Pháp quyết hiện nay đã có khác biệt rất lớn với công pháp mà trước đây Tống Nhất tu luyện, sự khác biệt lớn hơn là phương thức giảng dạy của giáo viên.
“Sư phụ dẫn vào cửa, tu hành dựa vào bản thân”, đây là hình thức tu luyện quen thuộc trước đây.
Sư phụ truyền dạy công pháp, lúc gặp phải bình cảnh sẽ chỉ điểm đôi điều, còn lại phải tự mình hiểu ra.
Nhưng giáo viên hiện nay lại giảng giải rõ ràng từng câu từng chữ, còn liệt kê sẵn những nội dung quan trọng, như thể hận không thể trực tiếp nhét linh khí vào trong cơ thể bạn.
Được giảng giải như vậy, tu luyện lập tức không còn bí ẩn nữa.
“Mấy điểm quan trọng này đều phải học thuộc! Lát nữa thầy thấy ai không làm đúng, người đó sẽ phải chép một trăm lần, chỉ được viết tay, không được dùng bút dẫn thần!”
Tống Nhất trợn mắt há miệng: Tu luyện là chuyện đơn giản thô bạo như vậy ư?
Giảng lý thuyết trên lớp xong, thầy giáo bèn khởi động pháp trận trong phòng học, truyền tống bọn họ đến đỉnh Giác Ngộ, bắt đầu thực hành ngoại khó.
Đối với người mới bắt đầu minh tưởng mà nói, hoàn cảnh minh tưởng rất quan trọng, đỉnh Giác Ngộ là nơi có điều kiện môi trường rất tốt.
Nó nằm ở ngay bên cạnh sân thể thao, khá xa tòa nhà dạy học, là một đỉnh núi nối tiếp bầu trời, dưới núi là một linh mạch tự nhiên cỡ nhỏ, bởi vậy nồng độ linh khí ở trên núi cũng cao hơn nơi khác.
Ngọn núi này được người sáng lập trường sử dụng khả năng dời non lấp biển để chuyển đến trường học, nghe nói từng có không ít người cảm ứng đất trời ở trên ngọn núi này, thu hoạch được đột phá, bởi vậy ngọn núi này được đặt tên là đỉnh Giác Ngộ.
Đương nhiên, sự cảm ứng và đột phá của những người này cũng đã trả lại cho đỉnh Giác Ngộ, giúp nó được gột rửa nên ngày càng có thần khí dạt dào, nổi bật hơn cả.
Sống đến độ tuổi của Tống Nhất, cô còn từng thử tu luyện trực tiếp bằng linh mạch, cũng đã gặp nhiều báu vật trời đất, thế nên đối với cô thì đỉnh Giác Ngộ cũng không tính là hiếm lạ.
Thấy mọi người xếp thành một hàng sau đó tiến hành đả tọa trên bồ đoàn, Tống Nhất thắc mắc: “Thưa thầy, nhiều người như vậy cùng nhau minh tưởng ư?”
Tống Nhất luôn cảm thấy, tu luyện là chuyện rất riêng tư.
Quả thật môi trường ở đỉnh Giác Ngộ rất tốt, nhưng mọi người ở gần nhau như vậy còn có hiệu quả không?
Đương nhiên, trường học nhiều người, chỉ riêng lớp bọn họ đã có gần sáu mươi người, khối lớp một có hơn bốn mươi lớp, ngoài lớp bọn họ ra có thể còn có các lớp khác đang lên lớp, muốn độc chiếm đỉnh Giác Ngộ có hơi khó.
Nhưng nếu như không thể có được đỉnh núi riêng, vậy thì ở một mình trong phòng tu luyện hoặc là phòng yên tĩnh chẳng phải sẽ tốt hơn hay sao?
“Đây là một vấn đề hay.
Theo nghiên cứu về hiệu ứng nhóm, minh tưởng theo nhóm sẽ dễ dàng tạo nên hiệu quả quy tắc hơn, từ đó đạt được sự thúc đẩy lẫn nhau, cùng nhau nâng cao hiệu quả, hiệu ứng này đã được chứng minh bằng nhiều trường hợp thực tế.
Nếu như bạn Tống Nhất cảm thấy hứng thú thì có thể nghiên cứu những bài luận văn liên quan.
“
Tống Nhất mờ mịt chớp mắt: Có đúng là như vậy không? Cô cảm thấy kinh nghiêm của cô lại bị thử thách.
Lại là “Hiệu ứng”, lại là “Luận văn”, Tống Nhất không hiểu, muốn phản bác cũng không nắm được điểm mấu chốt.
Vẫn là bị thiệt vì không có học thức.