Hào Môn Thế Gả: Át Chủ Bài Sống Lại

Chương 37: 37: Gái Quê Không Trở Thành Nỗi Uy Hiếp



Phương Minh Tuệ tức run cả người, bà nhìn Tống Bảo Nghi, trong mắt đầy vẻ không tưởng tượng nổi.

Vừa nãy bà còn ôm suy nghĩ là Tống Bảo Nghi không liên quan đến những việc này.

Vì dù sao, với sự hiểu biết của bà về cô thì Tống Bảo Nghi tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện này, nói không chừng tất cả đều là quyết định của ba mẹ cô.

Nhưng bây giờ, sự thật bày ra ngay trước mắt.

Khóe môi Tống Bảo Nghi cong lên, không chờ Phương Minh Tuệ phản ứng lại, cô lại nói tiếp: “Hơn nữa, hôn nhân trước giờ đều xem trọng môn đăng hộ đối.

Cô không cảm thấy danh tiếng của cậu Ba rất đăng đối với chị cháu sao ạ?”
Tống Bảo Nghi từng câu như mang dao đâm vào tim, từng chữ đều tỏ ý phế vật Úc Đình Chi không xứng với cô ta, đặc biệt là câu cuối, tràn đầy khiêu khích.

Cô là đệ nhất tài nữ thành phố Giang, thông minh lại xinh đẹp.

Úc Đình Chi là cái thứ gì?
Phương Minh Tuệ nuốt toàn bộ sự tức giận xuống bụng, ngẩng đầu nhìn Tống Bảo Nghi, gằn từng chữ nói: “Tống tiểu thư, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, nếu Úc Đình Chi nhà tôi năm mười ba tuổi đã có thể danh chấn thành phố Giang thì nhất định ba mươi năm sau sẽ đông sơn tái khởi! Hôm nay cô ngứa mắt nó, sau này cô cũng với cao không nổi!”
Với cao không nổi?
Chỉ dựa vào một tên phế vật?
Đúng là nực cười.

Tống Bảo Nghi đứng thẳng người dậy, cũng không đè thấp giọng nữa, “Cô Úc à, vậy tôi sẽ đợi cậu Ba đông sơn tái khỏi.

Mong rằng ngày đó sẽ không đến quá trễ.”
Phương Minh Tuệ vê nhón tay, tận lực không chế tâm trạng.

Tống Bảo Nghi cầm ly rượu vang trên bàn lên, “Cháu chúc cậu Úc và chị cháu trăm năm hạnh phúc.

Cũng chúc cô có thể nhìn thấy cậu Ba đông sơn tái khởi trước một trăm năm.”
Nói đến đây cô ngừng lại, “Cháu rất mong chờ.”
Dứt lời cô một ngụm uống cạn ly rượu, sau đó quay người đi mà không thèm nhìn tới vẻ mặt của Phương Minh Tuệ.

Phương Minh Huệ thở gấp nhìn theo bóng lưng Tống Bảo Nghĩ, hai mắt tối sầm lại, suýt ngất đi, may mà bà kịp thời chống ghế sau lưng.

Bà có nằm mơ cũng không ngờ tới, nhân tuyển làm con dâu trong mắt bà lại là kẻ hai mặt.

“Mẹ sao thế ạ?” Dương Tử Huyên tới bên cạnh bà.

“Không có gì.” Phương Minh Tuệ thu hồi tầm mắt.

Dương Tử Huyên đỡ tay Phương Minh Tuệ, “Mẹ, nhà họ Tống đúng là không giống người mà! Mẹ đừng tức giận, không có Tống Bảo Nghi, mẹ còn có tụi con mà!”

Nếu hôm nay người đính hôn với Úc Đình Chi thật sự là Tống Bảo Nghi, thì đúng thật là đả kích trí mạng đối với vợ chồng cô.

Vì với tài năng của Tống Bảo Nghi, một khi cô ta kết hôn với Úc Đình Chi thì vị trí gia chủ chắc chắc sẽ rơi vào tay thằng đó.

Nhưng bây giờ thì khác rồi.

Giờ đây, vị hôn thê của Úc Đình Chi chỉ là một đứa nhà quê thôi, chẳng tạo thành uy hiếp gì đối với bọn họ cả.

Việc cô cần làm bây giờ chỉ là dỗ dành Phương Minh Tuệ thật tốt là được.

Phương Minh Tuệ nhấn nhấn ấn đường, “Mẹ đau đầu, con để mẹ yên tĩnh một chút.”
“Con đỡ mẹ ta ngoài tản bộ nhé.”
Phương Minh Tuệ cũng không cự tuyệt, ra ngoài hứng gió đêm một chút liền thấy tỉnh táo hơn nhiều.

– —
Ba tiếng sau.

Tiệc đính hôn kết thúc.

Tống Họa đã thay đồ thường đi ra khỏi khách sạn.

Áo phông trắng và quần dài denim, chân mang giày vải bố, đôi chân hoàn mỹ có thể so với người mẫu trên sàn T.

Ba ngàn sợi tóc xõa sau đầu, bên phía tai trái là chiếc kẹp tóc bằng pha lê, lấp lánh trong màn đêm, gió nhẹ thổi qua, sợi tóc như tơ gợn sóng trên không trung thành một vòng cung lộn xộn, chẳng những không trở nên nhếch nhác, mà thay vào đó là một vẻ đẹp lộn xộn.

Rõ ràng là ăn mặc vô cùng đơn giản cùng mặt mộc nhưng lại đẹp đến mức khó có thể rời mắt.

Tống Họa đi tới bên đường, chuẩn bị đạp xe đi thì một chiếc xe ô tô dừng lại bên người cô.

Cửa sổ hạ xuống, lộ ra một khuôn mặt góc cạnh.

“Tống tiểu thư.”
Người đàn ông môi mỏng hơi hé, giọng nói như mang theo ma lực, trầm thấp lại mang từ tính vô cùng dễ nghe.

Tống Họa mỉm cười, “Úc tiên sinh.”
“Lên xe, tôi đưa em về.”
Không chờ Tống Họa nói lời từ chối, Úc Đình Chi lại nói: “Trễ lắm rồi, con gái bên ngoài không an toàn.”
Dứt lời, Úc Đình Chi liền xuống xe, mở cửa cho Tống Họa, lại lấy tay che phía trên cửa xe.

Một màn này khiến Vương Đăng Phong ngồi trên ghế lái ngẩn tò te.

ĐM!
Mắt cậu mù rồi sao?
“Anh, anh ba?” Vương Đăng Phong gọi một tiếng.

“Ừm?”
Vương Đăng Phong nuốt nước miếng, “Không, không có gì.”
Cậu chỉ muốn xác nhận thử xem người này có phải là Úc Đình Chi hay không thôi.

Sau đó cậu tự nhéo đùi mình.

Áu!
Đau thiệt sự.

Cho nên.

Không phải ảo giác?
Cho nên, cái người tao nhã lịch sự, đích thân mở cửa che đầu cho Tống Họa, thất sự là Úc Đình Chi?
Úc Đình Chi mà cậu biết trước giờ không hề biết thương hoa tiếc ngọc.

Nhớ hồi đó trong một buổi tiệc rượu.

Cậu nhìn thấy Tống Bảo Nghi bị mấy người đàn ông đùa bỡn, cậu hỏi Úc Đình Chi rằng có cần qua giúp một chút không, vì nói gì thì Tống Bảo Nghi cũng là vị hôn thê của anh.

Úc Đình Chi lúc đó đã nói:
“Đừng lo chuyện bao đồng.”
Còn có một lần tình cờ chạm mặt Tống Bảo Nghi, hôm đó mưa như trút nước, cậu đề nghị đưa dù cho Tống Bảo Nghi.

Úc Đình Chi:
“Đừng lo chuyện bao đồng.”
Nhưng bây giờ.

Đây vẫn là người đàn ông bảo cậu đừng lo chuyện bao đồng chứ?
Không lâu sau, Tống Họa lên xe.

Vương Đăng Phong liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu.

Vừa nhìn một cái cậu lập tức ngẩn người.

Sao cậu thấy hình như mình đã gặp cô gái nào ở đâu rồi thì phải á?

“Ngơ ra đó làm gì?” Lúc này một giọng trầm thấp bỗng vang lên.

“Hả?” Vương Đăng Phong trong nháy mắt tỉnh lại.

Úc Đình Chi ho nhẹ một tiếng, “Chạy đi.”
“Ồ, dạ.” Vương Đăng Phong lập tức khởi động xe.

Trong xe rất yên tĩnh.

Tống Họa ngồi bên cạnh Úc Đình Chi, cũng không cảm thấy lúng túng mà thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ lúc Tống Họa vào xe, quanh đâù mũi Úc Đình Chi luôn vấn vít một mùi hương thơm mát.

Như trúc như lan.

Không phải mùi hóa học của nước hoa thủ công, mà là một mùi hương rất tự nhiên tinh khiết, lại còn rất thơm.

Trên người các cô gái luôn thơm vậy sao?
Nhiệt độ trong xe dường như tăng cao.

Hình như có hơi nóng.

Yết hầu Úc Đình Chi hơi động đậy, thuận tay mò vào túi quần, ngay lúc vừa chạm tới bao thuốc lá và bật lửa, anh lập tức ngừng động tác.

Chuyển ánh mắt sang cô gái bên cạnh.

Từ góc độ của anh, vừa khéo có thể nhìn thấy gò má của cô.

Bọn họ ngồi rất gần nhau.

Gần tới mức có thể đếm được từng sợi lông mi của cô ấy, dày đặc như một chiếc quạt nhỏ, chớp chớp.

Da rất trắng, giống như một viên ngọc dương chi, gần như không thấy được lỗ chân lông.

Một Nhàn Đình trước giờ làm việc dứt khoát luôn không để ý đến ai, lần đầu tiên cảm thấy đắn đo.

Cuối cùng, anh cũng không lấy bao thuốc ra khỏi túi.

Mười lăm phút sau.

Xe dừng trước cổng nhà họ Tống.

Tống Họa đẩy cửa xe ra, “Úc tiên sinh, tôi vào trước.

Các anh lái xe chú ý an toàn.”
“Ừm.”
Úc Đình Chi đưa mắt nhìn theo Tống Họa bước vào cổng rồi mới nói, “Chúng ta về thôi.”
Xe vừa khởi động, Úc Đình Chi lại nói, “Ngừng.”

Chỉ một chữ, Vương Đăng Phong nhanh chóng dừng xe ngay lập tức.

“Sao thế anh ba?”
Úc Đình Chi cúi người nhặt chiếc kẹp tóc thủy tinh dưới sàn xe lên, “Chờ một chút.”
Dứt lời, anh liền đẩy cửa xuống xe.

Chu Lôi đứng trên ban công, nhìn thấy một bóng người đang bước tới.

Tuy trời tối đen nhưng vẫn không giấu được hơi thở đặc biệt của người đàn ông nọ.

Tư thái lúc đi không thể che đậy được khí thế bá chủ.

Đây là ai?
Nhà họ từ bao giờ lại quen biết được với nhân vật lớn như vậy rồi?
Chính vào lúc này, bà đột nhiên nhìn rõ được mặt mũi người đến, trong mắt lập tức hiện lên vẻ chán ghét.

Cứ tưởng là nhân vật lớn gì, dè đâu là mình nhìn nhầm.

Chu Lôi tức giận.

Thằng phế vật Úc Đình Chi này đến làm gì?
Chắc chắc là tới tìm Tống Bảo Nghi.

Quá không biết xẩu hổ rồi.

Chu Lôi cau chặt mày, lập tức quay người muốn xuống lầu.

“Mẹ.”
Không biết khi nào Tống Bảo Nghi đã xuất hiện bên cạnh Chu Lôi.

“Chuyện này con đừng lo, để mẹ đi nói chuyện rõ ràng với thằng phế vật đó.”
“Mẹ, muốn cởi chuông phải tìm người buộc chuông, để con đi cho.”
Nếu Úc Đình Chi đã đến tìm, thì đích thân cô phải ra mặt nói cho rõ mọi chuyện, để Úc Đình Chi hết hi vọng, nếu không thì anh ta sẽ không bao giờ tự hiểu được bản thân mình.

Chu Lôi có hơi lo lắng là Úc Đình Chi sẽ quấn lấy Tống Bảo Nghi không buông.

Tống Bảo Nghi cười nói: “Mẹ, con có chừng mực mà.”
“Có gì con cứ la lên nhé.”
“Dạ.” Tống Bảo Nghi gật đầu, xoay người đi xuống lầu.

Sau khi xuống lầu, cô ngăn Úc Đình Chi lại ngoài cổng, nén sự bực bội trong lòng nói: “Mời Úc tiên sinh dừng bước.”
Nói tới đây cô ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Úc Đình Chi.

“Giờ anh đã là vị hôn phu của chị tôi rồi, tình ngay lý gian, tôi mong anh tự trọng, đừng làm những chuyện khiến người khác hiểu lầm.

Còn nữa, tôi mong anh hiểu rõ khoảng cách giữa chúng ta như trăng và bùn, không bao giờ có khả năng đâu.”.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.