Trong ba nước, so sánh sức mạnh của bộ binh, kỵ binh, cung binh, thì Bắc Uyên chắc chắn đứng đầu. Nhưng hai nước giao chiến, phần lớn thời gian đánh nhau chính là tiền bạc quân lương, vũ khí trang bị, ý chí lòng dân, ở mặt này, Bắc Uyên cũng được, Đông Lăng cũng vậy, đều không phải là đối thủ của Nam Tĩnh.
Bắc Uyên dốc toàn bộ sức lực trong nước để tiêu diệt Tây Hạ, rất cần nghỉ ngơi dưỡng sức, ngoại an nội yên. Mục tiêu đầu tiên của bọn họ là tìm kho báu bị Cố Như Chương che giấu của Tây Hạ, cũng tiêu diệt hoàn toàn mối tai họa ngầm Hoàng Thành Ty. Uyên Đế có muốn chống lưng cho con trai như thế nào, cũng không có khả năng xuất binh đánh Đông Lăng vào lúc này.
Nhưng Nam Tĩnh thì có.
Mấy năm nay Nam Tĩnh lặng yên không một tiếng động trở thành bá chủ trong bốn nước, đang là lúc nước giàu dân mạnh, bọn họ có sức mạnh, càng có thực lực để đối phó với một Đông Lăng nhỏ bé.
Nước lớn coi trọng lễ nghi một khi ngang ngược bá đạo, thì không thua kém man di. Mà lãnh thổ Đông Lăng chưa bằng ba bốn phần mười Nam Tĩnh, rõ ràng không thể chịu nổi trước cảm giác áp bách của mười vạn tinh binh Nam Tĩnh.
Bọn họ không muốn đánh, hơn nữa đánh không lại.
Các quan viên chủ hòa trong nội các Đông Lăng lấn át phe chủ chiến. Theo bọn họ thấy, thay vì đánh mấy trận thua, mất mấy tòa thành sau đó khổ sở cầu hòa với đối phương, không bằng chủ động đàm phán cầu hoà ngay bây giờ, giảm tổn thất xuống mức thấp nhất. Nếu không, Đông Lăng rất có thể sẽ là Tây Hạ tiếp theo.
Chuyện đàm phán cầu hoà vô cùng cấp bách, chậm trễ một ngày là có thể có thêm mấy ngàn binh sĩ chết trên sa trường, Đông Lăng có thể mất thêm một tòa thành, lúc đàm phán cầu hoà điều kiện Nam Tĩnh đưa ra tất nhiên cũng sẽ nước lên thuyền lên.
Vậy, nên cử ai đi đàm phán cầu hòa?
Lục Vọng rất nhanh đã xác định được ứng viên, chính là cựu Đông Các đại học sĩ của Đông Lăng, Giả Hoè.
Nam Tĩnh chuộng văn, xưa nay luôn trọng đãi có thừa đối với những người học thức uyên bác như Giả Hòe. Mười sáu năm trước, một thành viên trong phái đoàn Nam Tĩnh, Dung Đường Dung thái phó khi đến thăm Kinh Đô, còn từng quen biết Giả Hoè nhờ vào thi từ ca phú, được mời tham gia tiệc cưới khi con trai Giả Hòe kết hôn.
Có tầng quan hệ này, Giả Hoè chắc chắn là ứng viên tốt nhất.
Liên quan đến tiệc cưới mười sáu năm trước, Triệu Miên cũng từng trực tiếp hỏi Dung Đường, lúc ấy có phải đã xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không.
Dung Đường cẩn thận nhớ lại, nói: “Không có.”
Triệu Miên lại hỏi: “Vậy lão sư có thấy Cố Như Chương và Vạn Hoa Mộng trong tiệc cưới không?”
Dung Đường trả lời: “Chưa từng nhìn thấy Vạn Hoa Mộng, nhưng thần đúng là có duyên gặp mặt với Cố Như Chương lúc còn trẻ.”
“Lão sư cho rằng, Cố Như Chương là người như thế nào?”
“Chi lan ngọc thụ (ý chỉ một người trẻ tuổi có triển vọng), ôn hoà cần kiệm.”
Triệu Miên cảm thấy kinh ngạc, có thể được lão sư đánh giá cao như vậy, Cố Như Chương hẳn là… một người dịu dàng?
Nhưng chính vị Cố thái phó “Chi lan ngọc thụ, ôn hoà cần kiệm”, đã giành ít nhất năm năm tuổi thọ cho Tây Hạ, vào thời điểm mất nước còn lừa gạt được Bắc Uyên tiểu Vương gia tâm cao khí ngạo.
Chắc hẳn ôn hòa chỉ là biểu tượng của Cố Như Chương, những chuyện ông ta làm ra, mồi lửa ông ta bí mật giữ lại cho Tây Hạ, đủ để chứng minh nội tâm ông ta rất kiên nhẫn.
Như khuê như chương (là một thành ngữ chỉ khí chất tao nhã hoặc bề ngoài ấn tượng của ai đó), Cố Như Chương.
Triệu Miên không có tình cảm gì đối với Tây Hạ, nhưng vẫn cảm thấy rất hứng thú đối với vị Cố thái phó này. Nếu có cơ hội, cũng muốn kết giao một phen.
Hai ngày sau, Giả Hoè nhận mệnh đối mặt với nguy hiểm, mang theo mấy rương quà tặng hậu hĩnh, tự mình đến cửa, ý đồ dò xét thái độ suy nghĩ của Nam Tĩnh.
Hành động này của Đông Lăng nằm trong dự đoán của Nam Tĩnh. Đại quân Nam Tĩnh áp sát biên giới Đông Lăng, tác dụng đầu tiên là uy hiếp và cảnh cáo, nếu Đông Lăng vẫn không biết tốt xấu, mười vạn quân tinh nhuệ sẽ vượt qua biên giới Đông Lăng – Nam Tĩnh, chĩa kiếm về Kinh Đô.
Đây chính là chiêu cuối Thừa tướng để lại cho Triệu Miên —— Ông ấy để lại cho hắn toàn bộ Nam Tĩnh.
Triệu Miên nhớ tới chiêu cuối Uyên Đế để lại cho Ngụy Chẩm Phong. Vỏn vẹn chỉ là một chấttử không biết là cháu trai hay là con riêng, một kẻ gây hại cho quốc gia như Lục Vọng sẽ để ý sao?
Cười chết người ta.
Không có so sánh không có tổn thương, ai mới là viên ngọc quý trong lòng cha mẹ, vừa nhìn đã biết.
Giả Hòe hơn bảy mươi tuổi đến cửa thăm hỏi, tuy rằng Dung Đường cáo bệnh không xuất hiện, Triệu Miên vẫn cho vài phần thể diện, tự mình gặp mặt và tiếp đãi.
Hai người đầu tiên là tán gẫu về mấy bài thơ phú mới nhất của Giả Hoè, Triệu Miên không chút keo kiệt đưa ra đánh giá rất cao, nói rằng văn nhân Nam Tĩnh không ai là không thuộc làu làu, vô cùng thán phục, rất mong chờ tác phẩm mới của Giả lão.
Trên mặt Giả Hòe lại lộ vẻ ngượng ngùng: “Nói đến thật hổ thẹn, Đông Lăng hiện giờ đang ở thời điểm loạn trong giặc ngoài, tâm tình lão phu không bằng lúc trước, chỉ sợ không còn sức cầm bút nữa.”
Triệu Miên liền biết quá trình đã xong, sắp tiến vào vấn đề chính.
Quả nhiên, Giả Hoè thuận thế nhắc tới chuyện Đông Lăng có ý định đàm phán cầu hòa. Lời nói khẩn thiết, dẫn chứng kinh điển, cuối cùng đưa ra danh nghĩa suy nghĩ vì thiên hạ: “Kính xin Tiêu đại nhân nghĩ đến dân chúng vô tội của Đông Lăng ta, đình binh đình chiến, để hai nước khôi phục quan hệ tốt đẹp.”
Triệu Miên bày ra vẻ khó xử: “Như vậy….. để ta suy nghĩ kỹ lại.”
“Suy nghĩ kỹ” này của Triệu Miên chính là một canh giờ. Đám người Giả Hoè ở bên ngoài khổ sở chờ đợi, hắn trở lại thư phòng làm bộ là bàn bạc với phụ tá, kỳ thật đã sớm quyết định chủ ý. Hắn dành thời gian viết cho phụ hoàng và Thừa tướng một lá thư gia đình, rồi mới thản nhiên trở lại tiền sảnh.
Giả Hòe vốn đang ngồi chờ nhìn thấy hắn, lập tức đứng lên, nói: “Tiêu đại nhân, đã có quyết định chưa?”
“Cũng không hẳn là đã quyết định.” Triệu Miên vẫn xem như khách khí nói, “Chỉ là sau khi chúng ta bàn bạc sơ qua, hy vọng Đông Lăng có thể bày tỏ thành ý, đồng ý ba điều kiện của Nam Tĩnh.”
Giả Hòa vội vàng nói: “Tiêu đại nhân mời nói.”
Triệu Miên nói, “Thứ nhất, ta muốn Vạn Hoa Mộng.”
Điều kiện này là hợp lý. Chiến sự hai nước vì Vạn Hoa Mộng mà ra, gã là thủ phạm đương nhiên khó thoát khỏi tội lỗi.
Giả Hòe uyển chuyển nói: “Tiêu đại nhân là muốn…..?”
Triệu Miên hiểu được ý tứ của Giả Hòe: “Cũng không đến mức lấy mạng hắn.”
Không nói đến y thuật và khả năng dùng cổ không ai sánh kịp của Vạn Hoa Mộng, trực tiếp giế.t chết quả thật đáng tiếc, hắn vẫn chưa tìm được manh mối mấu chốt của kho báu Tây Hạ, giữ lại tất nhiên có công dụng lớn.
Giả Hòe có chút thất vọng. Theo ông ta thấy, Vạn Hoa Mộng gây hoạ cho Đông Lăng đến mức này, chết chưa hết tội, giữ lại mạng gã chỉ dẫn đến hậu hoạn vô cùng. Nhưng ông ta cũng không có lập trường xen vào quyết định của Nam Tĩnh, bèn hỏi: “Thứ hai thì sao?”
“Thứ hai, Đông Lăng cần bồi thường toàn bộ lương thảo quân lương cho lần xuất binh này của Nam Tĩnh, đồng thời giảm thuế thương mại giữa hai nước cho thương nhân Nam Tĩnh. Cụ thể bao nhiêu, phải chờ Hộ bộ của Nam Tĩnh thương lượng sau đó mới định đoạt.”
Đây là thủ đoạn thường dùng xưa nay của quốc gia chiến thắng đối với quốc gia bại trận, chỉ yêu cầu bồi thường không yêu cầu cắt đất, đã xem như nương tay rồi. Giả Hòe vẫn lộ vẻ khó xử như trước: “Chuyện này…… lão phu không dám nhiều lời, nhất định đem nguyên văn của Tiêu đại nhân báo lên Thái hậu.”
Triệu Miên gật gật đầu: “Đó là đương nhiên.”
Giả Hòa nhìn thiếu niên trước mắt, xét tuổi tác chỉ cỡ bằng cháu trai của mình, lại có thể ở trước mặt ông ta xử lý rành rẽ, thong dong bình tĩnh, làm sao có thể không khiến cho người ta thổn thức cảm khái.
Kẻ yếu không được nói mà.
Tràn đầy u sầu không cách nào phát tiết, Giả Hòe chỉ đành than thở một tiếng, hỏi: “Xin hỏi Tiêu đại nhân, điều kiện cuối cùng là?”
Triệu Miên nói, “Thứ ba, chuyện liên quan đến Thư hùng song cổ. Công thức thuốc giải của song cổ, Đông Lăng có nói cho Bắc Uyên không?”
Giả Hòe cẩn thận nói: “Theo lão phu biết, vẫn chưa nói cho họ biết.”
“Rất tốt.” Triệu Miên hài lòng gật đầu, “Vậy thì, các ngươi sau này cũng không cần nói, chỉ nói cho một mình Nam Tĩnh ta là được.”
1
Giả Hòe ngẩn ra, nhanh chóng hiểu được —— Hay cho kế sách một hòn đá giết hai con chim.
Một mặt có thể tiếp tục khơi mào tranh chấp giữa Đông Lăng và Bắc Uyên, mặt khác còn có thể nắm được điểm yếu của Bắc Uyên, khiến Bắc Uyên bị Nam Tĩnh kéo chân, bị ép buộc phải dính vào gút mắc giữa hai nước Đông Lăng – Nam Tĩnh, căn bản không thể đứng ngoài cuộc làm ngư ông đắc lợi.
Trời lạnh như vậy, Giả Hòe sững sờ cả người toát mồ hôi hột: “Nhưng Tiêu đại nhân, người trúng cổ chính là Bắc Uyên tiểu Vương gia đó. Nếu Đông Lăng không chịu giao ra công thức thuốc giải, Bắc Uyên sao có thể bỏ qua cho chúng ta?”
Triệu Miên mỉm cười: “Đây chính là chuyện của quý quốc và Bắc Uyên, liên can gì đến Nam Tĩnh ta.”
Giả Hòa á khẩu không nói nên lời.
An Viễn Hầu vẫn luôn lắng nghe ở sảnh bên cạnh, không khỏi cảm thán: “Thái tử Điện hạ của chúng ta thật sự càng ngày càng giống Tiêu thừa tướng.”
Dung Đường không dám tuỳ tiện đồng ý: “Nhưng trong lòng, hắn vẫn giống Hoàng thượng nhất.” Ông suy nghĩ một chút, lại nói: “Sau khi Bắc Uyên biết được việc này, với tính tình của tiểu Vương gia có lẽ sẽ trực tiếp tới cửa hưng sư vấn tội, làm phiền lão Hầu gia cẩn thận hơn, đừng để y quấy rầy Điện hạ.”
An Viễn Hầu vuốt râu cười nói: “Dung thái phó yên tâm đi, có lão phu và tiểu tử Thẩm gia kia ở đây, một con ruồi của Bắc Uyên cũng không bay vào được.”
Một ngày trước đông chí, Kinh Đô quả nhiên có tuyết rơi dày.
Một đêm trôi qua, tuyết ngừng rơi trời quang đãng, tuyết phủ trắng xoá trong đình viện, tuyết tựa hoa mai hoa tựa tuyết. Chu Hoài Nhượng bày bàn cờ trong sân, cùng Điện hạ đánh cờ trong tuyết.
Cách đó không xa truyền đến từng đợt mùi thuốc, là Bạch Du đang điều chế thuốc giải Thư hùng song cổ cho Triệu Miên. Nàng đã lấy được công thức và dược liệu từ Đông Lăng, ba tháng kế tiếp ưu tiên hàng đầu của nàng chính là luyện chế thuốc giải.
Chu Hoài Nhượng phát hiện Điện hạ có chút tâm trạng không yên, hỏi: “”Mỗi phùng giai tiết bội tư thân” (Mỗi dịp lễ Tết lại nhớ người thân gấp bội), Điện hạ là nhớ nhà sao?”
Triệu Miên “Ừ” một tiếng. Đông chí trôi qua, là đến đêm giao thừa. Trung thu hắn đã không về nhà, cũng không biết đêm giao thừa này có thể ở bên gia đình hay không.
Hắn rũ mắt nhìn cổ tay mình. Ít nhất, hắn không muốn mang theo cổ độc của Đông Lăng trở về Nam Tĩnh.
An Viễn Hầu mặc áo giáp mang đao ở bên cạnh uống chút rượu làm ấm người, Thẩm Bất Từ đi vào, nói: “Điện hạ, lão Hầu gia, Bắc Hằng Vương và Dịch đại nhân tới.”
An Viễn Hầu lập tức rút đao, hét lớn: “Tiểu vương nước láng giềng hả, người đâu rồi?!”
Thẩm Bất Từ nói: “Y nói là y cầu kiến.”
Chuyện này ngược lại An Viễn Hầu không ngờ tới, “Hưng sư vấn tội” còn có thể là cầu kiến ha. Ông hỏi Triệu Miên: “Điện hạ, ngài có muốn gặp không?”
Triệu Miên không do dự: “Truyền Ngụy Chẩm Phong, mời Dịch đại nhân ở lại tiền sảnh uống trà.”
Cho dù bây giờ hắn không gặp Ngụy Chẩm Phong, Ngụy Chẩm Phong cũng có nhiều biện pháp tìm được hắn. Hắn không phải không tin tưởng An Viễn Hầu và Thẩm Bất Từ, hắn chỉ là quá hiểu Ngụy Chẩm Phong.
Vì thế, Ngụy Chẩm Phong đã được “truyền” vào trong sân.
Trên địa bàn của mình, Triệu Miên không dịch dung. Hắn mang khuôn mặt của mình, mặc trang phục lộng lẫy màu hồng, bên ngoài khoác áo lông cáo trắng như tuyết, một tay cầm lò sưởi, một tay cầm quân cờ đen, cực kỳ ung dung sang trọng. Thẩm Bất Từ và An Viễn Hầu phân ra ở hai bên trái phải hắn, ném ánh mắt cảnh giác về phía Ngụy Chẩm Phong.
Ngụy Chẩm Phong vốn đến đây cùng với sự bực bội, sau khi ngửi thấy mùi dược liệu, đôi mắt càng tối lại, vẻ mặt không vui.
Chu Hoài Nhượng thay Điện hạ mở miệng hỏi: “Tiểu Vương gia cầu kiến vào ngày tuyết, không biết có chuyện gì quan trọng?”
Ngụy Chẩm Phong cũng không nói nhảm, đi thẳng vào vấn đề nói: “Triệu Miên, ngươi thật sự là đánh một bàn tính hay.”
Chu Hoài Nhượng tức giận nói: “Lớn mật, dám gọi thẳng tên Thái tử!”
Ngụy Chẩm Phong cười lạnh: “Thái tử nhà ngươi cũng không ít lần gọi thẳng tên bổn vương.”
Chu Hoài Nhượng nói: “Ngươi làm sao có thể đánh đồng với Điện hạ?”
“Ta đúng là không thể.” Giọng Nói Ngụy Chẩm Phong hơi lạnh lùng: “Ta không nhẫn tâm như hắn.”
Đối mặt với sự trào phúng của Ngụy Chẩm Phong, Triệu Miên tương đối bình tĩnh. Hắn đã từng thấy qua bộ dáng tức giận chân chính của Ngụy Chẩm Phong, hiện tại Ngụy Chẩm Phong còn lâu mới đến mức đó, trên người y không có cảm giác áp bách khiến người ta không thể nào thở nổi, cùng lắm chỉ là có chút bực bội vì bị người ta áp chế.
Ngụy Chẩm Phong như vậy, cũng không đáng sợ.
Triệu Miên nói với Chu Hoài Nhượng: “Các ngươi lui ra trước đi.”
“Nhưng mà……”
“Yên tâm,” Triệu Miên nhìn Ngụy Chẩm Phong, “Y không dám làm gì Cô đâu.”
Đợi sau khi tất cả mọi người lui ra, Ngụy Chẩm Phong không còn e ngại gì nữa, y ngồi xuống đối diện Triệu Miên, nói thẳng toẹt ra: “Triệu Miên, ngươi là muốn ta cầu xin ngươi đúng không, cầu ngươi thưởng cho ta một bộ thuốc giải hả?”
Triệu Miên hỏi ngược lại: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Ngụy Chẩm Phong liền cười: “Muốn ta cầu xin ngươi có thể trực tiếp nói cho ta biết mà Điện hạ, ta quỳ trước ngươi cũng không phải một lần hai lần, quỳ thêm một lần thì có sao?”
Triệu Miên giả bộ ngây thơ: “Ngươi muốn thuốc giải, có thể gây sức ép lên Đông Lăng, xem bọn họ có cho ngươi hay không.”
“Hừ, dẹp đi.” Ngụy Chẩm Phong tiện tay cầm lấy một viên cờ trắng, hơi suy nghĩ một chút, đánh tiếp theo thế cờ của Chu Hoài Nhượng, “Mười vạn quân tinh nhuệ của Nam Tĩnh còn đang áp sát ở biên giới Đông Lăng – Nam Tĩnh, ngươi không buông tha, bọn chúng một cái rắm cũng không dám thả.”
Triệu Miên nhìn về phía bàn cờ, kinh ngạc phát hiện Ngụy Chẩm Phong đã hạ một nước cờ hay, liếc mắt một cái đã nhìn thấu cạm bẫy hắn thiết lập từ sớm.
Không nghĩ tới tiểu Vương gia quanh năm trà trộn trong đám quan võ, kỹ thuật đánh cờ thế mà… cũng có thể lọt vào mắt.
“Ngươi có điều kiện gì, trực tiếp nói đi.” Ngụy Chẩm Phong dứt khoát nói, “Ngươi muốn ta thế nào, quỳ xuống với ngươi, nhận ngươi làm đại ca, hay là biểu diễn giết cá cho ngươi xem?”
Triệu Miên nhướng mày: “Ai muốn xem ngươi giết cá.”
Hắn mới vừa cảm thấy Ngụy Chẩm Phong giỏi những thứ tao nhã, lần lượt từng câu đã đánh cho đại ca và tên giết cá trở về nguyên hình.
Ngụy Chẩm Phong cười nói: “Ngươi không phải rất thích ăn cá sao.”
Triệu Miên lạnh nhạt nói, “Ngươi nhìn không ra sao, ngươi là đang tự lãnh hậu quả.”
Ngụy Chẩm Phong nhíu mày: “Nguyện nghe rõ ràng.”
Triệu Miên bình tĩnh ném quân cờ vào trong hộp cờ, chậm rãi mở miệng, nói đến một chuyện khác: “Ngày mười lăm đó, chúng ta làm hai lần.”
Ngụy Chẩm Phong ngẩn ra, không rõ vì sao Triệu Miên đột nhiên nhắc tới điều này: “Phải thì thế nào.”
“Giải cổ làm một lần là đủ rồi.” Triệu Miên bỗng dưng ngước mắt lên, hùng hổ đe doạ hỏi, “Ngươi làm ta lần thứ hai là chuyện gì.”
Ngụy Chẩm Phong: “. “
Triệu Miên cười lạnh nói: “Vương gia làm thêm một lần, khiến Cô đau như vậy, sau đó còn sốt hai ngày, chẳng lẽ vẫn may mắn cho rằng Cô sẽ không so đo với Vương gia sao?”
Ngụy Chẩm Phong chột dạ đến mức nói năng lộn xộn: “Ngươi… Ta… Lúc đó ngươi hình như không đẩy ta ra mà?”
Triệu Miên mặt vô biểu tình: “Ta không đẩy là bởi vì ta không có sức để đẩy, nhưng khi ngươi tiến vào, ta nói “Đừng”, ngươi vẫn mặc kệ ta.”
Ngụy Chẩm Phong thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi, ta không nghe thấy.”
Triệu Miên nói một câu: “Nếu ngươi nghe thấy, ngươi sẽ dừng lại sao?”
Ngụy Chẩm Phong không nói nên lời, một lúc lâu sau mới nói: “Ta cũng là nam nhân.”
Cho dù y có thể không làm ra bất kỳ chuyện gió trăng nào, tác phong đứng đắn, nhưng lúc ấy ở trong lòng y……. dù sao đi nữa cũng là Triệu Miên.
Làm ơn đi, y đã tiến vào rồi, lại nói đừng không phải hơi muộn một chút hay sao.
“Ta không quan tâm ngươi là cái gì. Tóm lại điều chế thuốc giải chỉ cần ba tháng, ngươi ngủ cùng ta ba lần nữa là được. Ba tháng sau, Vương gia sống hay chết, tự mình nghĩ biện pháp đi.”
Triệu Miên tự nhận mình đã nghĩ thông suốt, ngủ một lần cũng là ngủ, ngủ hai lần cũng là ngủ, ngủ năm lần vẫn là ngủ. Thay vì tiếp tục rối rắm chuyện này, không bằng hào phóng chấp nhận. Trời lạnh như vậy, chỉ cần Ngụy Chẩm Phong không phải da đen như Lý Nhị, hắn coi như tạm thời tìm một người làm ấm giường.
Hắn thưởng thức thần sắc một lời khó nói hết của Ngụy Chẩm Phong, tâm tình rất tốt: “Lời đã nói đến đây, Vương gia tự thu xếp ổn thoả —— Từ từ đi không tiễn.”
Ngụy Chẩm Phong: “. “
Trong tiền sảnh, Dịch Khiêm đang gấp tới độ đi tới đi lui, thật vất vả đợi tiểu Vương gia đi ra, vội vàng nghênh đón: “Tiểu Vương gia, tình hình thế nào?”
Ngụy Chẩm Phong lắc đầu, nhìn trời cảm thán: “Trên đầu chữ sắc là một thanh đao, cổ nhân không gạt ta.”
Dịch Khiêm sốt ruột muốn chết: “Ai da ngài cũng đừng úp mở nữa, Nam Tĩnh bên kia nói như thế nào?”
Dịch Khiêm xem như là lão thần nhìn Ngụy Chẩm Phong lớn lên, Ngụy Chẩm Phong lại là một người có tính tình không câu nệ tiểu tiết, từ trước đến nay lúc riêng tư hai người luôn nói chuyện thoải mái.
Ngụy Chẩm Phong bèn nói cho Dịch Khiêm chuyện Triệu Miên dùng thuốc giải Thư hùng song cổ để kiềm chế y, thậm chí kiềm chế Bắc Uyên. Đương nhiên, y giấu đi chi tiết hai lần này nọ, chỉ nói bản thân mình không khống chế được, làm vài hành động bất kính đối với Đông Cung của Nam Tĩnh, dẫn tới người ta trả thù một cách tỉnh táo và lý trí.
Dịch Khiêm nghe xong, thở dài rồi lại thở ngắn, thở ngắn rồi lại thở dài, cuối cùng nhịn không được nói: “Tiểu vương gia à, ngài nói… ngài nói xem ngài chọc hắn làm chi.”
Ngụy Chẩm Phong đầy mặt đau khổ, rút kinh nghiệm từ trong đau đớn: “Tóm lại, bản vương sau này nhất định thanh tâm quả dục, rời xa mỹ sắc, vạn sự lấy chuyện quốc gia làm đầu, nhìn hắn một cái coi như ta thua, phiền Dịch đại nhân giám sát nhiều hơn.”