“Mấy thứ đó vốn là của lão ngũ… Hiện giờ chỉ thông qua hình thức khác trả lại mà thôi…”
Nói đến đây, Văn Quốc Đống đột nhiên dừng lại.
Ban đầu hắn định nói câu, “vốn là đồ đoạt tới, sớm muộn gì cũng phải trả lại…”
Có thể tưởng tượng được, những lời này dùng ở lúc này, đặc biệt là trên người hai người dường như có chút không quá thích hợp.
“Diệp Liệt Thanh vì khiến Liễu Nhứ nhả ra, chuyển toàn bộ tài sản cho Liễu Nhứ…”
Nghe thấy thế, Tô Bối lại cảm khái lần nữa: Diệp Liệt Thanh đúng thật là… không có đầu óc.
Đối với Văn Quốc Đống mà nói, em gái Văn Tuyết kia có thể có, có thể không, nhiều năm như vậy đã sớm tiêu hao sạch tình cảm anh em.
Chuyện Diệp Liệt Thanh làm hiện giờ, ở trong mắt Văn Quốc Đống chỉ là chuyện tay trái đảo qua tay phải đối với Văn gia.
Nhưng mà Liễu Nhứ không chỉ có mình Văn Uyển là con, Văn Uyển còn có anh trai…
Hiện giờ mấy thứ này tới tay Liễu Nhứ, cho dù cuối cùng Liễu Nhứ đồng ý chuyện của Diệp Liệt Thanh và Văn Uyển, Diệp Liệt Thanh thông qua tay Văn Uyển cũng không nhận được mấy phần.
Huống chi, nhỡ đâu đến lúc đó Liễu Nhứ trở mặt.
Diệp Liệt Thanh đúng thật là… mất cả người lẫn của…
Cô không cảm thấy Diệp Liệt Thanh không suy nghĩ tới tầng này, chẳng qua vẫn lựa chọn “đánh cược xa hoa” trận này.
“Chậc chậc… Xem ra chuyện cháu gái của anh biến thành em dâu… cũng không còn xa…”
Văn Quốc Đống nhắm mắt lại, hưởng thụ đôi tay của Tô Bối phục vụ, thản nhiên nói: “Anh thấy chưa chắc… Cậu ta không phải là anh, có thể nhẹ nhàng thu phục cha mẹ vợ như vậy…”
“Anh… Không biết xấu hổ!”
Tô Bối nghĩ tới lúc trước Văn Quốc Đống còn xưng huynh gọi đệ với cha cô, quay đầu một cái gọi “cha mẹ” trong hôn lễ, gọi gương mặt cha mẹ cô đỏ một cách kỳ lạ.
“Nếu lúc trước anh có mặt có da… Cho dù là Diệp Liệt Thanh hiện giờ… Mẹ vợ khó làm, bà xã còn khó chơi hơn mẹ vợ…”
Như chuyện Văn Uyển nuôi bạn trai nhỏ, đổi thành là Tô Bối, đều đủ khiến hắn bực máu xông lên não.
“Văn Quốc Đống… Sao em khó chơi… Hửm?”
Tay Tô Bối dùng sức hơn, đau đớn mức Văn Quốc Đống hít sâu một hơi: “Đau đau đau… Bà xã… Nhẹ một chút, nhẹ một chút…”
“Em khó chơi?”
“Không không không… Anh, anh anh… Anh khó chơi… Bà xã của anh tốt nhất thế giới này…”
“Coi như anh tinh mắt…”
Văn Quốc Đống hít sâu một hơi, nhìn người trước mắt: “Ừm… Là bà xã thật tinh mắt…”
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Bối đã bị Văn Quốc Đống gọi dậy.
Trên hai tay của Văn Quốc Đống treo đầy quần áo, thúc giục: “Bà xã… Mau dậy nhìn xem giúp anh… Bộ quần áo nào thích hợp.”
Tối hôm qua hai người lăn lộn tới nửa đêm, Tô Bối mới ngủ được mấy tiếng.
Đôi mắt mệt đến mức không mở ra được, mơ mơ màng màng liếc mắt nhìn âu phục treo trên người Văn Quốc Đống, chỉ trong nháy mắt có tinh thần.
“Anh sắp phải mở cuộc họp sao?”
Văn Quốc Đống nhìn đống âu phục trên người một lát, mới nói: “Mặc thoải mái quá thì không đủ chính thức… Mặc quá tùy ý thì có vẻ không lễ phép…”
Tô Bối ở trên giường giãy dụa một lúc lâu, nói: “Ông xã em mặc gì cũng đẹp cả! Ngoại trừ mấy bộ trên người anh.”
u phục giày da, người không biết còn tưởng lãnh đạo nào đó xuống dưới thị sát công việc…
“Không được… Bối Nhi… Nhanh dậy đi…”
Văn Quốc Đống chưa từng tham dự tụ họp của người trẻ tuổi, thường ngày các anh em lớn tuổi tụ tập, ai sẽ phá lệ chú ý cách ăn mặc. Giống như thường ngày đi làm mặc gì, buổi tối tan ca cởi áo khoác là đi.
Lần này thì khác, tất cả bạn học đại học của Tô Bối đều là bạn cùng lứa tuổi, kém hai mươi mấy tuổi.
Hắn không muốn vừa đứng ở bên trong đám người trẻ tuổi, thành người khác biệt ở giữa.
Cho nên mấy ngày nay vẫn luôn tập thể hình bảo dưỡng, chính là vì không muốn mình chênh lệch quá nhiều với Tô Bối.
“Cha…” Tô Bối kinh ngạc không nhịn được Văn Quốc Đống dây dưa, một câu “cha” không trải qua đại não đã buột miệng thốt ra.
Đợi khi ý thức được không đúng, gương mặt Văn Quốc Đống đã âm trầm.
“Ông xã.”
Tô Bối vội vàng xuống giường cứu lại: “Ông xã của em mặc quần áo nhìn gầy, cởi quần áo thì có thịt, mặc bất cứ bộ nào đều là người đàn ông sáng rực nhất ở trong đám người…”
“Muốn dáng người có dáng người, muốn mặt có mặt, vừa thành thục vừa ổn trọng, khí chất càng đè đám người trẻ tuổi kia lên đất cọ xát…”
“Ò…”
Văn Quốc Đống xách theo quần áo muốn đi, Tô Bối vội vàng tiến lên ôm người đàn ông từ phía sau: “Em mặc kệ, cho dù ông xã em bảy tám chục tuổi, vẫn là ông cụ văn nhã đẹp trai…”
Nghe thấy thế, gương mặt Văn Quốc Đống âm u mở miệng: “Bảy tám chục tuổi.”
“Ừm… Hiện giờ ông xã em chỉ… Ừm… Đầu 30…”
Tô Bối xoay người Văn Quốc Đống lại, nhìn thẳng vào mắt hắn vẻ mặt thành khẩn: “Thật… Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơmi bất kỳ, một cái quần thoải mái, vừa đứng với đám bạn học của em, anh nhìn xem có bạn học nữ trẻ tuổi nào tiến tới gần hay không?”
Văn Quốc Đống liếc xéo Tô Bối: “Cho nên, đây là lý do em luôn không dẫn anh đi ra ngoài gặp bạn bè, tụ họp với bạn sao?”
Lời nói của Tô Bối mắc kẹt trong cổ họng, gật đầu thật mạnh nói: “Đúng vậy, không sai, là như thế… Còn không phải vì ông xã của em quá ưu tú… Không dám dẫn ra ngoài…”
“Ồ… Chắc chắn không phải quá già, không dám dẫn ra ngoài à?”
“Ừm… Sao có chuyện đó được?”
Tô Bối dính lên người Văn Quốc Đống cọ tới cọ lui rất lâu, Văn Quốc Đống kéo cô lên, ôm cô đi vào phòng thay quần áo.
“Vậy… Hôm nay chúng ta mặc đồ đôi?” Văn Quốc Đống nhìn trang phục trong tủ quần áo, thản nhiên nói: “Có muốn dẫn theo Tiểu Ngọc không..”
“Không được… Hiện giờ Tiểu Ngọc còn nhỏ, họp lớp dẫn theo ông xã đi cùng đã hơi quá mức, anh còn muốn dìu già dắt trẻ đi?”
Tô Bối khiếp sợ với mức độ vô liêm sỉ của Văn Quốc Đống, muốn cho mình “danh phận” đều không quên kéo Văn Ngọc.
Thấy vẻ mặt Văn Quốc Đống không đúng lắm, Tô Bối vội vàng bổ sung:
“Chúng ta mặc đồ đôi đi! Năm ngoái em mua đồ đôi cho anh, còn chưa từng mặc đi ra ngoài…”
“Năm ngoái? Em dùng quần áo năm ngoái lấy lệ với anh?”
Hôm nay không biết Văn Quốc Đống bị làm sao, vô cùng khó chơi, khó chơi hơn thường ngày mấy lần. “Quần áo mua năm ngoái thì làm sao? Em mua cho anh lâu như vậy, chừng nào anh mới mặc cho em xem?”
Năm trước hai bọn họ đã ở bên nhau hơn 1 năm, đều lén lút “yêu đương vụng trộm”, chưa từng quang minh chính đại hẹn hò ở trường hợp công cộng. Càng đừng nói mặc đồ đôi đi dạo khắp nơi, lúc trước cô mè nheo đòi Văn Quốc Đống mua đồ đôi với mình, chính là vì muốn kích thích Lâm Quyên.
Ai biết Lâm Quyên có thể ngu như vậy, ngu đến mức cô tự mình thừa nhận có một chân với Văn Quốc Đống, bà ta đều không chịu tin tưởng.
Đối với chuyện năm trước, Văn Quốc Đống tự biết đuối lý, cũng không dám lại càn quấy với Tô Bối.
Chọn lựa trong tủ quần áo một lúc lâu, cuối cùng không biết chọn áo ngắn tay màu hồng nhạt từ đâu ra.
Tô Bối mặc vào nói: “Ông xã… Năm nay bạn học bọn em cũng 26, 27 tuổi, đều là người sắp đầu ba… Không phải người trẻ tuổi hai mươi mấy tuổi đầu…”
Sáng sớm, vì Văn Quốc Đống rối rắm chuyện thay quần áo, đã chậm trễ không ít thời gian.
Cuối cùng Tô Bối cứng rắn nhét âu phục của Văn Quốc Đống trở về, chọn trang phục vận động đổi thay, lúc này mới tính xong việc.
Văn Quốc Đống cau mày nhìn áo tắm gợi cảm Tô Bối mang theo: “Bà xã… Áo tắm này…”
“Áo tắm này làm sao? Thực ra em còn có bộ đồ gợi cảm hơn… Có muốn mang theo luôn không?”
Khóe miệng Văn Quốc Đống giật giật mạnh: “Không mang theo!”
Khách sạn nghỉ dưỡng Hằng Sơn.
Khách sạn này nằm ở cảnh khu du lịch mới khai phá gần đây, hiện giờ đang là thời gian nóng nhất mùa hạ. Lúc này đám người tới đây tránh nắng rất đông.
Khi Tô Bối và Văn Quốc Đống đi theo biển báo giao thông tìm được địa điểm họp lớp, chỉ thấy trong đại sảnh đều là người.
“Tô Bối! Ở đây!”
Trong đám người có một nữ sinh mặc váy đỏ vẫy tay với Tô Bối, người xung quanh nghe thấy động tĩnh này lập tức đều nhìn về phía cửa đại sảnh.
Tô Bối thấy thế nắm tay Văn Quốc Đống đi về phía đám người, nhỏ giọng giới thiệu với Văn Quốc Đống: “Đây là bạn cùng phòng thời đại học của em Lý Nhạc, nhạc trong âm nhạc…”
Các bạn tốt của cô thời đại học, sau khi tốt nghiệp xong đa số đều trở về nhà, chỉ có cô và Văn Lê kết hôn ở lại.
Nhưng mà không ngờ tới, họp lớp lần này đều tới cả.
Văn Quốc Đống vươn tay về phía Lý Nhạc, tự giới thiệu: “Chào cô, tôi là…”
Nhưng hắn còn chưa nói xong, người xung quanh mới kịp phản ứng, kinh ngạc nói: “Đây là Tô Bối sao?”
“Đúng vậy… Không thay đổi nhiều lắm…”
“Sao có thể không thay đổi? Trên người tràn ngập khí chất thành thục của người phụ nữ, đâu còn là tiểu mỹ nhân mảnh mai như trước đây nữa…”
Thời đại học Tô Bối rất đẹp, nhìn dịu dàng khiến không ít nam sinh có tâm tư, nhưng không đợi bọn họ ra tay, đã thành hoa đã có chủ.
Chẳng qua… Mấy người đánh giá Văn Quốc Đống, hai mặt nhìn nhau một lát.
Trong đám nữ sinh có người có giao hảo với Tô Bối, cũng có người không thích Tô Bối, thấy Tô Bối nắm tay Văn Quốc Đống, đột nhiên cao giọng nói: “Không phải là Tô Bối tốt nghiệp đã kết hôn với Văn Lê sao? Vị này là…”
Lý Nhạc đứng bên cạnh Tô Bối nghe thấy thế, liếc mắt nhìn người phụ nữ vừa nói chuyện: “Thì sao? Người nào quy định kết hôn thì không thể ly hôn?”
“Đôi mắt của cô dùng để làm cảnh à, không thấy người ta mặc đồ đôi, trên tay còn đeo nhẫn cưới ư?”
Lý Nhạc mắng đối phương xong, quay đầu mắng Tô Bối một trận: “Mình đã sớm nói với cậu Văn Lê không phải loại người tốt gì, cậu không nghe! Bây giờ đã biết chưa?”
“Có phải hôm nay anh ta sẽ không tới hay không? Không tới là tốt nhất! Đỡ nhìn thấy anh ta là phiền!”
Tô Bối kéo tay Lý Nhạc: “Đúng vậy, anh ta sẽ không tới. Đừng nóng giận.”