Hạ Cánh Nhanh Chóng

Chương 2: Lại bị từ chối



Sau một thời gian dài không gặp bạn bè, Tống Dụ Minh rất mong chờ bữa tối sắp tới.

Bác sĩ và tài xế gặp tai nạn ngày hôm qua đã được đưa đến bệnh viện gần đó, hiện đã qua cơn nguy kịch. Công việc trong khoa cũng rất suôn sẻ, không có trường hợp khẩn cấp nào cả, ngày tháng trôi qua êm đềm.

Thoắt cái đã tới thứ bảy, vừa tan làm là Tống Dụ Minh lập tức lái xe đến bữa tiệc tối. Khách sạn nằm giữa sân bay và bệnh viện. Thông thường chỉ mất 20 phút để đến đó. Tuy nhiên, vì đường đi hơi kẹt xe nên khi anh tới nơi đã gần bảy giờ.

Anh lên lầu theo số phòng mà Thẩm Hiểu Trang gửi, khi nhìn thấy chỗ ngồi còn trống duy nhất trên bàn, anh nhanh chóng xin lỗi: “Thật xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu như vậy.”

“Không sao đâu, giờ này rất dễ bị kẹt xe.” Thẩm Hiểu Trang mời anh ngồi xuống, nhìn về phía đối diện trên bàn tròn: “Cơ trưởng Trình, đây là bác sĩ Tống mà tôi đã nói với anh, Tống Dụ Minh.”

“Xin chào, rất hân hạnh.” Đối phương mỉm cười nhiệt tình chào anh.

Sau khi ngồi xuống, Tống Dụ Minh cũng nở nụ cười, anh ngẩng đầu nhìn đối phương, vừa định giới thiệu bản thân thì vẻ mặt anh bỗng cứng đờ.

“Cơ trưởng Trình” ngồi đối diện hóa ra chính là người đã cùng anh sơ cứu tại hiện trường vụ tai nạn vài ngày trước.

Việc sơ cứu nạn nhân thì không có vấn đề gì nhưng mấu chốt là anh đã xem người ta như một kẻ suồng sã đến làm quen rồi từ chối không thương tiếc.

Tống Dụ Minh lúng túng hít một hơi, cảm giác như não mình sắp đóng băng đến nơi rồi.

Trình Hướng Lê cũng ngạc nhiên không kém: “Là cậu à?”

Thấy phản ứng của hai người như vậy, Thẩm Hiểu Trang hỏi: “Hai người quen nhau à?”

“Chuyện vừa xảy ra không lâu. Vào thứ ba vừa rồi, trên đường về nhà tôi có gặp phải một vụ tai nạn ô tô, khi đó tôi và bác sĩ Tống đều đến giúp đỡ.” Trình Hướng Lê nhìn anh mỉm cười đầy ẩn ý: “Hóa ra chúng ta có cùng người quen trong vòng quan hệ xã hội đấy.”

Tống Dụ Minh mỉm cười gật đầu: “Nice to meet you again, captain.” (Rất vui được gặp lại anh, cơ trưởng.)

Trình Hướng Lê cũng trả lời bằng tiếng Anh: “Same here.” (Tôi cũng vậy)

Thấy Tống Dụ Minh không có phản ứng gì, hắn lại nói thêm: “Đừng khách sáo, chúng ta vừa ăn cơm vừa nói chuyện.”

Tống Dụ Minh nhìn bát đũa trên bàn, ngượng ngùng cười: “Tôi dùng đũa không giỏi lắm, hy vọng không ảnh hưởng đến bữa ăn của mọi người.”

Thật ra thì ngoại trừ Trình Hướng Lê, những người khác ở đây đều là người quen cũ của anh, chẳng hạn như Tang Vũ Đồng thuộc bộ phận tiếp viên hàng không và Giang Thính Nhiên làm kiểm soát viên không lưu tại sân bay Long Giang. Câu này là cố ý nói với Trình Hướng Lê.

Trình Hướng Lê nghe xong lập tức hiểu ra: “Không sao, chỉ cần thoải mái là được.”

Nói xong, hắn gọi phục vụ để đưa cho Tống Dụ Minh một bộ dao nĩa.

Tống Dụ Minh hơi ngạc nhiên khi thấy bộ dao nĩa mà người phục vụ mang đến, bởi vì lúc ở nhà Lưu Trạch Thần luôn bắt anh phải dùng đũa.

Trên bàn không có rượu, Tống Dụ Minh rót cho mình một ly nước cam rồi anh lấy nĩa xắn một miếng bánh ngọt.

Sau khi ăn vài miếng, Trình Hướng Lê bắt đầu nói đôi lời để mở màn bữa tiệc tối: “Y tế và hàng không dân dụng đều là những ngành nghề rất bận rộn. Hôm nay tôi rất biết ơn vì mọi người đã dành thời gian để ngồi lại với nhau ở đây. Đặc biệt là bác sĩ Tống, cậu ấy thực sự đã cho tôi bất ngờ không nhỏ.”

Tống Dụ Minh nghe được ẩn ý trong lời nói của hắn, anh cố gắng giữ nụ cười trên môi: “Trước khi đến đây, tôi nghe giám đốc Thẩm nói anh đã là cơ trưởng. Anh bay loại máy bay gì?”

Trong vài năm trở lại đây, Boeing 737 vốn được mệnh danh là “ngựa thồ”* trên không, việc 737MAX** bị cấm bay đã gây hoang mang lớn trong dư luận. Trình Hướng Lê không hề muốn giải thích những điều này với người bình thường, vì vậy hắn giới thiệu chừng mực: “Tôi có giấy phép bay 737 và 787, hai năm nay tôi bay 787-9.”

*Ngựa thồ từ xưa được dùng để chở hàng đi đường dài, nhất là ở địa hình hiểm trở khắc nghiệt. Vì thế đây là những con ngựa rất khỏe (có thể chở trên lưng tới 100kg) và sức bền cao. Người ta thường ví von những dòng máy bay nổi trội về công nghệ nhất là động cơ phản lực với danh từ “ngựa thồ” như một danh hiệu khen ngợi.

**Dòng máy bay 737MAX dù sở hữu những tính năng vượt trội nhưng tai nạn thảm khốc liên tiếp xảy ra trên những chuyến bay của dòng máy bay này. Sau tai nạn thảm khốc sáng 10/3/2019 (346 người thiệt mạng trong chuyến bay trên Boeing 737 MAX 8), ngày 11/3/2019, Trung Quốc đã ra lệnh cấm 96 chiếc B737-8 không được bay cho đến khi có diễn biến mới. Chỉ vài giờ sau khi Canada quyết định cấm B737 MAX ngừng bay thì FAA Mỹ cũng ra lệnh cấm bay toàn bộ các chiếc 737 MAX 8 và 9. Anh, Ailen, Đức, Pháp, Singapore, TQ, Úc, Malaysia và nhiều nước khác cấm mọi chuyến bay vào/ra quốc gia thực hiện bởi MAX 8. Đáng ngại hơn, EASA (Cơ quan quản trị hàng không châu Âu) cũng cấm bóng dáng 737 MAX 8 trên toàn không phận châu Âu.

Tống Dụ Minh trầm ngâm gật đầu: “Cơ trưởng còn trẻ như vậy mà đã lái máy bay phản lực thân rộng*, quả là tuổi trẻ tài cao, rất có triển vọng.”

*Máy bay phản lực thân rộng, còn được gọi là máy bay hai lối đi, là một máy bay phản lực với thân máy bay đủ rộng để chứa hai lối đi và mỗi hàng ghế có từ bảy chỗ ngồi trở lên. Đường kính thân máy bay điển hình là 5 đến 6 m (16 đến 20 ft). Trong cabin hạng economy thân rộng điển hình, hành khách được ngồi bảy đến mười chỗ, cho phép tổng sức chứa từ 200 đến 853 hành khách.

Câu nói này là lời khen từ tận đáy lòng của anh. B787 là máy bay phản lực thân rộng chở khách, sứ mệnh bay của nó ảnh hưởng đến sự an toàn của hơn 300 người, tiêu chuẩn hành nghề của cơ trưởng tất nhiên khắt khe hơn nhiều. Trình Hướng Lê chỉ mới ngoài ba mươi tuổi, để có thể làm được như vậy thì phải có đủ cả hai yếu tố chăm chỉ và tài năng.

Xem ra anh cũng có hiểu biết trong ngành, Trình Hướng Lê ngạc nhiên hỏi: “Tôi chủ yếu chịu trách nhiệm về các tuyến đường quốc tế. Không biết bác sĩ Tống là người nước nào?”

“Mẹ tôi là người Úc.”

“Vậy chắc là cậu có người thân ở bên đó nhỉ?” Trình Hướng Lê cầm ly nước trái cây lên uống: “Tôi thường xuyên bay đến Melbourne. Nếu có về nhà thăm người thân thì nhớ liên lạc trước với tôi.”

“Tôi không có thời gian để đi thăm người thân, bệnh viện có quá nhiều việc, quanh năm ngày nghỉ chỉ đếm trên đầu ngón tay.”

“Quả nhiên bác sĩ cũng là một nghề khó khăn.” Trình Hướng Lê tìm được chủ đề chung, hắn hỏi tiếp: “Xin hỏi bác sĩ Tống thuộc khoa nào?”

“Tôi là bác sĩ khoa ngoại*, trước đây tôi đã từng làm ở khoa cấp cứu.” Tống Dụ Minh đặt miếng vịt quay đang ăn dở xuống, nghiêm túc nói: “Bây giờ tôi là bác sĩ điều trị tại khoa bỏng của bệnh viện Long Giang.”

*Ngoại khoa là một chuyên khoa y tế liên quan đến việc điều trị một loạt các tình trạng phẫu thuật ảnh hưởng đến vùng bụng, ngực, cổ và tứ chi. Bác sĩ ngoại khoa là bác sĩ chuyên thực hiện các thủ thuật phẫu thuật cho bệnh nhân với nhiều tình trạng bệnh lý khác nhau.

“…” Trình Hướng Lê khựng lại một chút, sau đó hắn đột nhiên ngừng nói.

Nhiều người đều cho rằng khoa bỏng là khoa chữa trị tàn khốc, Tống Dụ Minh đã quen rồi. Đúng lúc anh đang định giải thích thì điện thoại reo lên, là người bên chuyển phát nhanh gọi đến.

“Chờ một chút, tôi đi nghe điện thoại.” Anh nhấc máy rồi đi ra ngoài.

“Anh Tống phải không? Tôi là bên vận chuyển Thuận Phong. Một kiện hàng chuyển phát nhanh có giá trị cao đã được chuyển đến nhà anh, có thể để anh Lưu ký nhận giúp được không?”

Có vẻ như máy bay không người lái mà anh đặt mua ba tháng trước đã được giao tới. Tống Dụ Minh vui mừng khôn xiết: “Không sao đâu, Lưu Trạch Thần là chồng tôi, cứ để anh ấy ký nhận.”

Người chuyển phát nhanh nói được rồi cúp điện thoại.

Khi Tống Dụ Minh quay lại phòng ăn, mọi người trong phòng đều ngẩng đầu lên và nghiêm túc nhìn anh.

Tống Dụ Minh nhanh chóng giải thích: “Đừng lo lắng, đây không phải là cuộc gọi khẩn cấp gì đâu.”

“Vậy thì tốt.” Giang Thính Nhiên nhướng mày nói: “Lần trước lúc chúng ta ăn tối, chưa ăn được bao nhiêu là anh đã bị gọi đi rồi.”

Giang Thính Nhiên làm kiểm soát viên không lưu tại Thân Thành*, năm nay mới bước sang tuổi 30, hiện đang giữ chức vụ cao cấp trong bộ phận kiểm soát không lưu.

*Tên thay thế cho Thượng Hải.

Kiểm soát viên không lưu là cầu nối quan trọng trong suốt đường bay và quá trình cất cánh hạ cánh tại sân bay nên Giang Thính Nhiên cũng là người “săn sóc” chính cho bát cơm của Trình Hướng Lê.

Sau khi nghe mọi người trò chuyện, Trình Hướng Lê hỏi ngay: “Vậy là mọi người đều quen nhau à?”

Giang Thính Nhiên gật đầu: “Trong thời gian xảy ra dịch bệnh, bệnh viện Long Giang đã giúp đỡ chúng ta rất nhiều.”

Không chỉ vậy, Long Giang còn là bệnh viện lớn gần sân bay nhất, nếu ở sân bay có trường hợp khẩn cấp sẽ được chuyển đến viện của họ.

Tống Dụ Minh thản nhiên hỏi: “Cơ trưởng Trình đã được điều động về tổng bộ một thời gian phải không?”

“Ừm, nhưng bọn em vẫn liên lạc bằng tần số.” Giọng điệu của Giang Thính Nhiên vẫn bình tĩnh như lúc ở nơi làm việc: “11 giờ tối thứ Sáu tuần trước, vì trời mưa nên các máy bay phải bay vòng vòng mãi, khi đó đã xảy ra cuộc tranh cãi về việc muốn hạ cánh dự phòng nhưng chỉ có cơ trưởng Trình là hạ cánh thành công, điều này đã để lại ấn tượng sâu sắc cho em đó.”

Trình Hướng Lê nghe vậy thì khiêm tốn cười: “Không phải là công lao của tôi, lúc đó có cơ trưởng còn lại là thầy của tôi nên việc hạ cánh khá suôn sẻ.”

Đối với những đường bay quốc tế kéo dài hàng chục tiếng thường sẽ có hai cơ trưởng và một cơ phó để đảm bảo trong cabin luôn có hai phi công thay phiên nhau nghỉ ngơi. Trí nhớ Giang Thính Nhiên rất tốt nên nhanh chóng nhớ ra: “Thầy của anh có phải là cơ trưởng Phương Kiện không?”

“Đúng vậy, đáng tiếc hôm nay thầy ấy có chuyến bay nên không thể đến ăn tối được.”

Nhắc đến Phương Kiện liền có rất nhiều chủ đề để nói. Khi mọi người ngồi lại với nhau, việc bàn luận về công việc là điều không thể tránh khỏi.

Tống Dụ Minh không biết nhiều về công việc nội bộ của họ nên anh bắt đầu tự thưởng thức bữa tối. Lúc họ trò chuyện xong, anh cũng đã ăn gần xong, lười biếng ngồi trên ghế ăn trái cây tráng miệng.

Trình Hướng Lê thấy cũng sắp tàn tiệc thì hỏi: “Thính Nhiên, có tiện kết bạn Wechat không?”

“Em thấy không cần đâu, không phải chúng ta ở cùng đội bay rồi à?” Giang Thính Nhiên lịch sự từ chối.

Trình Hướng Lê thản nhiên cười, lại nhìn Tống Dụ Minh: “Bác sĩ Tống thì sao?”

“Tôi?” Tống Dụ Minh ngạc nhiên hỏi: “Cơ trưởng Trình, tôi thật sự không tiện lắm đâu, mọi người đều bận rộn với công việc, dù có kết bạn cũng chẳng trò chuyện được mấy câu.”

“Đúng vậy.” Thẩm Hiểu Trang cũng nói giúp anh: “Dụ Minh đã có chồng sắp cưới rồi, đột nhiên gặp được một người đàn ông đẹp trai thành đạt ở độ tuổi như cơ trưởng Trình, nếu xảy ra hiểu lầm thì không tốt lắm đâu.”

“Thì ra là vậy.” Nụ cười của Trình Hướng Lê cứng đờ, ánh mắt chớp chớp vài lần: “Tôi còn tưởng bác sĩ Tống đây vẫn còn độc thân.”

Tống Dụ Minh khẽ gật đầu, giải thích: “Tôi và chồng tôi quen biết nhau từ nhỏ.”

“Vậy thì chúc mừng.” Trình Hướng Lê khéo léo kết thúc cuộc trò chuyện và không dây dưa thêm nữa.

(truyện chỉ được đăng tại w@ttp@d: BBTiu4, những nơi khác đều là re-up!)

Ăn tối xong mọi người xuống lầu lấy xe. Sau khi Tống Dụ Minh chào tạm biệt họ, anh đi về phía đông của bãi đậu xe.

Trình Hướng Lê đi theo anh, mãi cho đến khi đến gần chỗ đỗ xe, đèn của hai chiếc xe đỗ cạnh nhau đồng thời bật sáng, Tống Dụ Minh phát hiện chiếc Mercedes-Benz E300 bên cạnh anh là của Trình Hướng Lê.

Không ngờ người đàn ông vừa sắc sảo vừa tinh tế như vậy lại khiêm tốn lái loại xe này.

Tống Dụ Minh suy nghĩ gì đó, ánh mắt vô thức dừng lại trên người hắn vài giây.

Trình Hướng Lê lên xe lấy thứ gì đó rồi đi tới chỗ anh: “Bác sĩ Tống, bút của cậu.”

Cái này là do Tống Dụ Minh đưa cho hắn trong lần sơ cứu ngày hôm đó. Thân bút bị móp do ngoại lực.

Tống Dụ Minh nhìn thoáng qua rồi xua tay nói: “Không cần trả lại cho tôi đâu, cứ tìm chỗ nào đó vứt đi là được.”

Dù sao thì ở nhà anh vẫn còn mấy hộp bút như vậy.

“Được rồi, bác sĩ Tống đi thong thả.” Trình Hướng Lê tựa người vào xe, nhìn xe của anh lái ra khỏi bãi đậu xe rồi nghiêm túc nhét cây bút bi vào túi áo sơ mi.

– ————

Ở những thành phố hạng một sầm uất, giờ cao điểm buổi tối dường như không bao giờ kết thúc. Lái xe nửa tiếng, Tống Dụ Minh cứ vừa đi vừa dừng, về đến nhà đã là mười giờ.

Đèn trong nhà vẫn sáng như thường lệ, nhưng thứ trên bàn của Lưu Trạch Thần tối nay không phải là một chồng tài liệu về vụ án, mà là những phụ kiện máy bay không người lái mới đến của anh.

Khi Tống Dụ Minh mở cửa bước vào nhà, anh nhìn thấy vali đựng máy bay không người lái đang dựng trên bàn cà phê. Hộp đóng gói đã bị tháo ra một cách bừa bộn, bìa cứng và xốp bị vứt bừa sang một bên.

“Meo meo” Một con mèo thân hình cân đối bò xuống từ khoảng trống trên tấm bìa cứng.

“Sao anh lại mở bưu kiện chuyển phát nhanh của em?” Tống Dụ Minh vội vàng bước qua thùng carton trên mặt đất, đi tới chỗ Lưu Trạch Thần.

“Anh chỉ muốn biết thêm về sở thích của em thôi.” Lưu Trạch Thần cũng không thèm nhìn lên mà chĩa máy ảnh vào thân máy bay: “Đây là chiếc máy bay không người lái thứ ba mà em đã mua kể từ khi đến Trung Quốc. Em làm bác sĩ cũng được gần 10 năm rồi mà vẫn thích loại máy bay mô hình như này.”

“Sở thích không mâu thuẫn với công việc.” Tống Dụ Minh ấn tay của gã xuống: “Máy ảnh còn chưa mở, đừng vội lắp ống kính.”

Máy bay không người lái anh mua lần này là Inspire3* phiên bản mới của DJI** năm nay. Nó có ống kính full-frame*** góc siêu rộng, tiêu cự 18mm và độ phân giải 8K, cao gấp 16 lần so với độ phân giải 1080P thường thấy trên thị trường, riêng phụ kiện này đã có giá hàng chục vạn.

*Inspire 3 là máy bay không người lái có camera chuyên nghiệp, kết hợp áp dụng thiết kế khí động học mới linh hoạt, cân nhắc đầy đủ tính khí động học trong vật lý để giảm lực cản không khí cho máy bay.

**DJI được xem là ông trùm trên thị trường Drone (Thiết bị bay không người lái), DJI – Da-Jang Innovation Technology xuất xứ từ Trung Quốc do Frank Wang Tao sáng lập từ năm 2006. T

***Ống kính full-frame là loại ống kính có thể sử dụng trên máy ảnh có cảm biến crop trong khi nếu ngược lại thì không thể vì nó sẽ xảy ra hiện tượng 4 góc tối

Nhìn thấy động tác mạnh bạo của Lưu Trạch Trần, Tống Dụ Minh cảm thấy rất khó chịu.

“Xin lỗi vợ, là do anh vụng về quá.” Lưu Trạch Thần mỉm cười xin lỗi.

Tống Dụ Minh vùi đầu dọn bàn, thấp giọng phàn nàn: “Kể từ khi chiếc máy bay không người lái này bắt đầu mở pre-order thì em đã phải đợi nó nửa năm rồi đấy. Em vẫn luôn muốn tự mình đập hộp, nhưng anh lại tháo nó ra như thế này.”

Lưu Trạch Thần ậm ừ qua loa rồi tiến tới quàng tay qua vai anh. Tống Dụ Minh vẫn còn tức giận, hất tay gã ra: “Anh cố ý đúng không? Từ khi em quen biết mấy người bạn ở hãng Hàng không phương đông Trung Quốc, anh đã bắt đầu thấy khó chịu rồi.”

“Không sai, đúng là anh không ưa đấy.” Lưu Trạch Thần thẳng thắn thừa nhận: “Thật ra việc em đi ăn cơm cùng với những người cùng giới khác thì không có vấn đề gì nhưng em lại cứ suốt ngày đi chơi với mấy người bên hãng hàng không như vậy, em có nghĩ đến cảm xúc của anh không?”

Hai người đã biết nhau hơn 20 năm, từ nhỏ cho tới tận bây giờ. Tống Dụ Minh biết chính xác Lưu Trạch Thần đang ám chỉ điều gì.

“Em từ bỏ ước mơ lúc nhỏ để học y thật sự không phải vì tai nạn năm đó, cho đến bây giờ, em chưa bao giờ hối hận vì quyết định này”.

“Đừng tự lừa mình dối người nữa, Tống Dụ Minh.” Lưu Trạch Thần lắc đầu, chỉ vào cửa phòng làm việc nói: “Nếu thật sự đã buông xuống, em sẽ không mua tủ đựng máy bay mô hình về nhà rồi còn cùng đi ăn tối với họ. Xem ra em vẫn rất thích nghề phi công, anh thật sự không nhịn được nữa.”

“Em không có ý chọc tức anh gì hết, đây chỉ là sở thích của em thôi, anh đừng nghĩ nhiều.” Anh đã giải thích nhiều lần như vậy rồi mà Lưu Trạch Thần vẫn nghe không hiểu, Tống Dụ Minh cảm thấy vô cùng mệt mỏi: “Sang tuần có ca phẫu thuật, ngày mai em phải đến bệnh viện, khi khác chúng ta lại nói chuyện.”

Nói xong, anh cầm vali đựng máy bay không người lái bước lên cầu thang.

“Đợi đã.” Lưu Trạch Thần gọi anh: “Bữa tối hôm nay có phi công đúng không?”

“Có một người.” Tống Dụ Minh thành thật nói: “Nhưng bọn em chỉ nói chuyện có mấy câu, cũng không có ý định làm quen bạn bè.”

“Được.” Lưu Trạch Thần gật đầu: “Em đi nghỉ ngơi trước đi, anh sẽ lên sau.”

Con mèo đã nuôi được hơn hai năm dường như cảm nhận được tâm trạng của Tống Dụ Minh không tốt nên nó theo anh vào phòng ngủ.

Khi đóng cửa lại, nhìn thấy Lưu Trạch Thần vẫn ngồi lẳng lặng trong phòng khách, Tống Dụ Minh cảm giác không nói nên lời.

Hình như kể từ tháng 2 năm nay, khi họ quyết định kết hôn, thái độ của Lưu Trạch Thần đã thay đổi. Gã luôn nói rằng anh ham chơi bỏ bê gia đình, đồng thời gã còn thường xuyên nhắc đi nhắc lại rất nhiều chuyện cũ đã qua.

Tống Dụ Minh chợt hối hận vì đã thể hiện tình cảm trước mặt rất nhiều người tối nay. Rõ ràng là ba tháng nữa anh sẽ kết hôn mà, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.