Chiếc xe dừng lại bên đường, ba người cứ thế ngồi trên xe ngắm pháo hoa. Vị trí này được chọn rất hoàn hảo, không gian vắng vẻ và tầm nhìn trống trải, thậm chí không có một vật cản nào.
Ngước mắt lên vừa hay nhìn thấy cả một vùng trời rực rỡ sắc màu.
Ngu Tầm vừa ngắm pháo hoa vừa nhận xét: “Chọn chỗ tốt đấy.”
Lưu Tử thở hổn hển, nói thật: “Tao không chọn, tại tao đạp không nổi nữa.”
“…”
Vân Từ thản nhiên lên tiếng: “Đúng là người chỉ chơi bóng rổ được nửa hiệp, thể lực không tốt lắm.”
Cậu đang nhắc đến lần thi đấu giữa lớp số Một và lớp số Bảy, do lớp số Bảy thay đổi chiến thuật nên Lưu Tử chỉ chơi được nửa hiệp, từ đó Lý Ngôn cứ gặp hắn ta là gọi ‘Lưu nửa hiệp’.
Lưu Tử đã đoán trước được cậu sẽ nhắc đến chuyện này: “… Cmn không thấy trật tự đô thị đâu nữa, mày mau xuống xe đi.”
Hắn ta đang đuổi khéo Vân Từ.
Nhưng Vân Từ vừa xuống xe thì người anh em của hắn ta cũng lập tức nhảy xuống theo.
“Mày nhảy xuống làm gì?” Lưu Tử thở không ra hơi, “Tao nói nó cơ mà!”
Rồi Lưu Tử lại hỏi: “Hai người định về chung à?”
“Chuyện lúc nãy chưa giải quyết xong,” Vân Từ nói: “Định tìm chỗ nào đó đánh nhau tiếp.”
Lưu Tử: “…”
Hắn ta nhìn về phía Ngu Tầm, vô lại nói: “Tao có thể ở lại, bây giờ bên cạnh nó không có ai, chúng ta hai đánh một.”
Ngu Tầm kéo dài giọng, điệu bộ giống như hồi cấp ba, giả vờ hiếu thắng hỏi ngược lại: “- Mày nghĩ một mình tao không thắng được hả?”
“…”
Để chứng minh sức chiến đấu anh em mình, Lưu Tử lập tức đạp xe ba bánh đi: “Có chứ. Một mình mày đè nó ra mà đấm cũng không thành vấn đề. Tao còn phải đi trả xe, không nói nữa, có chuyện gì cứ gọi điện thoại.”
Lưu Tử đi rồi, trên con phố vắng vẻ chỉ còn lại hai người họ.
Ngu Tầm vừa nói muốn đánh nhau, nhưng Vân Từ vừa đưa tay ra khỏi ống tay áo thì người ‘muốn đánh nhau’ nào đó đã nắm lấy tay cậu trong tiếng pháo hoa.
Hai người nắm tay nhau đi dọc theo con phố một lúc.
Ngu Tầm hỏi cậu: “Có điều ước gì cho năm mới không?”
Vân Từ chợt nhớ đến ‘sau này’ mà cậu và dì đã từng nhắc đến.
Nhưng mong muốn được làm việc và sống chung với nhau đó, cậu lại chẳng thể thốt nên lời.
Một lúc sau cậu hạ giọng nói: “Sang năm chúng ta lại cùng nhau ngắm pháo hoa nhé.”
Ngu Tầm thoáng ngạc nhiên, đuôi mày hắn khẽ nhướn lên: “Đó mà là điều ước à?”
Vân Từ: “Sao lại không?”
“Điều ước kiểu này không cần nói ra cũng sẽ thành hiện thực,” Ngu Tầm siết chặt tay cậu, mười ngón đan vào nhau, “Không tính.”
Hắn vừa nói xong.
Một chùm pháo hoa vụt lên thắp sáng cả bầu trời đêm.
–
Sau Tết, kỳ nghỉ đông nhanh chóng kết thúc.
Trường Nam Dương sau hơn một tháng im lặng lại trở nên nhộn nhịp, sinh viên lần lượt trở lại trường.
La Tứ Phương là người đầu tiên về ký túc xá, tay xách nách mang đủ thứ quà Tết, vừa vào đã hào phóng phân phát: “Mẹ tôi gửi cho cả phòng đấy, toàn đặc sản quê nhà ăn Tết, vịt muối tương mỗi người một con. Chúc các anh em năm mới vui vẻ!”
Vân Từ nhận lấy một túi.
Vương Tráng: “Trưởng phòng chu đáo quá!”
Từ bé đến lớn La Tứ Phương chưa từng làm lớp trưởng hay lớp phó gì cả, cơn ghiền quyền lực bỗng chốc được thỏa mãn: “Học kỳ mới, mong anh em cùng cố gắng, phấn đấu đạt danh hiệu phòng ký túc xuất sắc nhé.”
Thế nhưng Ngu Tầm lại trả lại túi vịt muối tương cho cậu ta: “Cảm ơn tấm lòng, nhưng tôi không thể nhận được.”
La Tứ Phương: “?”
“Đừng ngại, có đáng bao nhiêu đâu.”
Ngu Tầm đút tay vào túi quần: “Không phải vấn đề tiền nong – tôi vừa mới biết bức tường sau trường lại bị đập rồi, bảo là xây cao quá không đẹp, ảnh hưởng mỹ quan trường học nên học kỳ này chắc tôi sẽ thường xuyên trèo tường hơn, dễ bị trừ điểm lắm.”
La Tứ Phương: “…”
Ngu Tầm vừa dứt lời thì Vân Từ cũng trả lại túi vịt.
La Tứ Phương chợt có dự cảm chẳng lành: “…?”
Quả nhiên Vân Từ nói: “Tôi cũng trèo, sẽ bị trừ điểm.”
La Tứ Phương vừa định hỏi “Tại sao?” thì nghe Vân Từ giải thích: “Bắt đầu đi làm thêm rồi.”
“…”
Hai người một trước một sau thế này khó mà không liên tưởng lung tung.
La Tứ Phương cất hai túi vịt muối tương đi rồi gửi tin nhắn vào nhóm chat phòng ký túc.
[Hội anh em 608 (Không có Ngu Tầm và Vân Từ)]
La Tứ Phương: [Sau một kỳ nghỉ, chiến hỏa giữa hai ông lớn phòng mình hình như leo thang rồi.]
La Tứ Phương: [Hai người họ còn thi nhau đi làm thêm… Học kỳ này chắc chắn sẽ leo tường đi làm điên cuồng. Tôi đoán là anh Từ cảm thấy mình thua anh Ngu ở khoản tự lập và kiếm tiền, nên trong kỳ nghỉ đã vội vàng tìm việc mới.]
Vương Tráng: [Tôi thấy cậu đoán chắc cũng tám chín phần mười rồi.]
La Tứ Phương: [Nhưng mà anh Từ đăng ảnh hoa hồng đỏ trên Khoảnh khắc, đó là hoa anh Ngu tặng đúng không? Anh Ngu cũng đăng một bông trắng.]
Vương Tráng: [Ai nói là cùng một bông, tôi đoán là anh Từ tự gấp đấy, rõ ràng đang chứng minh mình cũng biết gấp hoa.]
La Tứ Phương: [Cậu rảnh đến vậy à?]
Vương Tráng: [Tôi thì không, nhưng họ thì có.]
[…]
Bành Ý Viễn hoàn toàn lạc đề: [Các cậu đoán xem năm nay tiền lì xì của tôi được bao nhiêu?]
Vương Tráng trả lời Bành Ý Viễn: [Cút, không muốn nói chuyện với con nhà giàu.]
Chủ đề dần dần đi lệch hướng.
Chỉ có Lưu Thanh rụt rè đưa ra ý kiến khác: [Sao tôi lại có cảm giác không phải như vậy nhỉ…]
Nhưng cậu ta cũng không nói rõ được là thế nào nên chỉ gửi một tin nhắn rồi thôi.
Lúc này hai người ‘chiến hỏa leo thang’ đang nhắn tin WeChat với nhau.
Vân Từ nhận được tin nhắn khi đang ngồi bên bàn lướt điện thoại, chủ yếu là giúp cậu nhóc Lưu Gia Vũ làm bài tập hè.
Lưu Gia Vũ gửi đến một tin nhắn gào thét: [Em không hiểu! Em thật sự không hiểu nổi!!!]
Vân Từ lờ đi, trả lời Ngu Tầm.
yc: [?]
Phòng ký túc xá đã gần như đầy người, đồ đạc mang về chất đầy cả phòng. Sáu người một phòng, đủ thứ chuyện để nói, ồn ào náo nhiệt.
Vân Từ cất điện thoại, nhân lúc mọi người không chú ý lẻn vào phòng vệ sinh.
Cánh cửa đóng lại, nơi đây lại trở thành không gian riêng tư của hai người, cũng là nơi duy nhất trong phòng có thể ngăn cách với những người khác.
Vân Từ định hỏi “Có chuyện gì vậy?”.
Nhưng Ngu Tầm không cho cậu cơ hội lên tiếng, tay hắn giữ gáy cậu, nụ hôn mạnh mẽ phủ xuống.
Mỗi khi nghiêm túc hôn, hắn rất thích dùng tay bóp eo cậu, xuyên qua lớp áo len, hơi nóng từ lòng bàn tay truyền đến. Ngoài nóng còn hơi ngứa nữa.
“Không có gì,” Ngu Tầm buông cậu ra rồi nói: “Chỉ là đột nhiên muốn hôn cậu thôi.”
Từ đó về sau “Đi rửa mặt không?” gần như trở thành một mật mã ngầm giữa hai người.
Nhưng đi quá thường xuyên cũng làm người khác chú ý.
Sau khi máy tính của La Tứ Phương được mở khóa, cậu ta lại lao vào game tiếp tục ‘đại sát tứ phương’. Chỉ là trong lúc nghỉ giải lao, cậu ta tò mò hỏi: “Hai người suốt ngày chạy vào phòng vệ sinh làm gì vậy?”
Cả hai gần như đồng thanh trả lời.
Vân Từ: “Đánh răng.”
Ngu Tầm im lặng.
“…”
Vân Từ lén kéo áo Ngu Tầm, đề phòng hắn nói ra câu trả lời động trời nào đó.
Ngu Tầm thật sự muốn nói ra sự thật, nhưng bị kéo lại nên đành thỏa hiệp: “Tôi á? Rửa mặt thôi.”
“Dạo này thời tiết hơi khô,” Hắn vừa nói vừa ngả người ra sau một chút, thản nhiên nói, “Da tôi đổ dầu. Trai đẹp như tôi phải chăm sóc da kỹ càng chứ.”
La Tứ Phương: “…”
Câu nói đó khiến cậu ta muốn soi gương xem thử mình có phải sống quá xuề xòa không.
Phòng sáu người, chuyện yêu đương không tiện nói quá rõ ràng.
Tối hôm đó phòng ngủ vẫn tắt đèn như thường lệ.
Bành Ý Viễn than vãn: “Nghỉ hè hơn một tháng, ở nhà quen rồi nên quên mất còn vụ tắt đèn này, điện thoại tôi chưa sạc nữa.”
Vương Tráng ném cục sạc dự phòng cho cậu ta: “Không cần cảm ơn, mai mời anh đi ăn là được.”
Tiếng ồn ào kéo dài một lúc.
Gần mười hai giờ, những âm thanh này mới dần dần lắng xuống.
Tiếng ngáy vang lên khắp phòng.
Vân Từ lướt điện thoại một lúc, thấy hơi lạ vì Ngu Tầm không nhắn tin cho mình, vừa định chạm vào ảnh đại diện màu đen của hắn để chúc ngủ ngon thì nghe thấy tiếng động từ giường dưới.
Không giống tiếng trở mình.
Một lúc sau tiếng động càng rõ ràng hơn.
Cậu vừa định ngồi dậy nhìn xuống thì một bàn tay đã đặt lên thành giường trên, rồi một bóng đen trực tiếp trèo lên.
Ngu Tầm trèo lên xong, đặt một ngón tay lên môi ra hiệu im lặng: “Suỵt.”
“?”
“Không ngủ được,” Ngu Tầm híp mắt nói: “Cho tôi ôm một lát với.”
Khó mà nói giữa việc hôn nhau trên ghế sau xe Lưu Tử và việc lén ôm nhau ngủ trong phòng thì cái nào làm người ta căng thẳng hơn.
Lúc ngủ Ngu Tầm mặc đồ khá thoải mái, áo thun mỏng tang phô bày đường nét cơ thể. Giường trên vốn đã chật chội, hai người nằm nghiêng cũng phải chen chúc.
Vân Từ có cảm giác như đang làm chuyện mờ ám.
Ngu Tầm chẳng bận tâm: “Cậu còn chưa biết mấy người kia ngủ say như chết à? Kể cả có báo cháy giữa đêm thì chưa chắc họ đã dậy được.”
“…”
Đúng là sự thật.
Ngu Tầm hơi buồn ngủ, giọng nói thấp xuống, hơi thở phả vào tai cậu: “Lỡ có ai tỉnh dậy thì cứ nói thẳng. Bạn trai tôi ngủ giường trên, tôi ôm một lát không được sao?”
Lý trí mong manh cuối cùng của Vân Từ cũng tan biến.
Cậu lật người, cố gắng không gây ra tiếng động rồi đối mặt với Ngu Tầm trong bóng tối.
Sau khi mắt đã quen với bóng tối, đường nét khuôn mặt người kia dần hiện rõ trong mắt cậu.
“Có thể ôm.”
Giọng Vân Từ cũng thấp xuống.
Ngu Tầm đã lén leo lên giường như vậy mấy đêm liền.
Vì mấy người bạn cùng phòng khác thực sự ngủ rất say, về sau hai người cũng bớt cảnh giác hơn.
Tối hôm đó, sau khi tắt đèn.
Ngu Tầm nhanh chóng trèo lên, chống tay lên ga giường, cúi xuống định hôn lên môi Vân Từ.
Nhưng ngay lúc đó, La Tứ Phương trước khi ngủ đã uống quá nhiều nước nên mơ màng tỉnh dậy.
La Tứ Phương nghe thấy tiếng động khe khẽ từ chiếc giường đối diện phía trên. Trong cơn mơ màng, đầu óc chưa kịp tỉnh táo thì cậu ta bèn bật đèn pin điện thoại soi thẳng qua.
Ánh sáng chiếu rọi lên giường trên soi rõ hai bóng người đang chen chúc trên cùng một chiếc giường.
La Tứ Phương sững người vài giây mới thốt lên được: “Hai người đang làm gì thế?”
“…”
Đệt.
Trong khoảnh khắc, vạn vật như ngừng lại.
Sự im lặng kéo dài đến đáng sợ.
Một lúc sau Vân Từ buột miệng: “Đánh nhau.”
Ngu Tầm thản nhiên: “Mộng du.”
“…”
Dưới ánh mắt của La Tứ Phương, Vân Từ cảm thấy tê dại từ đầu ngón tay đến da đầu.
Cậu nhìn Ngu Tầm, ra hiệu thống nhất lời khai: “Rốt cuộc nói cái nào?”
Ngu Tầm chưa kịp hôn đã bị cắt ngang, hơi bực bội nhưng vẫn phối hợp. Hắn ngồi thẳng dậy, bẻ các khớp ngón tay trước mặt La Tứ Phương rồi hỏi với giọng điệu lười nhác nhưng mang chút đe dọa: “Khó hiểu lắm à?”
La Tứ Phương nghe tai trái ‘đánh nhau’, tai phải ‘mộng du’, trước mắt lại là cảnh tượng khó tin nên thành thật đáp: “Hoàn toàn không hiểu nổi.”
Ngu Tầm suy nghĩ cách kết hợp hai câu nói chẳng liên quan này lại.
“Nói chung là…”
Cuối cùng, hắn chốt hạ một cách đơn giản và thô bạo: “Tôi đang mộng du, tìm cậu ấy đánh nhau.”
“…”