“Huýchhhhhhh——-“
Sáng sớm ngày thứ hai của đợt huấn luyện quân sự, tiếng kèn báo thức từ loa phát thanh trong ký túc xá cứ liên tục vang lên.
Huấn luyện viên đứng dưới lầu ký túc xá, cầm loa phát thanh gọi to: “Các bạn đừng có ngủ nữa, mau dậy nhanh! Còn mười lăm phút, mau chuẩn bị rồi nhanh cái chân xuống sân tập trung!”
Là lớp trưởng tạm thời, Vân Từ đã dậy từ sớm. Cậu phụ trách giám sát phân chia các bạn học ở mấy phòng ngủ khác, đi kiểm tra các phòng nhắc nhở bọn họ xuống sân đúng giờ.
Cậu chàng thời thượng không khỏi thán phục với chuyện này: “Tôi suýt nữa không dậy nổi rồi mà cậu còn dậy sớm hơn tôi, tối qua không chơi game hả?”
Vân Từ nghĩ thầm mình làm lớp trưởng nhiều năm nên quen rồi, đáp ngắn gọn: “… Không chơi, ngủ sớm.”
Thấy hai thùng nước rỗng trong phòng, cậu chàng thời thượng càng thêm thán phục: “Uống hết sách cả hai thùng nước, chắc mấy ông bạn của cậu suốt đêm phải chạy vào nhà vệ sinh tám trăm lần ấy nhỉ?”
Tối qua, Lý Ngôn và Chu Văn Vũ uống đến mức phải bám tường đi ra ngoài.
Mười phút sau lại có thêm vài bạn học cũ ở Tây Thành tới chơi, uống đến gần mười hai giờ mới hết hai thùng nước, dưới đất toàn chai nhựa, ai không biết còn tưởng đêm hôm khuya khoắt bọn họ uống rượu trong phòng.
Ngày thứ hai của đợt huấn luyện quân sự không nhẹ nhàng như ngày đầu, đã bắt đầu huấn luyện giữa trời nắng chói chang.
Dưới cường độ huấn luyện cao, vừa lúc là giờ nghỉ ngơi, ai nấy cũng nằm lăn lóc tại chỗ.
Vân Từ cầm mũ chạy sang đại đội của Lý Ngôn.
Lý Ngôn đang trốn ở phía sau chơi điện thoại, Vân Từ vòng ra sau lưng cậu ta, ngồi xổm xuống vỗ cậu ta một cái từ phía sau.
“Đệch!”
Lý Ngôn giật mình suýt nữa làm rơi điện thoại.
Vân Từ ngồi xuống bên cạnh cậu ta, bình luận: “Tâm lý của mày kém quá.”
Lý Ngôn: “… Có phải tao còn phải cảm ơn mày vì đã rèn luyện tâm lý cho tao không?”
“Không dám,” Vân Từ nhìn xuống, “Đang chơi game à?”
Nhưng nào ngờ Lý Ngôn cố gắng tránh ánh nhìn của cậu, tỉnh bơ như không giấu điện thoại ra sau lưng: “Không, chỉ lướt web một lúc thôi.”
Vân Từ vốn chỉ hỏi qua loa, thấy cậu ta phản ứng như vậy, lập tức đưa tay ra: “Đưa đây.”
Lý Ngôn: “Thật sự chỉ lướt web thôi.”
Vân Từ: “Có đưa không?”
“…”
Lý Ngôn không nói nữa, cậu ta ném điện thoại cho cậu, nhấn mạnh: “Đây là do mày tự muốn xem, không liên quan gì đến tao.”
Sự thật chứng minh, đôi khi tò mò sẽ hại chết mèo.
Vân Từ nhận lấy điện thoại, ngón tay vừa chạm vào màn hình, chiếc điện thoại sắp tắt màn hình lại sáng lên. Trên điện thoại hiện ra một đoạn video, đoạn video này đang tự động phát, đúng lúc phát đến câu ——”Phỏng vấn à?”
…
Trên màn hình là video phỏng vấn mà hội sinh viên quay lại vào ngày cậu và Ngu Tầm nhập học.
“Cái gì thế này?” Vân Từ rũ mắt, giọng nói không thể nghe ra cảm xúc.
Lý Ngôn biết cậu không hỏi về video: “Diễn đàn trường Đại học Nam Dương. Người đăng video này là tài khoản chính thức của hội sinh viên, cụ thể là đăng vào tối qua, lúc chúng ta đang uống nước.”
Lý Ngôn lại nói: “Mày muốn đọc bình luận không?”
Vân Từ suýt nữa cười ra tiếng, cậu lướt xuống dưới, thấy ở cuối màn hình hiển thị tổng cộng tám trăm bình luận: “Đọc rồi, sau đó thì sao?”
“Sau đó nghĩ theo hướng tích cực, lợi ích là bây giờ hai người nổi tiếng rồi, trước đây trên diễn đàn chưa bao giờ có nhiều bình luận như vậy đâu,” Lý Ngôn nói, “Trước khi mày đến, tụi con gái trong lớp chúng ta còn đang hỏi thăm mày và Ngu… thôi bỏ đi, coi như tao chưa nói gì.”
Vân Từ vẫn chưa thấy “lợi ích” ở chỗ nào.
Cậu lướt xuống đọc bình luận.
[11L: Ôi trời ơi, năm nay Nam Dương chúng ta tuyển sinh dữ vậy à?]
[12L: Tên, chuyên ngành, mau nói, ngay lập tức.]
[36L: Nhưng không ai để ý hình như hai người này không hợp nhau hả, liệu họ có đánh nhau ngay khi phỏng vấn xong không?]
[37L: Không đến mức đó đâu, đánh nhau sẽ bị cảnh cáo. Hơn nữa lầu trên không thấy hai người họ đều học Luật sao, nghe nói khoa Luật rất căng, đặc biệt là điểm số.]
…
[48L: Vi diệu vãi, nhìn thì có vẻ không hợp nhau nhưng dường như lại rất thân thiết.]
[49L: +1]
[50L: Một cựu học sinh của Tây Thành cho biết, đây là kẻ thù không đội trời chung thành danh của Tây Thành chúng tôi. Chuyện cũ trong ba năm cấp ba của hai người họ, tôi có thể kể ba ngày ba đêm.]
[51L: Kể điiiiiiiiiii.]
[52L: Nhiều lắm, để tôi bóc đại một vụ. Ví dụ như trường cấp ba của chúng tôi có một trận đấu bóng rổ khá quan trọng, hai người họ vốn không tham gia, nhưng thầy giáo thể dục cố ý nói trước mặt hai người họ là đối phương sẽ tham gia, dường như chắc chắn sẽ hạng nhất, kết quả hai người họ vì không muốn đối phương giành được hạng nhất nên chạy đi đăng ký. Chuyện này vẫn chưa phải là điều kỳ lạ nhất, trận đấu bóng rổ đó chơi đến tận hiệp phụ, tôi chưa bao giờ xem một trận đấu bóng rổ dài như vậy, trọng tài hô dừng mà cũng không có tác dụng, may mắn cuối cùng trời đổ mưa lớn…]
Lý Ngôn bĩu môi: “Nhắc tới trận đấu bóng rổ đó… Tao cũng có ấn tượng. Sau đó mọi người còn tranh luận rất lâu xem ai thắng.”
“Tao.”
Mặt Vân Từ không có tí biểu cảm nào, “Trước khi trời mưa, quả bóng cuối cùng là do tao ném vào.”
Lý Ngôn: “Nhưng tao nhớ Ngu Tầm đã ném một cú ba điểm.”
Vân Từ: “Đó là hiệp thứ tư.”
Lý Ngôn: “Còn có mấy pha đột phá lên rổ, cũng khá đỉnh…”
Vân Từ: “Là chuyện ở hiệp thứ ba.”
Lý Ngôn: “…”
Mày nhớ rõ thế à.
Có vài người dù yêu đương cũng không nhớ nổi chuyện của đối phương, nhưng cậu của cậu ta lại có thể nhớ rõ từng chi tiết về Ngu Tầm, chi tiết đến mức ghi nhớ được người này năm nào tháng nào hiệp mấy ném được mấy quả. Lý Ngôn không khỏi cảm thán.
Vân Từ không biết hơn tám trăm bình luận phía sau có phải đang kể chuyện giữa cậu và Ngu Tầm hồi cấp ba không.
Cậu không đọc tiếp nữa, trả di động lại cho Lý Ngôn.
…
Một ngày huấn luyện sắp kết thúc.
Mọi người phơi nắng cả ngày trời, mệt mỏi rã rời.
Buổi chiều nhiệt độ giảm, thỉnh thoảng có gió thổi qua, Vân Từ an ủi đại đội mình cố gắng thêm chút nữa.
Vài huấn luyện viên khác tụ tập dưới bóng cây trò chuyện, trò chuyện được một hồi, các huấn luyện viên so sánh sức lực của nhau, không biết ai tìm được quả bóng rổ từ đâu, nơi bọn họ nghỉ ngơi cũng vừa vặn gần sân bóng nên quyết định chơi bóng một lúc.
Có khá nhiều bạn học gần đó tới xem, sẵn tiện cổ vũ cho huấn luyện viên của đại đội mình: “Đường bóng hay—“
Vân Từ thấy huấn luyện viên của bọn họ ném bóng mấy lần nhưng không vào, bị mọi người trêu chọc: “Thầy biết chơi không đó? Ai thua thì tối nay mời khách nhé.”
Huấn luyện viên lớp Luật 2 họ Vương, khoác lát đánh cược với bọn họ trong buổi huấn luyện hồi sáng.
Huấn luyện viên Vương nhìn bảng điểm, thành thạo chơi xấu: “Ba ván thắng hai.”
“Ai cmn chơi ba ván thắng hai với thầy, chỉ cần một ván thầy đã thua rồi.”
“Huấn luyện viên chúng ta thi đấu với nhau không tính,” Thấy chơi xấu không có tác dụng, huấn luyện viên Vương thành thạo đổ lỗi, đứng đó nói rất bình tĩnh, “… Để sinh viên thi đấu với nhau xem ai dẫn quân giỏi mới thật sự giỏi.”
Mắt phải của Vân Từ không nhịn được mà giật giật.
Huấn luyện viên Vương quay đầu lại, gọi: “Lớp trưởng lớp Luật 2! Qua đây!”
Vân Từ lạnh nhạt liếc mắt đi chỗ khác, giả vờ không nghe thấy.
Huấn luyện viên Vương dừng lại một lúc, hít một hơi thật sâu: “Vân Từ, nhóc con em đừng có giả vờ như không nghe thấy, thầy biết em nghe rồi, mau ra khỏi hàng!”
“…”
“Vâng.” Vân Từ bước lên một bước.
Sắc mặt huấn luyện viên Vương nghiêm túc: “Vừa rồi thầy gọi em sao em lên tiếng?”
“Gió to quá,” Vân Từ nói, “không nghe rõ ạ.”
“Được rồi, thầy không so đo với em.” Huấn luyện viên Vương ho một tiếng, rồi hỏi cậu: “Em chơi bóng rổ thế nào?”
“Cũng được ạ.”
Nói xong, Vân Từ hỏi ngược lại: “Chơi với ai vậy thầy?”
Điều này nhắc nhở huấn luyện Vương, hắn ta hỏi huấn luyện viên bên cạnh: “Lớp một các thầy cử ai ra, mau lên, sắp giải tán đi ăn cơm rồi.”
Mắt phải của Vân Từ giật giật khi nghe thấy hai chữ “Lớp một”.
Lớp một nào?
Khoa máy tính, khoa truyền thông, hay…
“Lớp Luật 1,” Huấn luyện viên Vương lớn tiếng gọi, “đừng lề mề!”
Mọi ánh mắt không tự chủ được theo lời nói này quay sang đại đội đối diện nào đó, hay nói đúng hơn là một người nào đó trong đại đội đó.
Lớp trưởng của đại đội bọn họ đang ngồi xổm ở cuối hàng, giầy quân sự chạm đất, bộ đồng phục quân sự tôn lên vẻ trẻ trung bướng bỉnh của người này, hắn nghiêng đầu cười đùa với đám nam sinh phía trước, nụ cười có chút hững hờ nhưng dường như ánh mắt luôn nhìn về phía này.
Huấn luyện viên lớp Luật 1 cũng nhiệt tình lên, hét lớn: “Ngu Tầm, đứng dậy nghênh chiến đi! Đừng để đại đội chúng ta mất mặt.”
“…”
Vân Từ đứng trên sân bóng, thấm thía sâu sắc bốn chữ:
Oan gia ngõ hẹp.
Huấn luyện viên Vương sợ học trò của mình không giỏi, bèn hỏi tiếp: “Có tự tin không?”
Vân Từ không muốn nói nhiều.
Cậu không muốn nói, nhưng có người lại rất muốn phát biểu.
Ngu Tầm đứng dậy, nhận lấy quả bóng rổ từ tay huấn luyện viên, cầm bóng lắc lư bước ra trả lời thay cậu: “Cậu ấy, coi như là có đi.”
Huấn luyện viên Vương nghĩ thầm thằng nhóc này không phải ở phe đối diện à, sao lại xông ra nói chuyện với mình?
Ngu Tầm nói tiếp không cần ai đáp: “Dù sao hồi cấp ba ngày nào tụi em cũng chơi bóng với nhau mà.”
Cấp ba, ngày nào cũng chơi.
Nói như bọn họ thân lắm vậy.
Dường như Ngu Tầm sợ người khác nghĩ rằng mối quan hệ của bọn họ chưa đủ “thân”, nên bổ sung thêm một câu: “Mỗi buổi chiều tan học đều gặp nhau ở sân bóng, chơi suốt ba năm.”
Huấn luyện viên Vương nghe thế hiểu rồi, hóa ra hai tên này là bạn thân, hắn ta định nói “Được rồi, vậy hai đứa hãy lấy hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai” thì bỗng nghe lớp trưởng lớp Luật 2 họ Vân của mình đứng bên cạnh khẽ “Ồ” một tiếng.
“…”
Vân Từ ồ xong thì nhắc lại: “Cấp ba, ngày nào, cũng chơi. Trong mơ à?”
Tuần nào hai đội cũng dẫn theo người của mình đứng trên sân bóng chửi nhau, cái thứ đó con mẹ nó cũng tính là chơi bóng?
Thực ra Tây Thành vốn có hai sân bóng, nhưng từ năm nhất nhà trường bắt đầu tu sửa một sân nên chỉ còn lại một sân có thể dùng. Ở Tây Thành, môn thể dục thuộc về giáo viên môn khác nên thời gian bọn họ có thể tiếp xúc với bóng rổ rất ít, vì tranh giành quyền sử dụng sân bóng mà mỗi tuần lớp bọn họ và lớp Ngu Tầm đều đến đúng giờ đúng phút để chiếm địa bàn.
Lúc đó tiếng chuông tan học vừa vang lên, mọi người còn chưa kịp thu dọn sách vở thì có một đám đã trực tiếp đạp ghế từng đứa từng đứa chui ra ngoài từ cửa sổ.
Tây Thành cấm đánh nhau, nhưng hai nhóm người bọn họ chơi bóng có thể đánh ra khí thế của một trận đánh lộn, làm sau này tuần nào Nghiêm Dược cũng đến canh chừng, sợ một ngày nào đó bọn họ sẽ thật sự đánh nhau.
Lúc đang nói chuyện, Ngu Tầm ép lòng bàn tay xuống, nhẹ nhàng đập nhẹ quả bóng rổ lên mặt đất hai cái, sau đó ném cho Vân Từ đang đứng đối diện, giống như hồi còn học cấp ba vậy.
“Sao, lật lọng à?” Sau khi ném xong, hắn nói, “Đánh nhau không tính là đánh bóng à?”
“…”
Vân Từ phản ứng theo bản năng, nhận quả bóng được truyền tới từ đối diện?
Cậu hoang đường nhận ra.
Câu này, cậu không bẻ lại được.
Đến khi bọn họ tốt nghiệp sân bóng rổ còn lại của Tây Thành vẫn chưa sửa xong.
Bọn họ thầm đoán không biết đây có phải là âm mưu của nhà trường không, để ít người đến sân bóng chơi bóng hơn, dành nhiều thời gian hơn cho việc học.
Cho nên cậu và Ngu Tầm thực sự tranh giành nhau suốt ba năm.
Không đến mức mỗi tuần, mỗi ngày, nhưng cũng gần như vậy.
Lớp 12 chơi ít hơn, vì trước khi thi, bọn họ phải ôn luyện liên tục, rất khó dành ra chút thời gian.
…
Nhớ đến đây, cậu đột nhiên nghĩ lung tung, lần cuối cùng cậu chơi bóng với Ngu Tầm là khi nào nhỉ?
Hình như là trận đấu chưa phân thắng bại đó.
Vân Từ không nói gì, cậu chụp bóng trong lòng bàn tay, dẫn bóng hai ba lần, cơ thể di chuyển với tốc độ cực nhanh vượt qua Ngu Tầm.
Mọi ánh mắt đều theo dõi quả bóng đến đường ba điểm, sau đó theo đường parabol rồi nhìn về phía rổ bóng —— khoảnh khắc bóng vào rổ mọi người mới phản ứng lại trận đấu 1v1 đã bắt đầu rồi.
Lời khen đầu tiên đến từ đối thủ của cậu.
Ngu Tầm nhẹ nhàng vỗ tay: “Đẹp đấy.”
Vân Từ không nể mặt mũi: “Cần cậu nói à.”
Lúc Vân Từ chơi bóng rổ có vẻ lạnh lùng hơn mọi khi, cả người trầm tĩnh, tư duy tỉnh táo đến đáng sợ, chỉ cần nắm bắt được cơ hội là có thể ghi điểm. Sau khi cậu ghi liên tiếp ba điểm, đối phương bắt đầu tăng tốc, Ngu Tầm cướp được bóng, vừa giả vờ dẫn bóng vừa nói hệt như đã phát hiện ra điều gì đó thú vị: “Được đó, bây giờ ngay cả động tác giả của tôi cũng nhìn thấu rồi.”
Lúc tên Ngu Tầm này chơi bóng, mặc dù tàn nhẫn nhưng nhìn thì có vẻ lúc nào cũng như đang đùa giỡn.
Hắn thường xuyên một giây trước còn đang nhàn nhã di chuyển, biểu diễn những chiêu thức lòe loẹt, thậm chí còn có thể nói chuyện phiếm vài câu, nhưng một giây sau đã đột nhiên tăng tốc, trực tiếp đột phá ghi điểm—-
“Đệt mẹ, mạnh quá, sắp đuổi kịp rồi.”
“14:13.”
“Tối qua vừa lướt thấy trên diễn đàn… Hôm nay đã đánh nhau rồi à.”
“Điểm số hai người này luôn sát sao, lại rất hiểu rõ chiêu thức của đối phương.”
“25:25, hết giờ rồi, á, thêm giờ.”
Xung quanh sân bóng không ngừng có người tụ tập vì tò mò.
Đặc biệt là sinh viên 2 lớp Luật của bọn họ, tự động chia thành hai phe cổ vũ cho lớp trưởng của mình.
Chơi bóng là một thứ mang khát vọng thắng thua.
Hai lớp Luật bỗng nhiên sinh ra tinh thần đồng đội, lớp Luật 2 lập tức hô khẩu hiệu: “Lớp luật 2 lớp Luật 2, ai dám so tài!”
Lớp Luật 1 thì đơn giản và thô bạo hơn: “Anh Ngu đỉnh s1tg!”
“Lớp họ nghe có vẻ khí thế hơn nhỉ,” Một bạn học lớp Luật 2 trầm ngâm nói, “Bọn họ đều gọi là anh X.”
Có người đề xuất: “Hay chúng ta cũng gọi vậy?”
“Gọi kiểu ngầu hơn đi.”
“Ông chủ Từ?”
“…”
“Ngầu quá luôn đúng không.”
May mắn là cái tên này bị bác bỏ, nếu không thì Vân Từ có thể sẽ nôn ra máu ngay trên sân bóng.
Nhưng hiện tại cậu không lo được nhiều vậy, trong mắt của cậu chỉ có bóng rổ và… người nọ.
Trên sân bóng, lúc đối đầu với Ngu Tầm cần phải nhau rất gần.
Càng muốn tìm cơ hội cướp bóng, hai người càng dính sát vào nhau.
Đặc biệt là khi một bên ném nổ, bóng chạm bảng nhưng không vào, đó là thời điểm tốt để cướp bóng.
Hai người cùng nhau nhảy lên với tư thế va chạm vào nhau ——
Vân Từ không kiểm soát được lực đâm vào người Ngu Tầm, hai người cùng chạm vào bóng, có một khoảnh khắc thậm chí cậu còn chạm vào tay Ngu Tầm.
Nóng cực, có cảm giác xương rõ rệt.
Đó là khớp ngón tay nhô ra của đối phương.
Tuy nhiên ngay giây tiếp theo, bóng bị văng ra ngoài ——
Do va chạm vừa rồi, tư thế đáp đất của cậu không tốt, mắt cá chân phát ra tiếng “rắc” nhẹ.
Đệt.
Vân Từ nhìn bảng điểm, hiện đang là 26:27.
Chỉ còn một điểm nữa.
Nếu như đối thủ không phải là Ngu Tầm thì cậu sẽ rất biết điều mà xuống sân.
Nhưng hôm nay tuyệt đối không thể.
Vân Từ cắn răng, bỏ qua cơn đau nhói truyền đến từ mắt cá chân, tiếp tục phát lực, định cướp lấy quả bóng từ tay Ngu Tầm.
Ngoài khoảnh khắc cậu bị trẹo chân dừng lại nửa giây, các động tác còn lại của cậu đều trở lại bình thường. Những người xung quanh không ai nhận ra cậu dừng lại nửa giây đó, bọn họ vẫn tiếp tục cổ vũ: “Lớp trưởng cố lên! Sắp lật ngược tình thế rồi!”
Ngu Tầm lại là người dừng bước trước, ném bóng đi, ra hiệu “tạm dừng”.
Vân Từ bị hắn làm cho ngớ người, không biết sao tên này lại đột nhiên ném bóng đi.
Ánh mắt Ngu Tầm như thể vô tình liếc qua mắt cá chân của Vân Từ, nhưng chỉ một giây.
“Đã đến giờ ăn trưa rồi,” Hắn khoanh tay, vẻ mặt lười biếng, thiếu đứng đắn nói, “Không chơi nữa. Nhiều người đang xem như vậy, đừng làm lỡ bữa trưa của mọi người.”
“…”
Vân Từ suýt nữa bật cười.
Bây giờ là 26:27.
Cậu 26 điểm, Ngu Tầm 27 điểm.
Ăn trưa lúc nào không ăn, nhất định phải dừng lại khi mình hơn một điểm.
Đừng nói chân bị đau, cho dù phát bệnh tim cậu cũng không thể chịu đựng được tỉ số này: “Nhặt bóng lên, chơi tiếp.”
Ngu Tầm hệt như cố tình chọc vào điểm yếu của cậu, biết rõ làm sao để chọc cậu tức giận, khẽ cười một tiếng nói: “Không chơi đó.”
“Bây giờ tôi hơn cậu một điểm, không đi ăn trưa, ở đó đợi cậu lật ngược tình thế à.”
“…”
Trong đầu Vân Từ hiện lên một chuỗi lời thô tục.
Lúc còn học cấp ba, Ngu Tầm đã không thích làm người.
Đến đại học, cuối cùng hắn đã không còn là người nữa rồi.
Tác giả: Cám ơn sự ủng hộ của các bạn! (Hôm nay cá con có làm người không? Không có.)
Editor: Ngu trong Ngu Tầm và cá đều phát âm là /yú/ đó, một cách chơi chữ quá là cưng =)))))