“Được rồi, chị sẽ nói như thế với cô ấy.” Tống Như Ca cúi đầu lấy điện thoại ra, cùng Hà Ngộ Ngộ chuyển sang giao diện trò chuyện.
Cũng không biết người này hiện đang làm gì nữa.
Mà bên kia Hà Ngộ Ngộ và Nguỵ Mai đang trên đường đến nhà của Văn Lâm.
Nhà của Văn Lâm cách thành phố C không xa, mất nửa giờ lái xe đến đó.
Khi Hà Ngộ Ngộ và Nguỵ Mai xuống xe, bầu trời hơi u ám, những đám mây đen phía xa đang kéo đến trên đầu họ.
“Có vẻ như trời sắp mưa.” Nguỵ Mai đưa tay lên trên lông mày và nhìn về phía xa.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu: “Tốc chiến tốc thắng.”
Họ lần theo địa chỉ trên tư liệu đến cửa nhà Văn Lâm.
Cứ nghĩ đâu gia đình Văn Lâm có thể là một gia đình bình thường, nhưng không ngờ đó là một biệt thự lớn, phía trước còn có sân vườn.
Nguỵ Mai gõ cửa, nhưng không có ai trả lời.
“Có khi nào không ở nhà không?” Nguỵ Mai quay sang nhìn Hà Ngộ Ngộ và nói.
Hà Ngộ Ngộ nhìn vào chiếc chuông cửa bên cạnh và nhấn nó.
Một lúc sau, có người ra mở cửa, cánh cửa được mở ra bởi một người phụ nữ trông chừng năm mươi tuổi, đội mũ đầu bếp.
“Hai người đang tìm ai?”, Người phụ nữ nói.
Hà Ngộ Ngộ lấy thẻ cảnh sát ra: “Xin chào, chúng tôi đến tìm anh Văn Lâm.”
Người phụ nữ sững sờ một lúc, sau đó gật đầu: “Mời vào.”
Hà Ngộ Ngộ và Nguỵ Mai đi theo sau bà ấy, người này có lẽ là người giúp việc của nhà Văn Lâm.
Sau khi vào sân, họ phát hiện biệt thự của Văn Lâm lớn hơn họ tưởng rất nhiều, trong sân trồng đủ loại hoa, phía dưới của tòa nhà ở giữa làm bằng kính, có một bể bơi vô cực trên tầng 2. Tầng 3 sáng đèn và trông giống như một phòng tập thể dục.
Hà Ngộ Ngộ thật sự rất ngạc nhiên, không phải bởi vì căn nhà lớn, mà là bởi vì Văn Lâm, một đầu bếp, thế mà lại sống trong một căn nhà lớn như vậy, ý cô không phải làm đầu bếp không tốt.
Nếu Văn Lâm giàu có như vậy, tại sao anh ta lại đến khách sạn để làm đầu bếp?
Con nhà giàu muốn bươn chải?
“Mời hai vị vào trong này.” Người giúp việc chỉ vào bên trong, Hà Ngộ Ngộ và Ngụy Mai cùng nhau vào trong nhà.
Bên trong nhà trang trí cực kỳ xa xỉ, nói đơn giản thì giống như nhà giàu mới nổi thích thể hiện, nơi nào cũng rực rỡ hoàng kim, không có một chút mỹ mạo phong bạo địa phương nào.
Các cô bước vào phòng khách và nhìn thấy một người đàn ông đang ngồi trên ghế sofa.
Đó là Văn Lâm.
Anh ta có khí chất hơn Hà Ngộ Ngộ tưởng tượng, cô luôn cho rằng các đầu bếp đều là những cao lớn thô kệch, độ tuổi trung niên đội mũ đầu bếp và đồng phục.
“Chào anh Văn.” Hà Ngộ Ngộ đưa tay chào hỏi một cách lịch sự.
Nhưng mà, Văn Lâm này ở nước T lâu như vậy, vừa làm vừa học, làm sao có thể…
“Các cô đến từ sở cảnh sát thành phố C đúng không?” Văn Lâm đứng dậy bắt tay Hà Ngộ Ngộ.
Nguỵ Mai gật đầu, cô cẩn thận quan sát Văn Lâm.
“Hai người, mời ngồi.” Văn Lâm ra hiệu rồi cho người mang một ấm trà đến.
“Anh Văn chắc chắn đã nghe về chuyện xảy ra ở khách sạn.” Hà Ngộ Ngộ hỏi.
Đúng như dự kiến, Văn Lâm gật đầu: “Ừ, đã biết.”
“Vậy lúc xảy ra vụ án, anh Văn đang ở đâu làm gì?” Hà Ngộ Ngộ ra hiệu cho Ngụy Mai ghi biên bản.
Văn Lâm suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Lúc đó, tôi ở nhà. Tan làm thì về nhà luôn.”
“Mạo muội hỏi anh, ngoài làm đầu bếp trong khách sạn, anh Lâm còn có công việc gì khác không?” Khi Hà Ngộ Ngộ nói xong, người giúp việc bưng trà lên.
“Đầu tư chứng khoán.” Văn Lâm cười nói tiếp: “Khi còn học ở nước T, tôi không chỉ học nấu ăn, mà còn tự học tài chính.”
“Nếu anh Văn có năng lực như vậy, tại sao anh vẫn muốn làm đầu bếp?” Hà Ngộ Ngộ cảm thấy hỏi mấy câu này có lẽ không tốt, nhưng cô phải tìm manh mối từ những thứ này.
“Sở thích, không được sao?” Văn Lâm bưng tách trà lên, đưa lên mũi ngửi, sau đó nhấp một ngụm.
Hà Ngộ Ngộ gật đầu: “Anh Văn lúc ở trong khách sạn có phát hiện ra điều gì lạ không?”
“Ví dụ?” Văn Lâm trong tay vẫn là tách trà.
“Có người sử dụng ma túy trong khách sạn, hoặc thực hiện một số hoạt động bất hợp pháp trong khách sạn.” Hà Ngộ Ngộ hỏi câu này bởi vì biết việc của Nhậm Quân Chí, và cô luôn cảm thấy rằng họ có mối liên hệ với nhau.
“Chuyện đó tôi không biết. Tôi chỉ là đầu bếp, phạm vi hoạt động của tôi chỉ trong nhà bếp. Làm sao có thể biết được chuyện khác.” Văn Lâm vẫn nói chuyện khách sáo.
“Vậy ngày xảy ra vụ án, anh Văn về đến nhà mấy giờ?”
Văn Lâm nhìn đồng hồ đeo tay: “Năm giờ chiều. Bây giờ không còn sớm, lát nữa tôi phải tập thể hình. Nếu cảnh sát không có việc gì khác, thì tôi không giữ các cô ở lại.”
Hà Ngộ Ngộ suy nghĩ một chút, sau đó nở nụ cười: “Được rồi, đã làm phiền anh Văn.”
Khi chuẩn bị rời đi, Nguỵ Mai nói rằng cô bị đau bụng và muốn đi vệ sinh.
Người giúp việc đưa cô đến nhà vệ sinh.
Hà Ngộ Ngộ đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách đợi Nguỵ Mai, cô quan sát xung quanh nhà Văn Lâm và cô phát hiện một góc của phòng khách có camera giám sát.
Một số người cũng lắp đặt camera giám sát trong nhà riêng của họ, điều này không có gì đáng ngạc nhiên.
Thật ra, Hà Ngộ Ngộ rất muốn đứng dậy đi lại, nhưng có camera đang nhìn chằm chằm vào cô khiến cô không thể nhúc nhích, đành phải ngồi đợi Ngụy Mai trên ghế sô pha.
Nguỵ Mai nhanh chóng đi ra khỏi phòng vệ sinh và nhìn thấy Hà Ngộ Ngộ đang ngồi trên ghế sô pha.
“Đi thôi.” Cô kéo Hà Ngộ Ngộ khỏi ghế sô pha.
Khi cô quay lại xe, Nguỵ Mai thấy Hà Ngộ Ngộ vẫn luôn cau mày.
“Tại sao khi đi ra khỏi nhà Văn Lâm, chị lại cau mày thế?” Ngụy Mai thắt dây an toàn, sợ Hà Ngộ Ngộ không cẩn thận lao xuống mương.
Hà Ngộ Ngộ khởi động xe, cô cầm vô lăng: “Em cảm thấy người tên Văn Lâm thế nào?”
“Cũng khá ổn nha, phong độ lịch lãm.” Nguỵ Mai lấy ra một cây kẹo mút từ trong túi, bóc giấy gói rồi nhét vào miệng.
“Chị muốn vào nhà anh ta thăm dò, nhưng nhà anh ta có camera giám sát.” Hà Ngộ Ngộ bật đèn lên, màn đêm đã buông xuống, trên đường không thấy bóng người.
Ngụy Mai mơ hồ nói: “Tại sao chị muốn thăm dò nhà anh ta?”
“Từ trong lời nói của anh ta, luôn có ý tứ che giấu.” Hà Ngộ Ngộ lái xe đi một km.
“Vậy thì tại sao không quay lại xem?” Nguỵ Mai nói.
Hà Ngộ Ngộ lắc đầu: “Trong nhà anh ta có camera giám sát. Chị vừa nhìn thấy trong gương chiếu hậu, chung quanh cửa đều có camera giám sát.”
“Chuyện này dễ làm mà! Để cho em!” Ngụy Mai vươn tay ra ghế sau, lấy cặp sách, từ bên trong lấy ra máy tính.
“Em mang theo máy tính sao?” Hà Ngộ Ngộ không ngờ Nguỵ Mai lại mang theo máy tính.
Nguỵ Mai gật đầu: “Em đã quen rồi, em luôn cảm thấy không an toàn khi không có máy tính.”
“Em định làm gì?” Hà Ngộ Ngộ xoay vô lăng.
“Tôi sẽ hack hệ thống điện của họ.” Nguỵ Mai nói với một cây kẹo mút trong miệng.
“Cái này cũng có thể?” Hà Ngộ Ngộ có chút kinh ngạc, hóa ra những gì cô xem trong phim trước đây đều có thể thực hiện được?
Ngụy Mai nhướng mày: “Chuyện nhỏ này có thể làm khó em sao?”
Hà Ngộ Ngộ giật giật khóe miệng.
Chỉ có thể nghe Nguỵ Mai không ngừng gõ bàn phím.
“Này, không đúng lắm.” Nguỵ Mai nhai kẹo trong miệng.