Những lời của Nguỵ Mai khiến Hà Ngộ Ngộ ngay lập tức sảng khoái.
Cô vội vàng đến bên giường Nguỵ Mai: “Dậy đi!”
Nguỵ Mai đang nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà với một đôi mắt vô hồn, cô ấy dường như vẫn còn đang ở trong trạng thái mê man.
“Em sao vậy?” Hà Ngộ Ngộ lay Nguỵ Mai đang ngủ trên giường.
Cô nhìn thấy Nguỵ Mai đưa tay lên sờ má, cô ấy yếu ớt nói: “Em mơ thấy chị chết.”
Hà Ngộ Ngộ buồn cười trước câu nói của cô: “Mộng và thực ngược lại, nhất định sẽ sống trường thọ.”
Nguỵ Mai được cô đỡ dậy, xoa xoa thái dương, còn chưa phục hồi: “Chúng ta đang ở đâu?”
Hà Ngộ Ngộ ngồi bên giường dang hai tay ra: “Tôi cũng không biết nữa, lúc vào tôi đeo khăn bịt mắt suốt đường, nhìn đường đi cũng không rõ.”
“Phải tìm cách thoát ra, không thể ngồi đây chờ chết được.” Nguỵ Mai vén chăn bông lên, cô mới đứng dậy, chân mềm đến mức suýt chút nữa hụt chân.
Hai người họ nhìn xung quanh và không tìm thấy gì có thể sử dụng ngoại trừ chiếc giường và một bóng đèn.
“Xem ra chúng ta chỉ có thể ra ngoài khi bọn họ tiến vào.” Nguỵ Mai nằm ngã lên giường.
Tống Như Ca vừa đoạt giải Kim Kê tại liên hoan phim, công ty của cô có thể coi là một cú huých lớn, không chỉ có Tống Như Ca đoạt giải mà một số nghệ sĩ khác cũng đoạt giải.
Sau khi nói rất nhiều lời cảm ơn chính thức, Tống Như Ca nhìn vào phương tiện truyền thông bên dưới.
Nở nụ cười trên môi, ánh đèn chiếu vào cô, môi và răng khẽ hé mở: “Tôi có chuyện muốn tâm sự với mọi người.”
Phóng viên vừa rồi có chút lơ mơ khán giả lập tức vui mừng lên.
“Tương lai về sau có thể bớt dư luận không? Không tung tin đồn không được à. Không phải cách đây không lâu đã có một nghệ sĩ bị các người bức chết sao?” Tống Như Ca vuốt tóc: “Tôi biết, hôm nay tôi đứng đây nói ra điều này, chắc chắn mọi người cảm thấy tôi không nên nói.”
“Nhưng tôi vẫn muốn nói.”, Tống Như Ca cầm chiếc cúp trên tay: “Chiếc cúp này được trao cho các diễn viên chúng tôi. Chúng tôi là diễn viên, nghệ sĩ, cũng là một cái nghề. Có nhiều người chú ý nhưng không có nghĩa là chúng tôi có thể thoải mái cho phép bạn tung tin và tiết lộ quyền riêng tư của chúng tôi theo ý các bạn muốn. Trước công chúng, chúng tôi là những người làm trong lĩnh vực giải trí, nhưng chúng tôi cũng là những người bình thường và có cuộc sống của riêng mình. “
“Tôi mong các bạn chú ý hơn đến các tác phẩm của nghệ sĩ trong tương lai, ít theo dõi cuộc sống riêng tư của chúng tôi và đừng làm phiền những người xung quanh chúng tôi.” Tống Như Ca nói những lời này, và sau khi cảm ơn, cô ấy bước xuống khỏi sân khấu.
Người đại diện Tiêu Nhã nhanh chóng kéo Tống Như Ca đi, tiếng giày cao gót vang vọng dồn dập.
“Em tự mình thêm vào những lời này?” Tiêu Nhã vỗ vỗ lòng bàn tay, cô rất tức giận nhưng cũng không dám ồn ào.
Tống Như Ca trao cúp cho Tiêu Nhã: “Lên hot search, coi như đỡ tốn tiền cho công ty.”
“Em!” Tiêu Nhã chỉ chỉ, Tống Như Ca bị bệnh thần kinh gì thế, trước nay không có biểu hiện gì, gần đây có chịu đả kích gì không vậy?
Tống Như Ca ngồi lên xe, cô mở điện thoại lên xem có tin nhắn hay tin tức gì về Hà Ngộ Ngộ không.
Kể từ khi cô ấy nhìn thấy những bình luận chửi Hà Ngộ Ngộ trên Weibo, tâm trạng của cô ấy rơi xuống tận cùng. Tại sao những người trên mạng lại có thể nói xấu những người xa lạ mà họ chưa từng gặp mặt, và Hà Ngộ Ngộ cũng là cảnh sát nhân dân.
Trong cơn thịnh nộ, Tống Như Ca đã sử dụng tài khoản chính của cô dỗi mấy câu.
Cô cảm thấy bản thân đã không còn là chính mình nữa, trước đây Tống Như Ca làm sao có thể bênh vực một người, huống chi là công khai dỗi cư dân mạng trên Weibo.
Có lẽ là do Hà Ngộ Ngộ đi.