Giấu Gió - Mộc Qua Hoàng

Chương 58



Khi Vân Từ về đến nhà, Nghiêm Dược vẫn đang bận rộn soạn đề ở trường.
Ba: [Tự nấu gì đó ăn rồi nghỉ ngơi sớm đi.]
Cậu đứng trong bếp nấu đại bát mì, vừa chờ nước sôi vừa nghịch điện thoại.
Điện thoại lại rung lên.
Cậu nghĩ chắc lại là Nghiêm Dược nhắn tin dặn dò gì đó.
Nhưng lần này tiếng chuông lại hơi khác, kéo dài đến nửa phút. Cậu cúi xuống mở điện thoại ra thì thấy một cuộc gọi video.
[‘Bạn trai’ đang mời bạn tham gia cuộc gọi video].

Phản xạ đầu tiên của Vân Từ là tìm một chiếc gương để xem tóc mình có rối không.
Cậu đứng trước gương trong phòng tắm, chỉnh trang lại mái tóc rồi mới thản nhiên bắt máy.
Ngay khi cuộc gọi được kết nối, khuôn mặt của Ngu Tầm hiện lên trên màn hình.
Vẫn là góc nghiêng thần thánh ấy, vẫn là gương mặt hoàn hảo không tì vết đó – có lẽ hắn cũng vừa về đến nhà, Vân Từ nhận ra căn phòng khách quen thuộc từ lần gặp trước.
Ngu Tầm nhìn vào bối cảnh phía sau cậu: “Đang tắm à?”
“…” Vân Từ đáp, “Đang nấu mì.”
Ngu Tầm nhướng mày: “Nấu mì trong phòng tắm?”
Ánh mắt hắn dừng lại trên những sợi tóc ướt lòa xòa trước trán Vân Từ.
Rồi hắn khẽ cười: “Cố tình làm ướt tóc để nhận cuộc gọi video với tôi đấy à?”
“Có thể hiểu được,” Ngu Tầm nói tiếp, “Đối diện với một người bạn trai đẹp trai như tôi, lúc gọi video cũng có chút áp lực chứ sao.”
Áp lực cái con khỉ.
Bị nói trúng tim đen, Vân Từ mặt không đổi sắc nhưng trong lòng như muốn nổ tung.
“Tín hiệu trong phòng tắm kém quá,” Cậu cố tỏ ra bình tĩnh, “Tôi không nghe rõ, cúp máy đây.”
Ngu Tầm giơ tay lên, không biết làm gì đó rồi nhìn cậu nói: “Thế lúc nhớ cậu thì phải làm sao đây ta?”
Vành tai Vân Từ hơi ửng đỏ, ngập ngừng không nỡ cúp máy.
Ngu Tầm: “Nghe rõ chưa?”
Vân Từ “ồ” lên một tiếng: “Tín hiệu tự dưng lại tốt rồi.”
Ngu Tầm: “Nấu mì gì thế?”
Vân Từ vừa đi vào bếp vừa cầm điện thoại: “Mì cà chua trứng.”
Dù chỉ qua màn hình điện thoại nhưng khoảng cách giữa hai người dường như được thu hẹp lại, cứ như thể họ không hề tách ra trong kỳ nghỉ mà vẫn đang sống cùng nhau vậy.
Ngu Tầm: “Bé Từ biết nấu ăn cơ đấy.”
Vân Từ định nói “Lần sau tôi nấu cho cậu ăn” nhưng lời đến cửa miệng lại thành: “Lần sau để cậu mở mang tầm mắt.”
Nói xong cậu chợt nhận ra câu đó nghe như một lời ‘tuyên chiến’.
“Tôi nhớ rồi đấy nhé,” Ngu Tầm nói, “Lần sau.”
Vân Từ chuyển camera về phía nồi nước đang sôi sùng sục, vừa vớt mì vừa trò chuyện không dứt.
“Cậu có biết nấu ăn không?”
“Biết chứ,” Ngu Tầm đáp, “Cậu muốn ăn gì tôi nấu cho cậu ăn.”
Vân Từ: “Cậu biết nấu món gì?”
Ngu Tầm: “Tùy cậu muốn ăn gì?”
Vân Từ buột miệng: “Phật nhảy tường.”
Ngu Tầm: “Vậy thì tôi nhảy tường luôn cho rồi.”
“…”
Vân Từ quay camera vào bát mì, nghe thấy câu này tay cầm đũa tạm dừng, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Một lúc sau camera bên phía Ngu Tầm rung lắc, di chuyển vào một căn phòng khác rồi dừng lại trước tủ quần áo. Hắn lấy ra một bộ đồ.
“Cô cậu không có nhà à?”
“Cô đang ở bệnh viện.” Giọng Ngu Tầm vọng lại, camera vẫn rung lắc.
Vân Từ nhìn hình ảnh chao đảo, hỏi: “Câu định ra ngoài hay sao?”
Ngu Tầm vừa đi vừa nói: “Tôi vào phòng tắm, đi tắm.”
“…”
Vân Từ im lặng.
Ngu Tầm bước vào phòng tắm, hình ảnh trên màn hình ổn định lại. Hắn hỏi ngược lại: “Muốn xem không?”
Lần này Vân Từ thực sự định cúp máy.
Nhưng dường như đoán được ý định của cậu, Ngu Tầm nói: “Đợi đã.”
Vân Từ dừng lại.
Hình ảnh Ngu Tầm trên màn hình bỗng nhiên tiến lại gần, gần đến mức chỉ còn thấy nửa khuôn mặt hắn. Hắn di chuyển camera xuống, dọc theo sống mũi cao thẳng rồi dừng lại trên đôi môi.
Rồi hắn bất ngờ tiến sát lại.
Hôn lên màn hình.
[Cuộc gọi video đã kết thúc.]
Vân Từ sững sờ trước hành động của Ngu Tầm.
Cậu nhìn chằm chằm vào màn hình, đưa tay lên xoa mặt.

Chỉ là… một nụ hôn.
Một nụ hôn thôi mà.
Cậu nghĩ vậy, sau đó cầm ngược đôi đũa, đến miếng thứ hai mới nhận ra.

Kỳ nghỉ đông không dài, nhưng tuần đầu tiên Vân Từ và Ngu Tầm vẫn gọi video cho nhau mỗi ngày.
Chỉ là Ngu Tầm trong điện thoại ngày càng mệt mỏi hơn.
“Tôi vừa từ bệnh viện về,” Hôm nay Ngu Tầm gọi video khi đang ngồi trên xe, “Lát nữa tôi đi dạy kèm.”
“Tôi nhận dạy cho một đứa nhỏ, là con của hàng xóm cũ. Hồi cấp ba nhóc đó hay gọi tôi là anh trai, tôi cũng từng chỉ cho em ấy vài bài. Giờ em ấy sắp thi chuyển cấp, nhờ tôi kèm thêm trong dịp nghỉ.”
Vân Từ nghe vậy, thầm nghĩ Ngu Tầm làm đủ thứ nghề thật.
Ngu Tầm hỏi: “Còn cậu?”
Vân Từ kể lại lịch trình trong ngày: “Ôn bài, học trước chương trình mới, tối đi ăn cơm ở nhà họ hàng.”
Ngu Tầm vừa nghe vừa nói: “Nhưng cậu có thể đừng quay camera vào bàn học nữa được không?” Giọng hắn lười biếng, “Muốn nhìn thấy cậu cơ.”
Vân Từ bèn chuyển camera lại.
Quay về phía mình.
Bốn mắt nhìn nhau một lúc.
Đôi khi giữa hai người không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần nhìn nhau thôi cũng đủ hiểu rồi.
Trước đây khi còn là đối thủ của Ngu Tầm, kỳ nghỉ của hai người chẳng liên quan gì đến nhau. Dù sao thì cậu cũng chẳng thể nào dẫn người đến trước cửa nhà Ngu Tầm gây sự.
Ngoại trừ vài lần tình cờ gặp nhau ở quán net hay những sự kiện bất ngờ như Nghiêm Dược đưa hắn về nhà, hai người hầu như không có thêm bất kỳ tiếp xúc nào.
Đây là lần đầu tiên mà cả hai ‘tham gia’ vào kỳ nghỉ của nhau.
Vân Từ chợt nhớ ra còn một chuyện chưa nói bèn nói thêm: “Ngày mai Lý Ngôn sẽ đến.”
Ngu Tầm: “Cậu ta đến làm gì?”
Vân Từ: “Bảo là ở nhà không sống nổi nữa, đến đây lánh nạn.”
Ngu Tầm tỏ vẻ muốn Lý Ngôn đi chỗ khác mà chết: “Không sống nổi thì tìm chỗ khác, đến nhà bạn trai người ta là sao?”
Vân Từ: “Ừ, để tôi bảo nó tìm chỗ khác.”
Dường như Ngu Tầm rất quen thuộc với khu nhà của Vân Từ, hắn nói: “Bãi rác gần đó cũng không tồi.”
“…”
Ngu Tầm khẽ nhắm mắt nói tiếp: “Hoặc là công viên đối diện đường lớn, bảo cậu ta đi dạo một vòng.”
Dù chỉ qua màn hình điện thoại nhưng Vân Từ vẫn nhận ra rõ sự mệt mỏi trong mắt Ngu Tầm.
Cậu chợt hỏi: “Cậu mệt lắm à?”
Ngu Tầm không nghe rõ: “Hửm?”
Vân Từ lặp lại: “Dạo này cậu có mệt không?”
Đang nói chuyện thì xe đến trạm, Ngu Tầm mở mắt ra: “Thấy cậu rồi thì hết mệt ngay luôn.”
Sau khi cúp máy, Lý Ngôn nhắn tin: [Máy tính nhà mày dùng được không? Đảm bảo ngày mai tao qua chơi game được chứ?]
Lý Ngôn: [Đừng để như mấy lần nghỉ hè trước, mở máy lên mới biết chú Nghiêm nhà mày cắt mạng rồi.]
Vân Từ nhìn hai tin nhắn một lúc, nhưng tâm trí lại nghĩ về chuyện khác.
Bên kia Lý Ngôn đang bị ba mẹ cằn nhằn: “Đừng tưởng lên đại học là ba mẹ không quản được con nữa – Đại học phải có ý thức hơn cấp ba đấy, sau này ra trường còn phải đi làm, bước vào xã hội rồi thì…”
Lý Ngôn hét lên “Cho con yên tĩnh chút được không” rồi nhận được tin nhắn trả lời của cậu bạn thân.
yc: [Ngày mai có việc rồi.]
Lý Ngôn: [?]
Lý Ngôn: [Không phải đã hẹn ngày mai gặp nhau ở nhà mày sao?]
yc: [Bỗng dưng có việc.]
Lý Ngôn: [Học luật hay ôn thi CET?]
Theo Lý Ngôn biết về anh em nhà mình, ngoài học ra thì chẳng còn việc gì khác, mà học cũng chỉ có thể là dưới sự giám sát của Nghiêm Dược.
Thế nhưng lần này câu trả lời của Vân Từ lại không nằm trong hai khả năng đó.
yc: [Đi tìm việc.]
Bên tai Lý Ngôn, ba mẹ vẫn lải nhải “Tốt nghiệp rồi xem mày kiếm được việc gì”, trong khung chat trước mắt cũng là một chữ ‘việc’.
Cậu ta chạy trốn vào nhà vệ sinh giữa tiếng cằn nhằn của ba mẹ, khóa trái cửa lại rồi gọi điện cho Vân Từ trong sự ngạc nhiên tột độ: “Mày học hành kiểu gì mà vượt qua cả cảnh giới mới vậy? Mục đích cuối cùng của việc học là đi làm nên mày đi làm luôn à?”
“…”
Vân Từ bắt máy, bị cậu ta hét đến đau cả tai: “Im miệng, nhỏ tiếng thôi.”
Lý Ngôn: “Mày đi làm làm gì?”
Vân Từ: “Kiếm tiền.”
Trước đây Vân Từ không có khái niệm gì về việc kiếm tiền, cậu vẫn giữ suy nghĩ từ hồi cấp ba, cho rằng điểm số là trên hết. Nhưng lên đại học rồi, mọi thứ đã thay đổi.
Hơn nữa sau này cậu sẽ không cần Nghiêm Dược chu cấp nữa, tiện thể còn có thể nuôi bạn trai.
Kế hoạch đi làm thêm của Vân Từ không được Nghiêm Dược đồng ý: “Con mới năm nhất, chuyện tiền nong không cần phải lo, có thời gian đó thì nên tập trung vào việc học.”
“Ba.”
Vân Từ bất ngờ ngắt lời ông.
Giọng cậu không chút dao động: “Con đang thông báo cho ba ạ.”
Vân Từ lặp lại: “Thông báo chứ không phải xin phép.”
Nghiêm Dược sững sờ.
Trước đây Vân Từ hiếm khi cãi lại ông.
Hay nói đúng hơn trước đây Vân Từ chẳng mấy khi thật sự quan tâm đến điều gì. Cho nên đây là lần đầu tiên ông nhìn thấy trong mắt con trai một tia sắc bén và xa lạ.
Có lẽ vì không quen, hoặc cũng có thể vì uy quyền bị thách thức, Nghiêm Dược cảm thấy bị chạm vào lòng tự ái: “Con đang nói chuyện với ba bằng thái độ gì vậy?”
Vân Từ đáp: “Thái độ bình thường.”
“…”
Không khí trên bàn ăn bỗng chốc lạnh xuống.
Vân Từ không né tránh ánh mắt của Nghiêm Dược, đứng dậy nói: “Ngày mai không cần chờ cơm con đâu.”
Công việc cậu tìm được cũng là làm gia sư, nhờ bạn học cũ giới thiệu, cuối cùng cũng liên hệ được với một cậu đàn em ‘Không học vấn không nghề nghiệp’ ở Tây Thành.
“Tính khí rất nóng nảy,” Bạn học cũ giới thiệu, “Lúc đầu tôi cũng làm gia sư tạm thời cho nó, nhưng không trị nổi. Nghe nói ở trường suốt ngày đánh nhau, lên lớp cũng không học hành gì, vậy mà ba mẹ nó vẫn đòi phải vào top 50 của khối, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.”
“Nhưng bù lại tiền lương hậu hĩnh, tất nhiên là việc cũng nhiều, cậu cân nhắc nhé.”
yc: [Tiền nhiều là được.]
Sự thật chứng minh cậu đàn em ở Tây Thành này quả thực rất khó bảo. Ngày đầu tiên đi làm, vừa mở cửa ra cậu ta đã ngồi bệt dưới đất, xung quanh toàn là đồ ăn vặt, tay cầm máy chơi game: “Đừng làm phiền tôi, tôi đang chơi game.”
Rồi cậu ta thấy anh đẹp trai mới đến mặc áo len trắng bước vào, rút phăng dây nguồn của mình.
Cậu càn em chửi đổng: “Đệt mẹ! Bị điên à?”
Vân Từ buông dây nguồn ra, giọng đều đều: “Nghe nói cậu ở trường suốt ngày đánh nhau.”
Cậu càn em vênh váo ưỡn ngực: “Đúng, tôi là đại ca trường, sợ chưa?”
Vân Từ không nói gì.
Cậu từ từ xắn tay áo lên rồi hất cằm về phía cậu ta, ánh mắt lạnh lùng ánh lên vẻ ngang tàng: “Vậy thì trước khi học thì đánh nhau một trận đã.”
Cậu càn em: “… Hả?”
“Chính xác mà nói thì không phải là đánh nhau.”
Vân Từ: “Mà là cậu sẽ bị ăn đòn.”

Cùng lúc mối quan hệ với Nghiêm Dược trở nên lạnh nhạt, liên lạc giữa Vân Từ và Ngu Tầm cũng ít dần.
Có khi đang nói chuyện được vài câu, cậu lại phải đi làm thêm, vội vã cúp máy.
Sau vài lần như vậy dường như Ngu Tầm cũng nhận ra điều gì đó.
yx: [Dạo này bận lắm à?]
yc: [Cũng hơi hơi.]
yx: [Bận gì thế?]
Chẳng lẽ lại nói là bận kiếm tiền nuôi cậu?
Vân Từ không quen nói trước bước không qua, mới đi làm được vài ngày đã khoe khoang.
Đến nhà cậu đàn em, cậu mới có thời gian trả lời: [Không có gì, ôn thi CET thôi.]
“Bạn gái của anh hả?” Cậu càn em cà lơ phất phơ nghiêng chân, miễn cưỡng nghe giảng một chút nhưng vẫn tranh thủ mọi cơ hội để bỏ trốn.
Vân Từ: “Bớt nói nhảm, làm hết bài tập đi.”
Cậu càn em này trông cũng đẹp, chỉ là tính cách quá đỗi ngỗ ngược: “Tám chuyện chút đi, em cũng có nhiều bạn gái lắm, chia sẻ kinh nghiệm cho nhau.”
Vân Từ: “Cậu á?”
Cậu càn em nhảy dựng lên: “Em thì làm sao? Em đứng Top 3 bảng xếp hạng hot boy trường đấy nhé!”
Từ bao giờ mà bảng xếp hạng hot boy trường của Tây Thành lại xuống cấp thế này?
Vân Từ biết bảng xếp hạng đó, trước đây cậu và Ngu Tầm cũng từng tranh nhau vị trí trên bảng.
Vân Từ: “Mua bao nhiêu phiếu giả rồi?”
Cậu càn em: “Xì, toàn phiếu thật – nhờ vào tính cách bất cần đời của em đó!”
“…”
Đang nói chuyện thì điện thoại của Vân Từ để trên bàn rung lên.
Cậu càn em nhắc: “Bạn gái anh kìa.”
Nhưng lần này không phải tin nhắn của Ngu Tầm mà là nhóm chat phòng ký túc xá, đám La Tứ Phương đang trò chuyện.
La Tứ Phương: [Về trường cũ, hóng được một vụ drama.]
Vương Tráng: [Drama gì thế?]
La Tứ Phương: [Một cặp đôi thần tiên quyến lữ trước kia của trường tôi chia tay rồi.]
La Tứ Phương: [Nói đơn giản là hồi đó có một nam sinh theo đuổi một nữ sinh rất vất vả mới thành công, nhưng lên đại học nữ sinh quen một bạn nam khác rồi dần dần lạnh nhạt với người cũ.]
Bành Ý Viễn: [Di tình biệt luyến?]
(Di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại ko yêu người đó nữa mà có tình yêu mới)
La Tứ Phương: [Không, là cô gái đó nhận ra mình không thích người kia, chỉ cảm động thôi. Nhầm lẫn giữa cảm động và rung động á.]
La Tứ Phương cảm thán: [Thế giới tình cảm phức tạp quá trời ơi.]
Cuối đoạn chat, một ảnh đại diênmàu đen xuất hiện.
Ảnh đại diện màu đen nhắn một dòng: [Nhầm lẫn giữa cảm động và rung động?]
Sau đó Vân Từ nhận được hai tin nhắn riêng.
Ảnh đại diện màu đen: [Vậy nên dạo này cậu…]
Ảnh đại diện màu đen: [Lạnh nhạt với tôi thế.]
Hai dòng chữ này, từng câu từng chữ đều toát lên ý ‘không yêu thì nói thẳng ra’ đi.
Vân Từ: “…”
Đệt.
Mấy người này ít deadline thế cơ á?
Rảnh rỗi sinh nông nổi hóng drama gì chứ.
“Bạn gái anh nhắn gì thế?” Cậu càn em thò đầu lại gần.
Vân Từ mặt không cảm xúc đẩy cậu ta ra, không nhắn lại mà đi thẳng ra ban công gọi video.
Chuông reo vài tiếng rồi có người bắt máy.
Lần này Ngu Tầm không lộ mặt.
Thế là màn hình điện thoại càng làm nổi bật hình ảnh bên phía cậu – ngoài khuôn mặt cậu còn có thêm một cái đầu bất ngờ xuất hiện phía sau.
Cậu càn em đang đứng sau lưng cậu.
Cậu học sinh lớp 11 không học vấn không nghề nghiệp này cũng học đòi người ta bấm lỗ tai, trông đúng là có hơi ‘bất cần đời’. Cậu ta chớp chớp đôi mắt điểm kém hỏi: “Sao bên kia tối om vậy?”
Giây tiếp theo.
Bên kia không chỉ tối om.
Mà còn cúp máy luôn.
yx: [Hình như tôi làm phiền buổi hẹn hò của cậu rồi.]
“…”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.