Vân Từ nhận lấy chìa khóa rồi vào nhà cất đồ.
Cậu không có nhiều quần áo, nhưng trước khi mở tủ vẫn lo không biết có nhét vừa không. Có thể sẽ không có chỗ để.
Nhưng khi mở tủ ra, cậu lại ngây người.
“Cái tủ quần áo này,” Vân Từ chỉ vào nửa tủ được dọn trống trước mặt, “cậu dọn từ tối qua rồi hả?”
Ngu Tầm đang trải giường, không ngẩng đầu lên nói: “Tối qua thì dọn kiểu gì.”
“…”
Ngu Tầm lại bổ sung: “Hai tay bận ôm cậu mà.”
Vân Từ cũng nhớ lại.
Tối hôm qua cậu và Ngu Tầm không ai nhắm mắt, đến sáng lại đi học với nhau.
…
Càng không thể là đoán trước được cậu sẽ đột ngột đến nhà chờ hắn.
Vậy chỉ còn lại một khả năng duy nhất, tuy không chắc lắm.
Vân Từ cụp mắt nhìn vào khoảng trống trước mặt, lời tiếp theo trở nên khó khăn: “… Cậu luôn giữ chỗ này à.”
“Chỗ này.”
“Từ ngày cậu dọn vào,” Vân Từ nói, “vẫn giữ lại hả.”
Câu trả lời của Ngu Tầm là một chữ “Ừm.”
Dù hắn không muốn thể hiện, chữ “Ừm” đó cũng cố tình tỏ ra rất hời hợt.
Vân Từ biết rõ còn hỏi: “Tại sao.”
Ngu Tầm trải giường xong, đứng thẳng lên nói: “Còn phải hỏi nữa.”
Nói xong hắn đi đến trước mặt Vân Từ, nhận lấy quần áo từ tay cậu, vừa giúp cậu treo lên vừa nói: “Hồi đó đã hứa rồi.”
Ngu Tầm hiếm khi nhớ lại những ngày tháng hai người chia xa, không nhớ lại mà vẫn khắc sâu, ngày đầu tiên dọn vào hắn không để ý đến Lưu Tử đang nóng lòng muốn đến xem thử, ngồi một mình trong phòng khách rất lâu.
Hắn dọn trống một nửa bàn học, tủ quần áo và kệ trong phòng tắm.
Dù biết rằng đã không còn ý nghĩa gì nữa nhưng vẫn không kiểm soát được.
Vân Từ có rất nhiều điều muốn nói nhưng không thốt ra được chữ nào, cuối cùng cậu chỉ nhẹ nhàng ôm người trước mặt một cái.
“Bạn trai,” Cậu nói, “ôm một lát nào.”
Vân Từ và Ngu Tầm tự nhận là người làm việc rất có hiệu quả, thường hoàn thành nhanh chóng, nhưng lần đầu tiên trong việc sắp xếp đồ đạc mà hiệu quả trở nên chậm chạp và kéo dài, có vài bộ quần áo mãi mới treo xong.
Vân Từ còn vài món lặt vặt khác cần sắp xếp, bỗng nhớ ra mình quên lấy đồ: “Quên lấy bàn chải đánh răng rồi.”
Ngu Tầm nói: “Đợi đó.”
“Tôi đi mua.”
Gần dưới lầu có một cửa hàng tiện lợi.
Nhân viên cửa hàng đang ngáp dài, mở mắt nhìn thấy một khách quen đẩy cửa vào. Trong ca làm việc họ thích đặt biệt danh cho khách hàng, ví dụ như anh chàng đẹp trai sống gần đây.
Anh chàng đẹp trai này luôn mua đồ vào ban đêm, dường như rất bận, có khi tận nửa đêm còn đến mua hộp cơm.
Mỗi lần đến còn cầm theo một đống tài liệu dày cộp.
Trên đó viết văn phòng luật sư, đơn kiện, giấy khởi kiện gì đó.
…
Nhưng hôm nay có vẻ hơi khác.
Nhân viên không nói rõ được cụ thể là khác ở đâu, nhìn lén hồi lâu thì phát hiện đôi mắt xinh đẹp của hắn sáng hơn lúc trước.
Nhân viên quét mã, nói: “Một bàn chải đánh răng, chín tệ ạ.”
“Xin hỏi anh còn cần gì nữa không?”
Trước khi thanh toán tay Ngu Tầm khựng lại, sau đó với vẻ mặt dường như thản nhiên nhưng tai đỏ bừng một cách kỳ lạ lấy thêm một thứ từ kệ bên cạnh.
“Còn cái này nữa,” Hắn nói, “tính chung luôn.”
Ngu Tầm nhét hộp đó vào túi quần, tay cầm bàn chải đánh răng nhưng không về phòng trọ ngay.
Hắn đã mời Vân Từ đến ở cùng.
Điều này có nghĩa hắn đã phá vỡ lời hứa với Nghiêm Dược.
Hắn đã hứa với Nghiêm Dược từ nay sẽ hoàn toàn rời khỏi cuộc đời Vân Từ, để cậu trở lại cuộc sống bình thường.
Nghiêm Dược là ân sư của hắn, ba của bạn trai hắn.
Hắn không thể im lặng giả vờ như không có gì xảy ra được, cũng không muốn Vân Từ phải đối mặt với chuyện này.
Hắn định sẽ đối mặt với Nghiêm Dược trước.
Nhưng khi Ngu Tầm đứng dưới phòng trọ ấn nút gọi, trong điện thoại vang lên câu “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận.”
Hắn ngớ người.
Nhớ lại buổi sáng khi thu dọn đồ trong phòng ký túc, kem đánh răng và bàn chải đánh răng cùng với các vật dụng vệ sinh khác đều đặt chung một chỗ, tại sao Vân Từ lại quên lấy bàn chải đánh răng.
Hắn lại gọi điện cho Vân Từ, trong điện thoại vang lên câu thông báo y chang: “Số máy quý khách vừa gọi hiện đang bận, xin vui lòng gọi lại sau.”
–
Mười phút trước.
Ngu Tầm vừa đi, Vân Từ ra ban công ngay.
Cả ngày ngay Nghiêm Dược không nhắn tin hay gọi cho cậu.
Từ hơn một năm trước, sau ngày đó Nghiêm Dược cũng lo cậu xảy ra chuyện gì, ngày nào cũng giữ liên lạc với cậu, mặc dù hai người nói không nhiều, chỉ là những câu ăn chưa hay hôm nay ở trường thế nào.
…
Vân Từ cảm thấy, có thể Nghiêm Dược đã chú ý đến ảnh đại diện mà Ngu Tầm đổi lại.
Như để xác nhận suy đoán của cậu, Nghiêm Dược nhận cuộc gọi xong thì im lặng.
Ông im lặng rất lâu.
Cho đến khi Vân Từ phá vỡ sự im lặng này, gọi ông một tiếng “Ba.”
Câu thứ hai: “Con đã dọn ra ngoài ở rồi.”
Sau đó là câu tiếp theo: “Ở chung với Ngu Tầm.”
“…”
Nghiêm Dược vẫn không nói gì, đối diện yên lặng, gần như làm người ta nghi ngờ cuộc gọi này có được kết nối hay không.
Nhưng từng giây từng phút tích lũy thời gian cuộc gọi chứng minh cuộc gọi này đang tồn tại.
Vậy nên Vân Từ khẽ mỉm cười, nói tiếp: “Chắc là ba muốn nhắc đến mẹ con.”
Hai chữ Vân Tiêu quá nặng nề trong cuộc đời Vân Từ.
Là mẹ của cậu.
Là người cậu yêu nhất trên thế giới này.
Cũng là gông cùm nặng nề nhất của cậu.
Vì Vân Tiêu không còn, không ai biết tiêu chuẩn của bà.
Cậu như một thí sinh không ngừng nộp bài thi nhưng mãi mãi không biết điểm thực sự.
Đồng thời cậu cũng cảm nhận được sự kiểm soát ngày càng nặng nề của Nghiêm Dược, áp đặt nhiều tiêu chuẩn vô hình lên cậu, muốn cậu phải ‘xuất sắc’ tuyệt đối, ‘chính xác’ tuyệt đối.
Vân Từ tự hành hạ mình, cam lòng chịu đựng.
Cho đến khi lên cấp ba thì trạng thái này bị phá vỡ.
Cậu gặp một người, một ‘kẻ địch’.
Ngu Tầm xuất hiện.
Ba năm cấp ba như một cơn gió lạ ồn ào thổi qua, cậu bị gió thổi rồi bay bổng lên.
Một lúc lâu sau Vân Từ buông thõng tay nói: “Con mãi mãi không biết mẹ nghĩ gì.”
“Con đã làm rất nhiều bài kiểm tra, dù đạt điểm tối đa cũng không bao giờ biết mẹ có hài lòng hay không.”
Vân Từ rất ít khi nói về Vân Tiêu như thế này. Nếu không phải trong một năm rưỡi qua có nhiều thứ bị cậu phá vỡ thì có lẽ cậu sẽ không bao giờ nói ra.
Cậu nhẹ nhàng nói: “Cứ cảm thấy làm gì cũng không đủ, gánh vác mạng sống của người khác, như thể cuộc đời của con không phải của con.”
“Nhưng lần này con biết mình nghĩ gì,” Cậu nói, “Con muốn ở bên cậu ấy.”
“Ba từng nói đời người rất dài, sau này con sẽ biết điều gì là quan trọng.”
“Đời người thực sự rất dài.”
“Nhưng dù dài bao lâu, con rất chắc chắn cậu ấy quan trọng nhất.”
“…”
Nghiêm Dược đã bắt rất nhiều trường hợp yêu sớm ở Tây Thành, trường càng cấm yêu đương thì học sinh càng tò mò, những chiêu trò yêu đương lén lút của học sinh ông rõ như lòng bàn tay. Trước khi tan ca thấy Ngu Tầm đổi ảnh đại diện, ông bắt được một dấu hiệu.
Tâm trạng ông bất an cho đến giờ.
Khi Vân Từ hoàn toàn thoát khỏi tầm kiểm soát của ông, ông lại bình tĩnh hơn bao giờ hết.
Đây là lần đầu tiên Vân Từ nói về Vân Tiêu như vậy.
…
Ông mới chợt nhận ra những năm qua, Vân Từ đã nghĩ thế này.
Nghiêm Dược há miệng, vô thức muốn thay vợ phản bác rằng “Mẹ con chưa bao giờ có ý đó, chúng ta không muốn trở thành áp lực của con, em ấy chỉ hy vọng con sống tốt”, nhưng câu nói này vừa lóe lên trong đầu lại đánh trúng ông.
Sống tốt.
Dường như từ này không liên quan đến Vân Từ trong một năm rưỡi qua.
Nghiêm Dược làm giáo dục nhiều năm, lần đầu thấy bó tay.
Lần đầu ông làm cha, bên cạnh cũng không có ai để bàn bạc.
Đến nay ông vẫn không tán thành mối quan hệ của hai đứa, cũng rất khó tán thành, nhưng mọi lời phản đối lại bị tiêu tan dần trong một năm rưỡi này.
Một năm rưỡi qua, hơn trăm ngày đó đã phá tan nhiều điều mà ông tưởng.
Ông tưởng rằng ở độ tuổi mười tám mười chín, mọi thứ đều không đáng tin.
Ông tưởng rằng chỉ cần họ chia tay thì nhanh chóng sẽ quên nhau.
Giống như mỗi cặp yêu sớm ở Tây Thành, khi tốt nghiệp không cần cố ý chia cắt cũng khó nà duy trì.
…
Chỉ không ngờ rằng, một năm rưỡi này lại trở thành bằng chứng mạnh mẽ.
Nghiêm Dược thở dài nói: “Con đã lớn rồi. Ba muốn quản cũng không quản được nữa.”
Vân Từ cũng không mong Nghiêm Dược thay đổi thái độ, chỉ muốn nói suy nghĩ của mình với ông, cũng không muốn Ngu Tầm phải tiếp tục đối mặt một mình.
Đầu dây điện thoại vang lên tiếng “tít”.
Cuộc gọi bị ngắt.
“…”
Vân Từ dựa vào tường.
Cửa sổ ban công đã được đóng nhưng không biết từ đâu có một cơn gió thổi vào.
Cậu nhận ra chiếc lưới mang tên ‘Vân Tiêu’ đã hoàn toàn bị phá vỡ trong hôm nay.
Bên ngoài trời đã tối, cậu ngẩng đầu cố tìm ngôi sao.
Tối nay bầu trời có vài ngôi sao lác đác, ngôi sao sáng nhất nằm ở ngay trên đầu cậu.
Ngu Tầm đẩy cửa ban công ra nhìn thấy Vân Từ đang chốn trong bóng tối ngắm sao trời.
Vân Từ nghe thấy tiếng động, chủ động nói: “Tôi vừa gọi điện cho lão Nghiêm.”
Ngu Tầm: “Tôi biết, gọi điện cho thầy ấy thì máy bận.”
“…”
“Đoán được cậu sẽ gọi.” Vân Từ nói mà không ngạc nhiên.
Ngu Tầm: “Vậy nên cậu ra tay trước?”
Vân Từ nhìn hắn nói: “Cậu là bạn trai tôi. Có vài việc không cần phải đối mặt một mình.”
“Tiện thể nói chuyện của tôi và ổng.” Vân Từ bổ sung, “Không chỉ là chuyện tôi ở bên ai.”
Ngu Tầm: “Chuyện gì?”
Vân Từ nhỏ giọng: “Mẹ tôi.”
Đây vẫn là lần đầu tiên Vân Từ nhắc đến mẹ mình.
Ngu Tầm từng nghe cậu nhắc về bà trước đêm giao thừa, cũng nghe từ miệng Nghiêm Dược.
Vân Từ không nói nhiều, bao nhiêu năm trôi qua rồi, có mấy lời không thể nói ra được nữa.
Cậu nhìn ngôi sao, rồi cụp mắt chỉ nói một câu: “Có thể nói thế này hơi lạ, nhưng năm lớp mười gặp được cậu, thế giới của tôi nổi gió.”
Rất lâu sau.
Ngu Tầm xuyên qua thời gian dài, như vượt qua bóng tối nhìn thấy mình trong quá khứ.
Hắn nói: “Tôi cũng vậy.”
Vào trong nhà, Vân Từ tháo bàn chải, trước khi vào phòng tắm Ngu Tầm không kìm được ôm lấy cậu từ phía, hỏi cậu Nghiêm Dược đã nói gì, có giận không, có mắng không.
“Không đồng ý,” Vân Từ nói xong lại bổ sung, “Nhưng cũng không phản đối.”
Ý của câu này là.
Nghiêm Dược buông tay rồi.
Ngu Tầm chưa nhẹ lòng nhưng cũng coi như là kết quả tốt nhất, hắn định buông Vân Từ ra thì bàn tay cậu lại đặt trên người hắn.
Vân Từ được hắn ôm, hai người dựa sát vào nhau, chợt cậu chạm vào một vật cứng cứng.
Bị Ngu Tầm nhét trong túi quần.
Hình hộp. Cứng cứng.
“?”
Vân Từ thò tay vào: “Đã bảo cậu cai thuốc rồi mà.”
Vân Từ định tra hỏi tiếp, thậm chí muốn nổi giận.
Nhưng khi cậu rút thứ trong túi Ngu Tầm ra, nhìn thấy dòng chữ trên đó: “…”
Ngu Tầm cúi đầu, khẽ khàng bên tai cậu: “Không phải thuốc lá đâu.”
…
Cậu nhìn thấy rồi.
Cậu biết chữ ok.
Vân Từ như bị bỏng, mặt đỏ bừng lại nhét thứ đó vào lại túi.