“Sao thế? Cãi nhau với mẹ à?”
Bùi Cảnh xoa đầu tôi, giọng nói mang theo chút ý cười.
“Em không muốn cố gắng duy trì mối quan hệ này nữa. Quá mệt mỏi rồi. Từ giờ, bà ấy không còn là mẹ em nữa.”
Tôi nhìn vào mắt Bùi Cảnh, nhẹ nhàng nói.
Có lẽ lời nói của tôi quá thẳng thắn, nên Bùi Cảnh sững người lại.
Không biết hắn nghĩ gì, nhưng đôi môi mím chặt, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ suy tư.
“An Lạc, em thay đổi nhiều quá.”
Tôi mỉm cười: “Thật sao?”
“Thật mà.”
Bùi Cảnh nháy mắt với tôi như một đứa trẻ, giọng nói mang theo chút ấm ức.
“Trước đây, buổi tối em còn hay hỏi anh khi nào về ăn cơm, nhưng giờ đã lâu rồi em không hỏi nữa. Buổi sáng cũng chẳng còn chọn cà vạt cho anh…”
Nhưng Bùi Cảnh à, con người không thay đổi một cách đột ngột đâu.
Em từng hỏi anh khi nào về nhà, anh thì nói còn bận việc nhưng thực chất là đang ân ái với người phụ nữ khác.
Những chiếc cà vạt mà em chọn cho anh, rồi cũng sẽ bị người khác tháo ra trên giường bằng một cách khác.
Những điều đó không ngừng nhắc nhở em về sự phản bội của anh, khiến em cảm thấy ghê tởm.
…
Sáng sớm đêm giao thừa, tôi đang dán câu đối trên cửa phòng tranh thì Bùi Cảnh gọi điện, nói rằng tối nay sẽ về sớm để cùng tôi đón giao thừa ở nhà.
Tôi chỉ đáp: “Được thôi.”
Rồi cúp máy.
Vì không đủ cao, tôi không thể dán phần trên của khung cửa, phải kiễng chân lên mới dán được.
Đang định đi lấy ghế thì bất chợt một bàn tay trắng trẻo, thon dài giữ lấy tờ giấy đỏ sắp rơi xuống.
Tôi quay lại, ngước nhìn cậu thanh niên trước mặt.
Cậu ta mặc một chiếc áo hoodie trắng, đôi mắt đào hoa ánh lên nụ cười, khuôn mặt tràn đầy sự ấm áp.
“Đồng chí Triệu, làm việc mà không gọi tôi, thật không nể mặt tôi chút nào!”
Tôi và Hàn Yến Trì quen nhau trong một buổi triển lãm tranh.
Nói cũng lạ, mỗi lần tôi đi xem triển lãm, Bùi Cảnh đều hoãn các cuộc họp để đi cùng tôi, chỉ duy nhất lần đó là không.
Lúc đó, tôi đang đứng trước một bức tranh sơn dầu đầy hoa hướng dương. Nét vẽ của nó làm tôi cảm thấy quen thuộc, gợi nhớ đến bức tranh dưới đáy biển mà tôi đã mua trong một hoạt động từ thiện vào một năm trước.
Những người bạn đi cùng đều cho rằng tôi bị điên khi bỏ ra 30 triệu để mua một bức tranh của họa sĩ vô danh.
Tôi vốn không phải là người thích tiêu tiền phung phí. Lý do tôi mua bức tranh đó đơn giản là vì trong nó, tôi nhìn thấy chính mình.
Chính con người đang do dự, đau khổ, và vật lộn với bản thân.
Những bông hoa hướng dương trước mắt rực rỡ, tràn đầy sức sống, như những nốt nhạc nhảy múa.
Nếu cả hai bức tranh đều cùng một tác giả, tôi thật sự tò mò, trong vòng một năm ngắn ngủi, cậu ta đã trải qua những gì mà tâm trạng có thể thay đổi nhiều đến vậy.
Hàn Yến Trì xuất hiện đúng vào lúc đó, tôi ngước lên và vô tình bắt gặp ánh nhìn nóng bỏng của cậu ta.
“Cô thích không? Nếu thích, tôi tặng cô.”
Tôi cứ nghĩ cậu ta đang đùa, cho đến khi ban tổ chức triển lãm tìm đến tôi, đặt bức tranh vào tay tôi.
Kể từ ngày hôm đó, Hàn Yến Trì bắt đầu xuất hiện thường xuyên trong cuộc sống của tôi.
Dù có ngốc đến đâu, tôi cũng hiểu được cậu ấy đang nghĩ gì.
Tôi đã không ít lần nhấn mạnh rằng mình đã kết hôn, nhưng cậu ta vẫn như không nghe thấy, bỏ ngoài tai mọi lời cảnh báo của tôi.
Cuối cùng, trong một lần ra ngoài vẽ phong cảnh, tôi không kiêng nể mà thẳng thừng cắt đứt mối quan hệ với cậu ấy.
“Cậu biết không? Tôi ghét nhất loại người như cậu, loại người tự hạ thấp bản thân làm kẻ thứ ba, phá hoại gia đình người khác. Cậu có thể đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa được không? Thật sự nhìn cậu khiến tôi buồn nôn!”
Hàn Yến Trì sững sờ trong vài giây, khi cậu quay lưng rời đi, bóng dáng trông vô cùng cô đơn.
Lời nói của tôi hôm đó thực sự có tác dụng, nhưng… chỉ duy trì được hai ngày.
Tính cách của Hàn Yến Trì đầy nổi loạn, hoàn toàn trái ngược với tôi lúc đó. Nhưng cậu lại có điểm giống tôi: một khi đã quyết tâm điều gì thì không dễ dàng từ bỏ.
Đôi khi sự bướng bỉnh của cậu ta khiến tôi đau đầu, nhưng cũng có những khoảnh khắc, tôi cảm thấy biết ơn vì cậu ta luôn đứng sau lưng tôi, luôn xuất hiện như từ trên trời rơi xuống, đúng lúc tôi cần nhất.
Khi tôi và Hàn Yến Trì rời khỏi khu vui chơi, trời đã rất khuya.
Điện thoại rung lên liên tục, lại là Bùi Cảnh gọi cho tôi. Tôi liền tắt máy.
“Cậu không sợ không nghe điện thoại sẽ có chuyện à?”
Hàn Yến Trì nhướng mày, giọng trầm trầm.
Tôi cười khẽ, hỏi lại: “Điểm đến tiếp theo là ở đâu?”
Cậu ta vui vẻ lấy ra một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng đội lên đầu tôi, rồi cúi người, gõ nhẹ lên mũ và liếc về phía sau đầy ẩn ý.
“Đến nơi mà anh ta không tìm được chúng ta.”
Chiếc xe máy khởi động, bánh xe rít lên đầy chói tai trên mặt đường. Tôi vô thức ôm chặt lấy eo Hàn Yến Trì.
Cậu ta đưa tôi lướt qua những con đường trống trải và những lối nhỏ vắng vẻ, tiếng gió rít bên tai, trước mắt là ánh đèn lung linh của thành phố.
Chẳng mấy chốc, những chùm pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời đêm. Hàn Yến Trì hướng về phía trời cao, hét lớn:
“Năm mới đến rồi, chúc Triệu An Lạc bình an, hạnh phúc, mạnh dạn tiến về phía trước!”
Tôi khẽ mỉm cười, cũng học theo cậu ta hét lên thật to.