Với người bình thường thì cái cớ này nghe xàm hết sức.
Nhưng mà người nói lại là hai kẻ suốt ngày chí chóe, thế là cái cớ xàm xí này lại làm La Tứ Phương tin sái cổ.
Đầu óc La Tứ Phương bắt đầu hoạt động: “À tôi nhớ ra rồi, cuối học kỳ trước có kết quả thi!”
“…”
Thành tích thi cuối kỳ của Ngu Tầm và Vân Từ luôn là tâm điểm chú ý, cậu ta cũng nghe được vài lời xì xào bàn tán khi Lý Ngôn và Lưu Tử thỉnh thoảng ghé qua phòng.
Lý Ngôn hùng hồn: “Cậu họ! Đợt thi cuối kì này hai người hòa nhau, mày có thấy cay cú không hả!!! Hay là mày đi tìm thầy, bảo thầy ra đề mới rồi hai tụi mày thi lại đi.”
Lúc đó Vân Từ đang ở trong phòng, lạnh lùng liếc cậu ta, kiểu như đang nhìn thằng ngốc: “Sao tao phải tự tìm việc cho mình?”
Lý Ngôn ngẩn người, giúp cậu nhớ lại quá khứ: “… Hồi cấp ba mày làm thế mà.”
Lý Ngôn: “Cứ nằng nặc đòi thầy toán ra đề mới, làm thầy toán phát rồ mấy ngày liền.”
Vân Từ: “…”
Lưu Tử đến còn quá đáng hơn, hắn ta đã chuẩn bị sẵn hai bộ đề thi: “Tao mượn của trường bên cạnh đấy, chắc chắn thằng nhóc Vân Từ chưa làm bao giờ. Mày đưa cho nó, hai đứa thi lại luôn, cho nó biết ai mới là nhất.”
“…”
Nghĩ đến những điều này, La Tứ Phương càng thấy cảnh tượng đánh nhau lúc nửa đêm trước mặt càng thêm thuyết phục, bèn hỏi: “Thế hai người… đánh xong chưa?”
Ngu Tầm: “Chưa, mới bắt đầu.”
Lần này giọng hắn đầy bực bội, nghe như đang thật sự cáu: “Cậu dậy làm gì? Nhất định phải chọn đúng lúc này đi vệ sinh à?”
La Tứ Phương: “…”
Vân Từ không nói gì.
Cậu huých khuỷu tay vào hông Ngu Tầm, ra hiệu cảnh cáo rõ ràng.
Nhận được ám hiệu, Ngu Tầm leo xuống giường dưới.
Họ cứ nghĩ chuyện này sẽ lan truyền khắp phòng, bị bàn tán một hồi, nhưng không ngờ La Tứ Phương lại không nói với ai mà chỉ âm thầm hành động…
Buổi tối ngày hôm sau, Ngu Tầm vừa vén chăn lên, còn chưa leo lên giường của bạn trai thì nhìn thấy trong bóng tối, bên cạnh chiếc bàn dài ở giữa phòng ngủ có một bóng người màu đen im lặng ngồi đó.
Ngu Tầm hiếm khi chửi thề mà giờ cũng phải buột miệng “Đệt!”.
Bóng người kia khẽ động đậy.
“Tôi đặt sáu cái báo thức cho một đêm đấy,” La Tứ Phương mở điện thoại, ánh sáng hắt lên mặt khiến cậu ta như phát sáng. Lúc này cậu ta cảm thấy mình chính là ánh sáng công lý của phòng ngủ: “Sợ tối nay hai cậu lại lén đánh nhau.”
La Tứ Phương nói rồi, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm Ngu Tầm: “Quả nhiên bị tôi tóm được rồi.”
Ngu Tầm: “…”
Trên giường tầng trên, Vân Từ vừa định ngủ thì nhận được tin nhắn ‘Ôm một cái rồi ngủ’ từ ảnh đại diện màu đen: “…”
“Tắt nốt năm cái báo thức còn lại rồi đi ngủ đi.” Ngu Tầm có tức cũng không làm gì được.
La Tứ Phương: “Thế tối nay hai cậu không đánh nhau nữa à?”
Ngu Tầm: “Ừ.”
La Tứ Phương lại hỏi: “Thế còn tối mai?”
“… Không đánh nữa.”
La Tứ Phương hài lòng đi ngủ, phòng ngủ lại yên tĩnh.
Vân Từ cảm xúc lẫn lộn, vùi đầu trong chăn, ảnh đại diện màu đen lại gửi tin nhắn đến.
yx: [……]
Sáu dấu chấm.
Vân Từ giải mã được rất nhiều ý nghĩa từ sáu dấu chấm này, ví dụ như năm chữ: Tên này bị điên à?
La Tứ Phương canh chừng nghiêm ngặt như vậy, sau khi tắt đèn, Ngu Tầm muốn trèo lên giường trên nữa chắc là không thể rồi.
Vân Từ tìm kiếm trong kho biểu tượng cảm xúc một hồi lâu, cuối cùng tìm được một cái icon hơi thân mật.
yc: [/Ôm]
Chỉ là một cái icon thôi mà.
Ngu Tầm bỗng dưng im bặt.
yx: [Thôi bỏ đi]
yx: [Tha cho cậu ta]
–
Học kỳ hai năm nhất, lịch trình của Vân Từ dày đặc hơn hẳn học kỳ trước. Ngoài giờ học cậu còn đi làm gia sư, thường xuyên vừa tan học là phải chạy ra bến xe buýt để đến nhà Lưu Gia Vũ.
Sau khi dạy xong, có hôm cậu về kịp lúc vừa kịp giờ đóng cửa ký túc xá, có hôm thì phải trèo tường – cùng với bạn trai của mình.
Sau khi Lưu Gia Vũ quay lại trường, thái độ học tập của cậu ta bỗng trở nên tích cực: “Hôm nay em chỉ có hai đề ôn tập thôi á?”
Vân Từ bắt được từ khóa của cậu ta: “Chỉ, chỉ có?”
Lưu Gia Vũ: “Cái tên đứng thứ hai từ dưới đếm lên trong lớp em cũng đang đi học thêm đấy. Mà tên đần đó sợ nếu em học xong mà điểm số tăng nhanh hơn nó thì nó sẽ thành đứa đứng bét mất.”
Thời gian gần đây Vân Từ cũng hơi hiểu biết về cậu nhóc này: “Cậu đâu có quan tâm đến chuyện đó.”
Nếu Lưu Gia Vũ thấy xấu hổ vì đứng bét thì cậu ta đã chẳng ngồi ở vị trí đó lâu đến thế. Cậu ta vẫn luôn rất thoải mái khi đứng cuối bảng xếp hạng, thậm chí ban đầu còn rất phản đối việc học thêm.
“Ban đầu em không quan tâm đâu, nhưng nó làm thế, em cũng có lòng tự trọng chứ.”
“?”
Dưới ánh mắt ‘không ngờ cậu cũng có lòng tự trọng đấy’ của anh gia sư từng đứng đầu bảng xếp hạng hotboy Tây Thành, Lưu Gia Vũ đập bàn tuyên bố: “Dù sao thì em cũng không thể mất mặt được, kỳ thi tới em phải có bước nhảy vọt về điểm số, em phải trở thành đứa đứng thứ hai từ dưới lên!”
“…”
Lưu Gia Vũ nhạy bén nhận ra sự im lặng của Vân Từ: “Sao anh không nói gì vậy? Không tin tưởng em à?”
Vân Từ gấp sách lại, chuẩn bị ra về: “Đặt mục tiêu thấp thế này còn cần tôi nói gì nữa?”
“…”
Hôm đó là thứ Sáu, Lưu Gia Vũ tan học sớm, sau khi dạy thêm xong cậu ra khỏi nhà họ Lưu, lúc đến trường thì vẫn còn sớm.
Lúc đang trên xe, Lý Ngôn gửi đến vài tin nhắn.
Lý Ngôn: [Tan làm chưa?]
Lý Ngôn: [Chơi game không?]
Lý Ngôn: [Cãi nhau với ba qua điện thoại, giờ đang ở quán net ngoài trường.]
Vân Từ định trả lời ‘Không chơi’ nhưng khi nhìn thấy tin nhắn thứ ba, cậu lại xóa hai chữ đó đi: [Địa chỉ.]
Vẫn là quán net gần cổng Đông, Vân Từ quen đường đi đến đó, Lý Ngôn đã để sẵn một máy cho cậu.
Vừa thấy Vân Từ, Lý Ngôn không nhịn được nói: “Tao nói tao chưa rõ về định hướng nghề nghiệp sau này thì có gì sai à? Mới học có nửa năm, còn chưa hiểu hết về ngành này thì làm sao có kế hoạch phát triển được chứ.”
Vân Từ nhấn nút khởi động máy tính, thuận miệng an ủi: “Đừng để bụng.”
Lý Ngôn: “Lời an ủi của mày có thể qua loa hơn được không?”
Vân Từ: “Được.”
Cậu nói thêm: “Tự mình mạnh mẽ lên.”
Lý Ngôn: “… Mẹ kiếp.”
Giữa đàn ông với nhau thì không cần nói nhiều.
“Chơi không?” Vân Từ hỏi thẳng.
“Xếp hàng đi!” Lý Ngôn ngửa cổ tu ừng ực lon Coca, mượn nước ngọt giải sầu. “Nhưng mà chỉ có hai đứa mình thôi à? Game này phải ba người mới chơi được chứ.”
Vân Từ hiếm khi đăng bài lên mạng xã hội, caption ngắn gọn súc tích: [Vinh Quang Vô Tận, 2=1].
Người đầu tiên nhắn tin cho cậu là Ngu Thầm.
Ảnh đại diện màu đen: [Đợi tôi vài phút.]
yc: [?]
yc: [Cậu đang ở quán net hả?]
Ảnh đại diện màu đen: [Sắp về phòng.]
Ảnh đại diện màu đen lại nói: [Mượn máy tính của trưởng phòng tí, cậu ấy đi học rồi.]
Vân Từ ngẩng đầu lên bảo với Lý Ngôn: “Có người rồi, đợi chút.”
Lý Ngôn: “Ai thế?”
Hai chữ ‘Ngu Tầm’ lượn một vòng trong miệng Vân Từ, cuối cùng biến thành ba chữ: “Người yêu tao.”
Lý Ngôn: “Ối dồi ôi, ghê đấy.”
Lý Ngôn rất tò mò về người yêu của cậu: “Chưa gặp bao giờ, bạn ấy đến quán net hả?”
Vân Từ: “Cậu ấy ở trong phòng kí.”
Lý Ngôn: “Cũng phải, ngồi net với hai đứa mình cũng kỳ. Lần đầu ra mắt ‘mợ’ phải làm long trọng chút chứ, kiếm nhà hàng nào ăn uống các thứ.”
Hôm nay Lý Ngôn vừa cãi nhau với ba mình, cảm xúc cũng không ổn định lắm.
Vân Từ im lặng không nói gì.
Lý Ngôn lại nhắc đến chuyện thi cuối kì: “Mày với họ Ngu có thi lại không? Ai được điểm cao hơn?”
Vân Từ tiện tay mở một game nhỏ, chơi một ván: “Không thi.”
Lý Ngôn hỏi: “Sao không thi?”
Vân Từ thản nhiên đáp: “Ngu quá.”
“…”
Cũng đúng.
Giờ thì tốt xấu gì cũng là sinh viên đại học rồi.
“Thôi đừng nhắc đến cậu ta nữa, xui xẻo. Kể về bạn gái của mày đi.” Lý Ngôn nói, “Bạn ấy cũng thích chơi game này hả? Game này ít con gái chơi lắm. Bạn ấy chơi thế nào?”
Vân Từ đáp qua loa: “Đợi cậu ấy đến thì biết.”
Quán net khá đông khách. Theo lẽ thường, mỗi mùa thi là mùa ế ẩm của quán net, còn lúc mới khai giảng, bài vở chưa nhiều thì khách đông nhất.
Tiếng ồn ào xung quanh không ngừng vang lên: “Mày bật chiêu cuối đi chứ!”
“Tao lag rồi.”
“Mạng ở quán net lag cc ấy, mày chậm thì đừng có đổ tại lag.”
“…”
Trong lúc chờ người yêu của Vân Từ, Lý Ngôn ngồi lướt điện thoại. Lướt được vài cái thì nhận được một thông báo quảng cáo: [Nhấn vào để khám phá câu chuyện tình yêu đầy day dứt~]
Cậu ta lỡ tay nhấn vào.
Trang quảng cáo hiện lên một bài đăng giới thiệu truyện kèm theo hình minh họa một chàng trai đang ép sát một chàng trai khác vào tường.
Tóm tắt truyện: Hắn! Là bông hoa cao ngạo của trường Trung học số 7. Còn cậu! Là học sinh cá biệt!
Ai cũng ngỡ hai người này chẳng liên quan gì đến nhau, như nước sông không phạm nước giếng. Vậy mà trong một buổi họp lớp, có người vô tình bắt gặp cảnh cậu học sinh cá biệt kia đang đè bông hoa cao ngạo vào tường hôn ngấu nghiến! Trong ánh mắt cậu ta, là một thứ tình cảm dịu dàng mà họ chưa từng thấy bao giờ!
“…”
Lý Ngôn lẩm bẩm: “Cái thứ quỷ quái gì thế này.”
Miệng thì nói vậy, tay vẫn tắt ngay trang quảng cáo. Thế mà mí mắt phải cứ giật liên hồi một cách khó hiểu.
Vân Từ ngồi cạnh vừa kết thúc một trò chơi nhỏ, màn hình điện thoại sáng lên.
yx: [Vào game.]
Ngay sau đó lại một tin nhắn nữa.
yx: [Tôi đổi tên rồi, chắc cậu ấy không nhận ra đâu.]
Vân Từ theo phản xạ đáp: [Đổi thành gì?]
yx: [Chẳng phải bảo là từ từ từng bước sao.]
[…]
Cậu chợt nhớ ra đúng là có chiến lược này thật.
Vân Từ chưa từng kết bạn với Ngu Tầm nên không biết hắn đổi tên thành gì. Cho đến khi một ID toàn kí tự lạ gửi lời mời vào đội của cậu.
‘yx1120wzxhyc’ xin gia nhập đội.
Vân Từ nhìn thấy hai chữ ‘yx’: “…”
Cái tên này thoạt nhìn cứ như mã hóa, chẳng khác gì ID của cậu.
Nhưng nhìn kỹ mới thấy toàn chi tiết.
Vân Từ ngồi trước máy tính hiếm khi thấy hồi hộp, len lén quan sát phản ứng của Lý Ngôn.
Quả nhiên Lý Ngôn có vẻ nhạy cảm với cái tên này: “yx?”
Nghĩ một hồi cậu ta tự thuyết phục bản thân: “yc chắc là viết tắt của trò chơi ha? Bạn gái mày đặt tên đơn giản thô bạo ghê.”
Vân Từ không biết nên thở phào hay không: “Mày muốn nghĩ thế nào cũng được.”
Ngu Tầm vào đội, ba người lập tức bắt đầu trận đấu.
Lần đầu tiên Vân Từ yêu đương, đối với bạn gái của anh em, Lý Ngôn thể hiện sự nhiệt tình một trăm phần trăm, liên tục nhường đồ: “Cái này cậu cầm đi.”
“Cái này có muốn không?”
“Đừng khách sáo với tôi, chỉ cần tôi có, cậu muốn gì cũng được.”
“Đừng đi một mình, nguy hiểm lắm.”
Lý Ngôn nói một hồi thì nhận ra đối phương không hề lên tiếng: “Sao cậu không nói gì hết vậy?”
Trong game có thể chat chữ.
Thế là ở góc dưới bên trái, trong khung chat của đội xuất hiện vài dòng chữ.
[yx1120wzxhyc: Tôi hướng nội.]
[yx1120wzxhyc: Đi ra ngoài không dám vào quán net.]
[yx1120wzxhyc: Ở ký túc xá ngại chơi game lớn tiếng.]
Cuối cùng, không biết Ngu Tầm học từ đâu mà còn gửi cả một icon mặt mếu.
[yx1120wzxhyc: qwq]
Vân Từ: “…”
Giải thích ý nghĩa ID của anh cá:
yx = yú xún = 虞寻 = Ngu Tầm
1120 = 20/11 = sinh nhật Vân Từ
wzxhyc = wǒ zuì xǐhuān yún cí = 我最喜欢云词 = Mình thích Vân Từ nhất
Nhắc lại chút, ID của Vân Từ: yc1293sdjkce