Tối nay tâm trạng của Vân Từ rất tệ, thông thường cậu sẽ không kéo một nhân vật game xa lạ ra nói chuyện.
Nhưng cậu cần tìm việc gì đó để làm.
Nếu không làm gì thì cậu sợ mình sẽ không chịu nổi mất.
Hơn một năm nay cậu chưa gửi một tin nhắn nào cho ảnh đại diện phong cảnh kia.
Mặc dù nhiều lần muốn nhấn nút ‘gửi’.
[yc: Học sinh tiểu học bọn em]
[yc: Ngủ sớm thật.]
Nhưng lần này ‘Đệ nhất cao thủ giang hồ’ không trả lời lại.
Nhân vật game đứng trước mặt cậu im lặng rất lâu, sau đó trạng thái online biến thành [Offline].
Ngu Tầm ngồi trong phòng khách của phòng trọ, phòng không bật đèn.
Hắn giữ cùng một tư thế rất lâu, chân co lại, lưng tựa vào tường phòng khách.
Ánh sáng từ điện thoại chiếu lên mặt hắn.
Màn hình vẫn dừng ở giao diện sau khi thoát game.
Hơn một năm nay hắn đã quen với việc mỗi khi không ngủ được hoặc nhớ đến ai đó thì sẽ đăng nhập game để xem.
Sau kỳ nghỉ đó Vân Từ không đăng nhập lại, cũng không lo bị cậu nhìn thấy.
…
Hắn đã hứa với Nghiêm Dược rằng sẽ không có bất kỳ liên hệ nào với Vân Từ nữa.
Nhưng vẫn không kìm được.
Dù không kìm được nhưng cũng chỉ có thể giả làm người lạ trên mạng ảo, thỉnh thoảng đi ngang qua bên cạnh cậu.
Chỉ là không ngờ tối nay Vân Từ lại đột nhiên online.
Hắn muốn lấy hộp thuốc, nhưng nhận ra hôm nay hút quá nhiều nên hết sạch rồi.
Ngu Tầm đá một cái vào người Lưu Tử đang ngủ lại: “Có thuốc không?”
Lưu Tử kinh ngạc: “… Mày hỏi tao? Hồi cấp ba mầm mống hút thuốc của tao bị mày diệt hết rồi còn đâu, nếu không bây giờ tao cũng là người có thể hút thuốc làm dáng trên phố rồi đó.”
Ngu Tầm hỏi xong cũng nhận ra cái gì mình cũng dám thử khi tuyệt vọng.
Một lúc sau hắn nói: “Xem như tao chưa hỏi.”
Lưu Tử mang rất nhiều rượu đến, lý do là phòng ký túc không cho uống.
Ngu Tầm liếc qua hắn ta: “Mày nói chỉ mang vài chai thôi.”
Lưu Tử mở một chai rượu, nói: “… Công ty nhiều rượu quá, có khách hát xong để lại mấy thùng rượu chưa uống hết rồi đi, tao không mang một thùng qua đây để dự trữ đã là tốt rồi.”
Ngu Tầm: “Uống xong thì về đi.”
Giọng hắn bây giờ trở nên rất trầm, không còn cái kiểu lơ đễnh mà chỉ còn lại âm điệu u ám, nói: “Ở đây không có chỗ cho mày ngủ.”
Lưu Tử nhắc nhở: “Ký túc xá đóng cửa rồi.”
Ngu Tầm: “Leo tường.”
Lưu Tử kêu lên: “Mày không coi anh em là người mà.”
Vài phút sau Lưu Tử không chấp nhặt nữa, theo thói quen mở một chai đưa cho người bên cạnh: “Cho mày.”
Đưa được một nửa thì rút lại giữa chừng: “Quên là mày không uống.”
Lưu Tử hỏi thêm: “Thật sự không uống à?”
Ngu Tầm: “Không uống.”
Lưu Tử hỏi điều mà từ lâu đã thắc mắc: “Tại sao?”
Nhưng hắn ta hỏi xong, thực ra cũng không nghĩ Ngu Tầm sẽ trả lời. Tưởng rằng sẽ như mọi khi, anh bạn của hắn ta im lặng, rồi chủ đề này sẽ qua đi.
“Bởi vì,” Ngu Tầm đột nhiên nói, “Sẽ làm người ta mất lý trí.”
Hắn không dám chắc sau khi uống rượu mình có làm gì không.
Tất cả những cảm xúc bị đè nén sẽ xé toạc hắn ra, khiến hắn không màng tới gì nữa, rồi lại như trước đây.
…
Mất lý trí thì đã sao.
Lưu Tử không hiểu, uống nhiều để chính là để mất lý trí mà.
Lưu Tử lại nói: “Mày thuê được căn phòng tốt thật, cho anh em có chỗ thư giãn. Nói thật sao mày lại nghĩ đến chuyện dọn ra ngoài sống vậy?”
Lần này Ngu Tầm không trả lời hắn ta nữa.
Tại sao lại dọn ra? Có thể là vì câu nói đã từng nói.
Thêm vào đó, lúc đầu Dương Uy không chịu yên, gọi điện cho hắn không ít lần, la hét không chịu ly hôn, lần nghiêm trọng nhất là đe dọa sẽ đến ký túc xá gây sự, nói hắn cố ý gây thương tích, muốn đánh chết dượng mình.
Còn muốn trường đuổi học hắn.
…
Nên hắn dứt khoát dọn ra ngoài sống.
Sau khi dọn ra ngoài, hắn kiện Dương Uy, đi theo quy trình cũng tiện hơn.
Ngu Tầm im lặng quay người vào bếp mở tủ lạnh lấy một chai nước lạnh.
Cầm trong tay cũng không thấy lạnh.
Ngu Tầm cầm chai nước lạnh đứng ở cửa bếp, trong đầu chỉ có một câu, cậu ấy gầy hơn trước.
Vốn dĩ đã không có da có thịt.
Giờ thì gầy quá rồi.
Quần áo mặc trên người quá rộng, cằm gầy guộc, lông mày và mắt cũng trở nên lạnh lùng hơn.
Một lúc lâu sau có một vật cọ vào chân hắn. Lông xù.
Hắn cúi đầu đối diện với một con mèo trắng.
Con mèo trắng được nuôi béo, hoàn toàn không nhìn ra hình dáng khi còn yếu ớt nằm trong bụi cây.
“Đói rồi?” Ngu Tầm ngồi xuống.
Hơn một năm nay, dường như chỉ khi đối diện với con mèo này hắn mới tạm thời thả lỏng.
Hắn gọi tên nó: “Cá Măm Măm.”
Năm ngoái đàn chị tốt nghiệp, công việc cũng có thay đổi, đăng lên mạng hỏi ai có thể nuôi Cá Măm Măm.
Lúc đó bản thân hắn cũng khó khăn, vừa đối phó với Dương Uy vừa lo cho bệnh tình của Ngu Oánh, trường học cũng tăng cường độ học tập, bài vở nặng hơn hẳn so với năm nhất.
Có lúc hắn cũng không biết mỗi ngày mình đang sống kiểu gì, gần như không có chút không gian thở.
Trong tình trạng đó hắn vẫn nhắn tin cho đàn chị.
Chỉ có khi Cá Măm Măm cọ vào hắn, hắn mới cảm thấy được thở đôi chút.
…
Tửu lượng của Lưu Tử không tốt lắm, thoắt cái đã say.
Trong trạng thái đó hắn ta vẫn nhớ việc tìm bạn gái: “Mày không chơi acc đó nữa, hay là cho tao mượn đi? Họ nói tài khoản mở server mạnh lắm, chủ yếu là dãy số tài khoản.”
Ngu Tầm lạnh lùng dập tắt ảo tưởng của hắn ta: “Vô ích.”
“Level của tao không cao.”
Lưu Tử kiên quyết: “Không sao, vẫn hơn cấp một.”
“Lên mạng tự mua.”
“Mua trên mạng tốn tiền.”
“…”
Ngu Tầm vốn không định cho, nhưng trước khi Lưu Tử nằm chết dí tại nhà hắn, hắn đột nhiên nghĩ đến việc Vân Từ bất ngờ online tối nay.
Cậu ấy có phát hiện ra manh mối gì không.
Ví dụ như tại sao người chơi này luôn ở gần cậu.
…
Hắn cúi đầu, không dám nghĩ đến khả năng cực kỳ nhỏ đó.
Lưu Tử nửa tỉnh nửa mê, trước mặt xuất hiện một tờ giấy: “… Cái gì vậy?”
Rồi hắn ta nghe thấy anh bạn mình nói:
“Tài khoản và mật khẩu.”
Sau sinh nhật Lý Ngôn, Vân Từ tiếp tục cuộc sống như bình thường.
Cậu hoàn thành bài tập sớm, sau đó đi xe buýt về gần trường Tây Thành, đến nhà Lưu Gia Vũ dạy học.
Thành tích các môn của Lưu Gia Vũ đã được cậu nâng lên mức chưa từng có, ngay cả bản thân cậu ta cũng không dám tin đó là điểm số mình đạt được.
Cùng tiến bộ với cậu ta còn có người đứng thứ hai từ dưới lên trong lớp.
Chỉ là mỗi lần gia sư của cậu ta nghe thấy cái tên đứng thứ hai từ dưới lên sẽ trở nên kỳ lạ, thành ra cậu ta cũng ít nhắc đến nữa.
Có người trong trường hỏi Lưu Gia Vũ, bí quyết thành công là gì.
Lưu Gia Vũ ra vẻ thâm trầm, trả lời: “Một gia sư thất tình.”
“Chú ý, thất tình,” Lưu Gia Vũ nhấn mạnh, “Điểm này rất quan trọng.”
“…”
Ngày đó Lưu Gia Vũ học như thường lệ, giờ cậu ta không cần quay lại học bù kiến thức cấp hai và lớp mười nữa, có thể theo nội dung lớp học mà làm bài tập, trước khi tan học cậu ta hỏi: “Hôm nay chỉ có một tờ bài tập thôi hả anh?”
Vân Từ: “Ừm.”
Lưu Gia Vũ: “Tại sao chỉ có một tờ.”
Vân Từ hơi bực mình: “Không có tại sao.”
Lưu Gia Vũ gần như có khuynh hướng tự ngược: “Bình thường toàn bắt đầu từ ba tờ, sao hai hôm nay chỉ có một tờ! Anh làm gì mà chỉ ra được một tờ!!!”
“…”
Đồ thần kinh.
Vân Từ: “Bận, không có thời gian.”
Cậu bổ sung thêm: “Thích thì làm không thì thôi.”
Cậu cau mày: “Cậu là trùm trường mà, sao thích học vậy.”
Lưu Gia Vũ thể hiện nhận thức đáng kinh ngạc của mình: “Trước đây học kém đến một mức độ nhất định, làm trùm trường có vẻ oai phong, bây giờ học giỏi, làm học sinh giỏi cũng có vẻ oai phong. Đều như nhau thôi.”
Đứa nhóc này nghĩ gì cũng được.
Vân Từ không nói thêm gì.
Cậu thu dọn đồ đạc rời khỏi nhà họ Lưu, vừa chờ xe vừa cúi đầu xem thông tin chuyến xe buýt ở trạm.
Kết quả là chưa kịp xem thông tin chuyến xe thì đã bị Lý Ngôn dội bom tin nhắn.
Bình thường Lý Ngôn sẽ không nhắc đến Lưu Tử trước mặt cậu.
Nhưng tình huống hôm nay đặc biệt, cậu ta đã mất kiểm soát.
Lý Ngôn: [Lưu Tử có vẻ sắp thoát kiếp FA rồi.]
Lý Ngôn: [Nó sắp thoát kiếp FA rồi!!! Nó đang chơi game với một cô gái!!]
Lý Ngôn: [Còn gửi ảnh chụp màn hình cho tao nữa.]
Lý Ngôn: [Mẹ kiếp.]
Lý Ngôn: [Đang sỉ nhục tao à???]
Vân Từ bấm vào xem bức ảnh chụp màn hình Lưu Tử gửi khoe với Lý Ngôn.
Đập vào mắt không phải là các nhân vật trong game chụp ảnh ở địa điểm nổi tiếng dành cho cặp đôi, mà là ID trên đầu nhân vật trong game: “Đệ nhất cao thủ giang hồ.”
…
Trong chốc lát, tất cả những chi tiết nhỏ mà cậu từng bỏ qua bỗng nhiên liên kết với nhau.
Vân Từ hỏi: [Trước đây cậu ta cũng chơi game này?]
Lý Ngôn: [Không đâu, chưa nghe nói.]
Sau đó Vân Từ cứng đơ người nhắn tin trả lời Lý Ngôn.
Vân Từ: [Mày nhắn bốn chữ này cho cậu ta.]
Lý Ngôn: [?]
Vân Từ như muốn xác nhận, nhắn từng chữ một.
Vân Từ: [Học sinh tiểu học.]
Ở phía bên kia.
Lý Ngôn nhìn bốn chữ đó mà cảm động vô cùng: [Tao biết ngay mày đứng về phía tao mà, mày cũng thấy trò này ghê tởm phải không, mày cũng không kìm được mà thay tao mỉa mai nó…]
Một lúc sau.
Lý Ngôn gửi lại phản ứng đầy nhiệt huyết của Lưu Tử.
Lý Ngôn: [Nó chửi tao, nói mày mới là học sinh tiểu học.]
Không phải người mà cậu gặp trong game trước đây.
Vậy người hôm qua là ai.
Một người rất quen với Lưu Tử, ít nhất là người quen. Là ai?
“…”
Giả thuyết không tưởng đó như pháo hoa mùa hè yếu ớt, bất ngờ xuất hiện trong cuộc sống xám xịt, lặp đi lặp lại hàng ngày.
Vân Từ rất ít khi gọi điện cho Lý Ngôn, nhưng lúc này cậu không còn tâm trí để nhắn tin nữa.
Cậu đứng ở ven đường đông đúc, khó khăn mở miệng trong tiếng còi xe: “Hỏi cậu ta lại xem. Tài khoản này có phải cậu ta mượn không.”
Nửa giờ sau.
Vân Từ không đến trường.
Cậu đi theo địa chỉ Lưu Tử đưa, đi dọc theo con đường bên ngoài trường rồi rẽ vào khu dân cư gần đó.
Lưu Tử đưa địa chỉ xong, lại lo lắng nhắc nhở: [Nhưng chưa chắc nó có ở nhà đâu, mày nhớ đừng bảo là tao nói.]
Lưu Tử: [Mẹ kiếp tao có cảm giác hôm nay mình làm việc không nên làm…]
[…]
Vân Từ không trả lời.
Ở đây có nhiều sinh viên Nam Dương sống, gần như là một dạng ‘ký túc xá sinh viên’ khác. Khi cậu bước vào, có không ít sinh viên đang chia thành từng nhóm nhỏ đi ra khỏi các dãy nhà trọ, chuẩn bị đến trường học buổi tối.
Chiếm phần lớn trong số đó là các cặp đôi sinh viên thuê nhà chung.
Cậu không quen thuộc nơi này, Chu Văn Vũ thuê chỗ khác.
Sau khi vào Vân Từ tìm một lúc mới thấy vị trí của tòa nhà số sáu.
Cậu tìm đến số nhà ghi trên địa chỉ, ngón tay cong lại, định gõ cửa nhưng lại dừng lại.
Đã lâu rồi không liên lạc.
Lần gặp mặt tình cờ lúc trước cũng thấy xa lạ.
…
Lúc nãy tìm Lưu Tử vội quá, cậu còn chưa hỏi bây giờ Ngu Tầm sống một mình hay ở chung với ai.
Cuối cùng Vân Từ dựa vào cửa, ngồi xổm xuống, từ bỏ việc gõ cửa, định gửi tin nhắn cho ảnh đại diện phong cảnh.
Cậu nhìn vào khung chat đã mở cả ngàn lần, chậm rãi gõ hai chữ: [Mở cửa.]
Đây là lần đầu tiên sau hơn một năm, cậu nhắn tin cho Ngu Tầm.
Hai chữ này giống như lần cậu tiên đến nhà Ngu Tầm tìm hắn vậy.
Tin nhắn vẫn có thể gửi đi, Ngu Tầm không xóa cậu khỏi danh sách bạn bè, nhưng khi nhấn nút gửi thì phía thang máy cũng vang lên tiếng động.
Đèn chỉ thị sáng lên.
Sau khi nhấp nháy, cửa thang máy mở ra.
Vân Từ nhận ra có người dừng lại trước mặt mình, đứng ngược sáng, bóng dáng cao lớn che đi đèn trên trần hành lang. Cậu ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt của Ngu Tầm.
Thời gian như kéo dài vô tận.
Hai người đối diện nhau, gần như không còn chỗ trốn.
Một lúc lâu sau Ngu Tầm mở miệng: “Cậu làm gì…”
Nói được nửa câu lại cảm thấy câu này có vẻ quen thuộc quá rồi, hắn buộc mình nuốt nửa câu sau xuống. Mở miệng lần nữa, trở thành một câu rất nhẹ: “Có chuyện gì à.”
“Có,” Giọng Vân Từ cũng rất nhẹ, kìm nén cảm xúc, như gấp rút muốn xác nhận điều gì đó, “Đưa điện thoại cho tôi.”
Ngu Tầm không động đậy.
Vân Từ lặp lại: “Điện thoại.”
Lúc này Ngu Tầm mới đưa điện thoại trong tay qua.
Vân Từ không dùng vân tay để mở khóa.
Cậu như một kẻ đánh bạc, vào màn hình nhập mật khẩu.
Rồi giống như trước đây, nhập ngày sinh của mình.
Giây tiếp theo.
Điện thoại được mở khóa.
Những điều còn lại không cần tiếp tục xác minh nữa, thậm chí biểu tượng ứng dụng trò chơi trên màn hình điện thoại cũng không cần bấm vào.
Giọng Vân Từ không kìm nén nổi nữa, gần như khàn đi, hỏi hắn: “Chia tay rồi mà, sao không đổi mật khẩu.”
“Chẳng phải mệt mỏi rồi ư.”
“Chẳng phải đã nói, là ảo giác mà.”
“…”
Trước khi Ngu Tầm lên tiếng, trong khoảnh khắc im lặng ấy Vân Từ không nói một lời giơ tay đấm mạnh vào mặt hắn.
Cậu thực sự ít khi đánh nhau, nhưng không có nghĩa là không biết. Cú đấm mang theo sức mạnh và gọn gàng dứt khoát, gần như dùng hết sức lực không chút nương tay, khi thu tay lại, mu bàn tay cậu đầy gân xanh.
Nếu giữa họ có những lời không biết bắt đầu từ đâu.
Thì cú đấm này có lẽ là màn dạo đầu thích hợp nhất.
Cậu và Ngu Tầm đã đối đầu từ thời cấp ba, suốt ngày nói muốn đánh nhau nhưng thực sự chưa từng đánh lần nào.
Đây là lần đầu tiên.
Mắt Vân Từ đỏ hoe, giọng khàn khàn hỏi: “Sao không đánh trả.”
“…” Ngu Tầm giơ tay lau vết máu ở khóe miệng, rất lâu sau mới đáp, “Là cậu, nên không thể đánh trả.”
Tác giả:
Lời đồn: Cuối cùng cũng tranh thủ được tư cách ngồi vào chủ bàn rồi.