu không nổi, cần về nhà tĩnh dưỡng liền bây giờ?]
yc: [Được ạ.]
Từng câu từng chữ của Cao Bình Dương toát lên sự tức giận: [Em còn được với thầy! Không nhìn ra thầy đang nói đùa với em sao! Đừng nhắn tin cho thầy nữa, nhìn thấy tin nhắn của em là thầy lại nhức đầu.]
yc: […]
Nếu nhắn tiếp nữa, cậu sẽ bị Cao Bình Dương block mất.
Vân Từ cất điện thoại đi, cậu ngồi một lúc, tiếng Ngu Tầm viết viết vẽ vẽ đối diện làm cậu vô cùng bực bội. Trong phòng vốn dĩ rất ồn ào, chỉ một La Tứ Phương đã đủ náo nhiệt rồi, nhưng không hiểu sao tiếng bút viết trên giấy của Ngu Tầm lại rất nổi bật.
“Cậu,” Vân Từ đột ngột đứng dậy, nói, “ra ngoài một lát.”
Ngu Tầm ngước mắt nhìn cậu.
Vân Từ: “Mang theo thư tình của cậu.”
Bên ngoài phòng, trên hành lang.
Hành lang ký túc xá nam sinh thỉnh thoảng có người ra vào, cửa phòng vốn không có rèm, nhưng sau khi chuyển đến mọi người tự bỏ tiền ra trang trí ký túc xá, treo lên nhiều loại rèm cửa.
Rèm cửa phòng họ là do La Tứ Phương mới mua gần đây, nền đen với hình ảnh hoạt hình, rất trẻ trâu.
Sau khi đi ra ngoài, rèm cửa đã ngăn cách trong phòng với bên ngoài thành hai thế giới.
Ngu Tầm đứng trước mặt cậu, dựa vào tường, trong giọng điệu hờ hững của hắn có mấy phần hồi hộp: “Muốn xem liền bây giờ hả?”
“Chưa viết xong nữa,” Ngu Tầm nói, “nhưng bản này tốt hơn nhiều so với bản trước, cũng không phải là không thể cho cậu xem trước một chút.”
“Gọi cậu ra ngoài không phải vì chuyện này.”
Vân Từ lại nhả ra mấy chữ: “Đừng viết nữa.”
Câu nói từ chối rất rõ, đến tai Ngu Tầm lại thành một ý nghĩa khác, hắn “ồ” lên: “Cậu cảm thấy tôi viết trước mặt cậu, chuyện thư tình này sẽ chẳng còn cảm giác thần bí gì đúng không?”
“…”
Ngu Tầm lại nói: “Được thôi, vậy tôi viết lén.”
Có lúc thực sự muốn bổ đầu tên này ra.
Vân Từ nói: “Ý tôi là đừng viết nữa, tôi sẽ không xem.”
“Cậu viết cũng vô ích.”
Đêm đến. Sau khi tắt đèn.
La Tứ Phương là một thiếu niên nghiện net có tinh thần trò chơi, cậu ta sẽ tính toán chính xác thời gian kết thúc một ván game, kết hợp với thời gian tắt đèn, luôn có thể kết thúc ván game cuối cùng ngay khi đèn tắt: “Trận chiến cuối cùng, đẹp!”
Lúc đầu Lưu Thanh còn chơi đàn guitar, gảy vài lần, chơi vài đoạn, nói là để nộp bài tập về nhà.
Sau đó phòng ngủ trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.
Vân Từ nằm trên giường tầng trằn trọc mãi không ngủ được, suy nghĩ xem những lời mình vừa nói có quá nặng lời không.
Cậu muốn từ chối nhận thư tình, nhưng không muốn làm tổn thương ai.
Nhưng chủ đề này cũng không thể nhắc lại lần nữa.
Sau cuộc trò chuyện giữa cậu và Ngu Tầm, bầu không khí trở nên hơi ngượng ngùng, Ngu Tầm vẫn không nói chuyện.
Trong phòng, mọi người đều mặc rất tùy tiện, hắn mặc một chiếc quần thể thao màu xám nhạt, cạp quần hơi thấp, lỏng lẻo treo ở eo, nhưng dù vậy vẫn không thể che được đôi chân dài của người này, tỷ lệ cơ thể không hề bị kéo xuống.
Hắn hơi cúi đầu, thu cằm lại, từ góc độ này sống mũi trông cao hơn, lông mi rất dài rũ xuống.
Cuối cùng hắn nói: “Biết rồi.”
Vân Từ nghĩ đến đây, tay nhanh hơn não, lúc cậu kịp phản ứng thì đã mở khung chat với Ngu Tầm.
Cậu nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện màu đen một lúc, ngẩn người rồi lại thoát ra.

Khi không cậu mở khung chat với người nào đó làm gì.
Tốt nhất là hắn tan nát cõi lòng, dứt khoát đến mức từ bỏ ý định theo đuổi cậu.
Lúc này tin nhắn của Lý Ngôn đúng lúc gửi đến: [Tình hình chiến đấu hôm nay thế nào?]
Vân Từ: [Chưa đánh.]
Lý Ngôn trả lời rất nhanh: [Chưa đánh nghĩa là ngoại trừ động tay động chân, những hành động khiêu khích, lời nói, va chạm, bị bạn cùng phòng khuyên can đều đã làm rồi đúng không?]
[…]
Vân Từ lười nói, chat được vài câu, rảnh rỗi trước khi ngủ lên lướt Khoảnh khắc.
Bài đăng đầu tiên là của ba cậu, Nghiêm Dược đăng: [Tin vui! Học sinh trường tôi đạt thành tích xuất sắc trong cuộc thi.]
Bài đăng thứ hai vẫn là của ba cậu, Nghiêm Dược: [“Chia sẻ”, cuộc đời bị hủy hoại bởi game của một đứa trẻ.]
“…”
Bài đăng này có ý nhắm vào cậu.
Cậu lướt xuống, bất ngờ, một câu “Tôi thích cậu từ lâu lắm rồi” đập vào mắt.
Sau khi phòng ngủ tắt đèn không có nguồn sáng nào khác, ánh sáng điện thoại là nguồn sáng duy nhất.
Màn hình sáng lên, những dòng chữ màu đen hiện lên qua ánh sáng.
Bức ảnh đại diện màu đen hiện lên trong Khoảnh khắc
“Lần trước vội vàng quá, sau đó mới nhận ra hình như vẫn chưa chính thức tỏ tình với cậu. Tôi thích cậu từ lâu lắm rồi, bé Từ. Lúc nào cũng sợ cậu biết, nhưng đến lúc đó mới nhận ra, có lẽ tôi càng mong chờ cậu biết.
Tôi chưa bao giờ hối hận vì những lời mình nói, nhưng có một câu, nếu có thể quay lại tôi nhất định sẽ thu hồi lại.
Tôi cảm thấy hứng thú với cậu.”
Thời gian như quay ngược trở lại, đưa cậu về khoảnh khắc đầu tiên gặp gỡ Ngu Tầm khi mới lên lớp 10.
Lần đầu gặp nhau rất gay gắt.
Vân Từ cuộn tròn trong chăn, chăn mền che kín mít, bị lời tỏ tình bất ngờ này đánh úp không kịp trở tay, không khí trong chăn dường như cũng trở nên mỏng manh.
Ngay sau đó, cơ thể cậu bắt đầu nóng lên vì ngột ngạt.
Cậu không thể giải thích được những phản ứng này của mình, cuối cùng tất cả đều hóa thành một sự bực bội khó nói thành lời.
Đm.
Cậu nói mình sẽ không xem.
Vậy nên người này trực tiếp đăng lên Khoảnh khắc luôn???
Một lúc sau cậu vén chăn ra, chống tay xuống giường, xoay người xuống, thậm chí không thèm quan tâm đến chiếc thang bên cạnh.
Lã Tứ Phương và những người khác đã ngủ say, tiếng ngáy vang dội, không ai chú ý đến động tĩnh bên này.
Vân Từ lăn xuống, bực bội muốn túm cổ Ngu Tầm dậy.
Nhưng xung quanh quá tối, cậu không túm được chính xác cổ áo Ngu Tầm, ngược lại vì không biết dẫm phải cái gì trên sàn nhà, suýt ngã sõng soài xuống giường.
Cậu chỉ có thể tiện tay nắm lấy thứ gì đó để giữ thăng bằng, khi định thần lại, đối diện với đôi mắt hơi cong lên trong bóng tối, mới nhận ra mình đang nắm lấy bàn tay đang vươn ra của Ngu Tầm.
Lòng bàn tay kề sát nhau, khớp ngón tay cứng rắn đến mức cấn người, nhiệt độ nóng bỏng.
Ngu Tầm dùng lực kéo cậu về phía mình, trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, khi buông tay, hắn nói: “Cậu nhào vào người tôi làm gì.”
Vân Từ: “Ai nhào vào người cậu.”
Ngu Tầm: “Cậu.”
Nói rồi hắn duy trì tư thế nằm, thái độ mặc cho cậu sắp xếp, nói: “Bây giờ tư thế này của cậu, không phải là nhào vào người tôi thì là gì.”
Sau khi Ngu Tầm buông tay, thứ mà lòng bàn tay Vân Từ chống lên chính là nệm giường tầng dưới.
Ga giường bằng bông. Chăn gối trên giường Ngu Tầm có màu rất nhạt, xám nhạt.
“Đây gọi là kiếm chuyện.” Vân Từ sửa lại.
Khoảng cách giữa hai người vẫn quá gần, cậu nửa ngồi dậy, kéo dài khoảng cách sau đó lại nói: “CMN cậu dám đăng lên Khoảnh khắc?”
Ngu Tầm không do dự nửa giây, thừa nhận: “Như vậy cho dù cậu không nhận cũng có thể nhìn thấy.”
“…”
Hắn lại nói, “Vốn còn lo lắng tối nay cậu không lướt Khoảnh khắc, có thể phải đợi đến ngày mai.”
Cả người Vân Từ như có thứ gì đó đang châm chích, chất vấn từng chữ từng câu: “Cậu đăng lên Khoảnh khắc.”
Cậu cười lạnh một tiếng: “Sao cậu không dứt khoát dẫn theo mười mấy anh em của cậu, ấn tôi vào bàn học để tôi xem luôn đi.”
Nghe vậy, Ngu Tầm nghiêm túc suy nghĩ một lúc, đánh giá tính khả thi của hành động này, cuối cùng gật đầu tán thành: “Nếu cậu không ngại, cũng không phải là không được ——”
Sau khi thích nghi với bóng tối trong phòng, thị lực của Vân Từ dần tốt hơn một chút, tầm nhìn trở nên rõ ràng hơn.
Cậu mơ hồ nhìn thấy Ngu Tầm đang mặc một chiếc áo thun mỏng manh, trong lúc giằng co vừa nãy, quần áo đã bị kéo xuống một chút.
“Xóa đi,” Vân Từ dời mắt nói, “Nhân lúc bây giờ ít người xem.”
Cậu gần như có thể tưởng tượng ra trận động đất sẽ xảy ra trong Khoảnh khắc khi Ngu Tầm đăng bài viết này.
“Nếu ai hỏi thì nói là thua cá cược.”
“Nghe hiểu chưa?”
“…”
Vân Từ cảnh cáo xong, nhưng Ngu Tầm không trả lời.
Cậu càng thêm bực bội, định nói thêm điều gì đó. Giọng nói của Ngu Tầm vang lên: “Chỉ có cậu mới nhìn thấy. Chỉ mình cậu xem được thôi.”
“Giống như lần trước,” Hắn nói, “lần trước tôi bị thương, những bài đăng trên Khoảnh khắc chỉ có cậu mới xem được.”
Lời nói của Vân Từ nghẹn lại trong cổ họng.
Lúc đầu, chế độ “chỉ mình cậu” chỉ là phỏng đoán của cậu, tuy rằng đoán chín mươi phần trăm là đúng, nhưng không ngờ lại được chính miệng Ngu Tầm xác nhận.
Bóng tối bao trùm khiến giọng nói của Ngu Tầm trở nên rõ ràng hơn, mặc dù hắn nói rất khẽ.
Cùng lúc đó, tiếng tim đập trong lồng ngực của người kia cũng như được khuếch đại.
“Lần đầu tiên theo đuổi người khác, không được thành thạo lắm.”
“Tôi cũng chưa từng viết thư tình cho ai, mặc dù đã nhận được không ít.”
“Nếu cậu cảm thấy không hài lòng thì ngày mai tôi viết lại.”
Ngu Tầm mượn màn đêm che giấu cảm xúc, sau khi đăng thư tình lên bản thân hắn cũng có chút lo lắng, nhưng vẫn nói: “… Dù sao thì một người hướng nội như tôi, trước đây chỉ biết yêu thầm mà thôi.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.