Nụ hôn này duy trì vài giây, Ngu Tầm nghe thấy tiếng tim mình đập dữ dội trong lồng ngực.
Hắn im lặng rất lâu.
Cẩn thận từng li từng tí, không dám nhúc nhích.
Cả thế giới yên tĩnh lại trong khoảnh khắc này, mọi âm thanh rời xa hắn, chỉ còn lại câu “Cậu có thể tìm về giúp tôi không?” của Vân Từ.
Sau một lúc yên tĩnh, cả thế giới như xảy ra một vụ nổ lớn không tiếng động, sau đó pháo hoa bao trùm khắp mọi nơi.
Người trước mặt này.
Hắn đã từng yêu thầm, từng hẹn hò, cũng từng bất đắc dĩ đẩy ra.
Bàn tay của Ngu Tầm dần siết chặt, nhưng lần này không thể nào làm động tác đẩy cậu ra được nữa.
Hắn không biết mình có khóc hay không. Chắc là không, chỉ là hốc mắt nóng quá.
Chốc lát sau hắn giơ tay, lòng bàn tay đặt sau gáy Vân Từ làm nụ hôn này thêm sâu hơn. Mãnh liệt và gần như điên cuồng chiếm đoạt mọi hơi thở của Vân Từ.
Lúc dừng lại mắt hắn đỏ lên, nói: “Chưa từng lạc mất mà.”
“Luôn luôn ở đây.”
–
Tối đó Vân Từ không về nhà.
Cậu nhắn tin trong nhóm phòng, thông báo cho bọn La Tứ Phương.
La Tứ Phương: [Không về? Vậy cậu ở đâu? Cậu cũng định dọn ra ngoài sao, trưởng phòng tôi cô đơn lắm đó, như chỉ huy một mình vậy.]
Vương Tráng: [Đồng ý, phòng ký túc ngày càng lạnh lẽo…]
[…]
Năm hai chia lại phòng, phòng 608 không thay đổi nhân sự, nhưng nhiều thứ cũng thay đổi theo thời gian.
Lưu Thanh không còn ở phòng ký túc nữa, cậu ta đi biểu diễn với một ban nhạc, chuyển đồ ra ngoài từng chút một.
Năm hai Bành Ý Viễn cũng dọn ra ngoài, cầm tiền sinh hoạt thuê một căn hộ sang trọng có cả phòng chơi game, cái tuần chuyển nhà có mời mọi người đến chúc mừng, Vân Từ viện cớ đang ở phòng tự học không thể đến.
Phòng 608 náo nhiệt ngày nào dần dần trở nên lạnh lẽo từ khi Ngu Tầm chuyển đi.
Cảnh còn người mất chỉ thế thôi.
Nhưng hôm nay mọi thứ xảy ra bất ngờ như một kỳ tích, làm cậu nhận ra những gì tưởng đã thay đổi lại dường như chưa từng thay đổi.
Ngu Tầm đang tìm quần áo cho cậu thay trong tủ đồ, động tác rất tự nhiên như thể hai người vẫn luôn sống chung với nhau.
Ngu Tầm lấy một cái áo ra, hỏi cậu: “Mặc cái này?”
Hắn cầm một cái áo phông trắng.
Vân Từ nhìn, nói: “Sao cũng được, kích cỡ không chênh lệch nhiều.”
Ngu Tầm mới nói ra câu đã quanh quẩn trong lòng từ lâu, giọng rất nhỏ: “Chênh lệch chứ. Cậu gầy đi nhiều rồi.”
“Rất nhiều à.”
“Ừ.”
Vân Từ không cảm thấy mình gầy đi bao nhiêu.
Có lẽ cậu giảm được khoảng năm sáu cân. (2,5~3kg)
Nhớ lại, Nghiêm Dược cũng từng ngập ngừng nhắc nhở cậu ăn nhiều hơn nhưng cậu không để ý.
“Ăn ít lắm à,” Trước đây Ngu Tầm không có lập trường để nói điều này, một khi bắt đầu nói thì nhận có quá nhiều điều muốn nói, “Ăn không ngon? Hay quá bận?”
Vân Từ chưa kịp trả lời thì hắn lại tự nói tiếp: “Hôm nay ăn chưa, muốn ăn gì, trong tủ lạnh có rau. Tôi làm hai món, cậu đi tắm trước đi.”
Ngu Tầm nói đến cuối, theo thói quen tiếp tục ngữ điệu trước đây, thêm một câu chọc ghẹo: “… Không thì với tình trạng này, bao giờ cậu mới có cơ bụng vượt qua tôi chứ.”
“…”
Vân Từ bẻ khớp ngón tay, “Ồ” một tiếng.
“Gặp lại chưa đầy một tiếng,” Cậu nói, “đã chế giễu rồi à.”
Ngu Tầm đưa áo cho cậu, nói: “Không phải, là khích lệ.”
Nhưng Vân Từ không còn là cậu bé ngày xưa dễ bị kích động, thời gian một năm qua làm hai người không nhận ra mình đã trưởng thành hơn nhiều.
Hôm nay bôn ba cả ngày ngoài đường, giữa mùa hè thời tiết khá nóng, chen chúc trên xe làm cậu toát hết mồ hôi. Vân Từ nhận áo rồi đi tắm.
Lúc cậu tắm xong, tóc còn chưa lau khô, nhìn thấy cửa kính bếp mở hé, mùi dầu mỡ và mùi thức ăn bay ra từ khe cửa.
Ngu Tầm thật sự đang nấu ăn cho cậu. Hắn rất cao, gần như chạm đến máy hút mùi.
Vân Từ nhìn bóng lưng hắn mà nghĩ, nếu không chia tay, theo kế hoạch trước đây thì cuộc sống thuê trọ bên ngoài trường của họ có lẽ sẽ như thế này.
Trong bếp, Ngu Tầm đậy nắp nồi đợi món cuối cùng chín.
Giữa ngón tay hắn kẹp nửa điếu thuốc, cúi đầu hút một hơi, định tranh thủ lúc Vân Từ không có mặt ném điếu thuốc vào thùng rác, nhưng trước khi ném hắn ngẩng lên bắt gặp ánh mắt Vân Từ: “…”
Điếu thuốc giữa ngón tay dừng lại giữa chừng.
Mặt Vân Từ không biểu cảm bước tới, rút điếu thuốc khỏi tay hắn: “Thấy ngầu lắm?”
Ngu Tầm muốn làm dịu không khí, tiếp lời: “Tôi hút thuốc trông cũng ngầu mà.”
“…”
Người này lời gì cũng dám nói.
Vân Từ suýt bật cười, hỏi tiếp: “Bao lâu rồi?”
Ngu Tầm cảm thấy như một phạm nhân đang bị thẩm vấn, thu lại thái độ hờ hững khi hút thuốc vừa rồi và nói: “Được hơn một năm.”
Câu trả lời đã đoán trước được.
Vân Từ không hỏi thêm, chỉ nói: “Cai thuốc đi.”
“…”
Ngu Tầm vô thức xoa đầu ngón tay, vẫn còn phảng phất mùi thuốc lá, hắn cố gắng thỏa thuận: “Mỗi ngày một điếu được không?”
“Thế này đi,” Vân Từ như ngày trước, châm biếm nói, “Cậu đổi bạn trai mỗi ngày một người đi.”
“…”
Ngu Tầm nói: “Tôi cai.”
Hắn lặp lại: “Không hút một điếu nào nữa.”
Vân Từ đưa tay ra, lạnh lùng nói: “Thuốc, bật lửa.”
Ngu Tầm lấy từ túi ra từng thứ giao cho cậu.
Vân Từ không có chỗ để, tiện tay nhét vào túi quần mình, hộp thuốc bị ép bẹp dí, sau khi cất xong cơn giận dữ trào lên cũng bị nén xuống, chỉ còn lại cảm giác đau lòng.
Hắn hút thuốc mỗi ngày như vậy sao.
Hơn một năm nay đã hút bao nhiêu điếu rồi.
…
Nói cậu ăn ít, bản thân hắn có để ý đến sức khỏe của mình không.
Nhưng quá nhiều lời nói đến miệng lại không thể thốt ra.
Cuối cùng Vân Từ sáp lại gần, hôn nhẹ lên khóe môi hắn lạnh lùng nói: “Thưởng.”
Ngu Tầm đưa tay tắt lửa trên bếp.
Trước khi Vân Từ rời đi, hắn lại áp sát tới đòi thêm một nụ hôn nữa: “Không phải nên thưởng hai lần sao.”
Tên này lười biếng lại mang chút thái độ thách thức, ánh mắt dường như sáng lại đôi chút như thời niên thiếu: “Dù sao thì tôi đã giao nộp hai thứ, một thứ một lần.”
“…”
Vân Từ không nói gì, hai người đứng rất gần nhau.
Nhìn nhau vài giây, từ hai nụ hôn này mọi thứ bắt đầu mất kiểm soát.
Tất cả cảm xúc được phát tiết ra, Ngu Tầm hôn rất mãnh liệt, bất chấp tất cả mà quấn lấy Vân Từ. Vân Từ bị đẩy lùi, đụng vào cạnh mặt đá cẩm thạch, không để ý bị đau mà ngẩng đầu đáp trả nụ hôn.
Lý trí dần mất, tay Ngu Tầm không kiểm soát được mà di chuyển xuống dưới.
Trước khoảnh khắc hoàn toàn mất kiểm soát, lý trí mới quay lại đôi chút.
Tay Ngu Tầm dừng lại, nói nhỏ: “Không có bao.”
Vân Từ: “…”
“Tôi sống một mình,” Ngu Tầm thở hổn hển nói, “Trong nhà không có.”
“…”
Kết quả cuối cùng là Ngu Tầm đi tắm nước lạnh, tai Vân Từ đỏ ửng ngồi trong phòng khách chơi với Cá Măm Măm.
Cậu xoa đầu Cá Măm Măm, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất quan trọng: Vừa rồi vị trí của cậu và Ngu Tầm, sao lại mặc nhiên là cậu ở dưới.
Nhưng vấn đề này tạm thời không phải trọng điểm.
Trọng điểm là cậu đã tìm Ngu Tầm về rồi.
Hơn một năm sau họ lại ở bên nhau.
Ngu Tầm tắm xong, mặc quần áo vào rồi tiện tay nhìn điện thoại.
Phát hiện nhiều tin nhắn chưa đọc, đều là của Lưu Tử.
Lưu Tử lương tâm cắn rứt, cộng thêm sau khi Vân Từ hỏi địa chỉ xong thì im bặt nên đến thú nhận: [Anh em, hình như tao đã làm chuyện xấu rồi.]
Lưu Tử: [Tao không biết Lý Ngôn sẽ đưa ảnh chụp màn hình cho họ Vân xem, thằng đó ngu, không biết tao đang sỉ nhục nó sao, nếu nó có chút tự tôn thì nên âm thầm nuốt sự sỉ nhục tao mang đến.]
Lưu Tử: [Tao định đổi tên, nhưng cái game chết tiệt này, thẻ đổi tên lại phải mất năm mươi tệ, năm mươi tệ đủ cho tao đặt đồ ăn ngoài hai lần đấy.]
Lưu Tử không biết tình hình sau khi hai người chia tay, nhưng nhìn từ cách hai người tránh gặp nhau và không nhắc đến suốt hơn một năm qua, chắc chắn là quan hệ không tốt: [Thằng đó có tìm mày không, nếu đến gây sự, cần người giúp thì nói tao đầu tiên]
[…]
Ngu Tầm cúi đầu đọc hết tin nhắn từ đầu đến cuối.
Trong kế hoạch của hắn, sau khi đưa tài khoản game cho Lưu Tử, Lưu Tử chơi game với gái, như vậy nếu lần sau Vân Từ có online gặp hắn cũng sẽ không nghi ngờ gì nữa.
Dù sao ‘cao thủ số một giang hồ’ đang chơi game với gái thì sao có thể là hắn được.
Không ngờ chuyện này lại thành cơ hội bị phát hiện.
Ngu Tầm trả lời hai chữ “Không sao” rồi đặt điện thoại xuống.
Hắn bước ra khỏi phòng tắm, Vân Từ chơi với mèo xong, đang quay lưng đứng trước bàn, trong tay cầm một cái hộp lòe loẹt.
Vân Từ cúi đầu nhìn những thứ bên trong rất lâu.
Đến khi Ngu Tầm đến gần, cậu cầm sợi dây chuyền đen được đặt gọn gàng lên, nói: “Không vứt à?”
Ngày trước người này nói với cậu “tháo ra nhưng chưa vứt”, rõ ràng là có ý muốn vứt.
Ngu Tầm cũng nhìn sợi dây chuyền đó.
Sợi dây chuyền này là món quà quý giá nhất hắn từng nhận, chỉ là sau này không có tư cách để đeo nữa.
Ngu Tầm lại muốn hút thuốc, cố nén xuống nói: “Cậu tặng thì sao mà vứt được.”
Vân Từ không nói gì, ngón tay quấn lấy sợi dây, cẩn thận đeo lên cho hắn giống như hôm sinh nhật ấy, chiếc nhẫn bạc rủ xuống trên cổ hắn.
“Lần này,” Cậu nói, “Không được tháo ra nữa.”
Ngu Tầm bất động, để mặc Vân Từ thao tác.
Khi đeo lên, ánh mắt của hắn lướt vào cổ áo đối phương, phát hiện sợi dây của Vân Từ chưa từng tháo ra, đã đeo hơn một năm rồi.
Khi hắn đeo vào, hai sợi dây đen lại kết thành một đôi.
–
Ngày hôm sau.
Vân Từ và Ngu Tầm ăn sáng xong thì đi từ chỗ trọ đến trường học.
Dù hai lớp không cùng tòa nhà nhưng thời gian lên lớp hôm nay rất gần nhau.
Trước khi ra khỏi cửa, Vân Từ chợt nhớ ra bộ đồ cậu đang mặc vẫn là của Ngu Tầm nhưng cũng không kịp về ký túc xá thay.
Đến lớp cậu nhắn cho Ngu Tầm hai chữ: [Đến rồi.]
Chắc Ngu Tầm không thấy, không trả lời.
Trong lúc chờ tin nhắn, Lý Ngôn chạy vào từ cửa sau lớp họ, thành thạo ngồi xuống chỗ bên cạnh cậu, vẫn đang giận, tức không để đâu cho hết: “Liễu, Tri, là, đồ, ngu.”
Năm hai, sau khi đổi tòa giảng dạy, lớp của Lý Ngôn sát lớp cậu.
Do đó Lý Ngôn thường xuyên chạy sang lớp cậu: “Mày biết nó nói gì với tao không, nó nói tao nên âm thầm chấp nhận sự sỉ nhục của nó, còn mắng tao không biết xấu hổ.”
“…”
Lý Ngôn nói xong, thấy bạn mình đang mải mê lướt điện thoại, không thèm để ý đến mình.
Lý Ngôn định nói gì đó nhưng trước khi nói thì phát hiện điều gì bất thường: “Cái gì trên cổ mày vậy?”
“Sao đỏ thế,” Lý Ngôn “chậc” một tiếng, “phòng ký túc tụi mày có muỗi độc thật đấy, có mua thuốc không, bôi mau đi.”
Vân Từ giơ tay che cổ.
Đột nhiên nhớ lại, đêm qua cậu và Ngu Tầm cả đêm không ngủ, mỗi lần định ngủ, nhưng sau nửa tiếng mở mắt thì luôn thấy đối phương đang nhìn mình chăm chú trong bóng tối.
Vậy là việc ngủ biến thành cứ nhìn đối phương cả đêm.
Trong lúc đó có vài lần va chạm khó nói, Ngu Tầm không ngừng thở dốc bên cổ cậu.
…
Vân Từ che cổ nói: “Không phải… Thôi, cứ coi là vậy đi.”
Lý Ngôn lại liếc qua, phát hiện điều bất thường mới: “Mày mua quần áo mới à? Sao nhìn quen quen.”
Nói rồi ánh mắt cậu ta tiếp tục di chuyển xuống dưới.
Vừa vặn nhìn thấy trong túi quần Vân Từ lộ ra một phần hộp thuốc lá.
Lý Ngôn: “Hôm nay mày có gì đó không đúng, mày lấy thuốc lá ở đâu đấy?”
Trong ấn tượng của Lý Ngôn, ngoài việc Vân Từ có thói quen thích học mà người khác không hiểu thì không dính vào thứ gì khác, cậu ta rất sốc: “Mày giỏi thật đấy, bây giờ học người ta hút thuốc rồi à?”
Lần này Vân Từ không quanh co.
Cậu nói: “Của bạn trai.”
Lý Ngôn sốc càng sốc hơn: “?”
“Bạn trai từ đâu ra?”
Lý Ngôn nói: “Bạn trai mới?”
Dù rất sốc nhưng nghĩ kỹ cũng không có gì lạ, đã chia tay lâu rồi, cậu ta đã từng nói, hà tất phải treo cổ trên một cây tên Ngu Tầm, trên thế giới này có hàng ngàn hàng vạn đàn ông, với điều kiện xuất sắc của cậu họ, muốn đổi không phải là…
Vân Từ ngắt mạch suy nghĩ của Lý Ngôn: “Vẫn là người cũ.”
Cậu tiếp tục nói: “Tụi tao quay lại rồi.”
Nói xong thì không để ý đến Lý Ngôn đang trợn tròn mắt, trực tiếp đuổi người: “Sắp vào học rồi, về lớp đi.”
Lúc này điện thoại cũng rung lên. Có tin nhắn mới.
Vân Từ cúi đầu nhìn thấy trong khung chat, ảnh đại diện phong cảnh đã đổi thành ảnh đại diện màu đen rồi.
Không chỉ ảnh đại diện, cả tên hiển thị cũng đổi lại thành ‘yx’.
Đối phương gửi đến một bức ảnh.
Ảnh đại diện màu đen: [/Hình ảnh]
Một bức ảnh rất bình thường, trong ảnh là tay Ngu Tầm, giáo trình và phòng học.
Vân Từ nhận ra, Ngu Tầm đang báo cáo.
Như vô số lần trước đây.