Thu Trì vừa đặt chân muốn về đến nhà màn hình hệ thống lập tức b ắn ra, theo sau đó là tiếng hò reo vui mừng của Tiểu Thất.
“Thân ái, chúc mừng cậu hoàn toàn nhiệm vụ đầu tiên.”
Mỗi lần Tiểu Thất nói chuyện quá lớn, Thu Trì cứ cảm thấy đầu mình ong ong, cậu đưa tay xoa huyệt thái dương nói: “Cái này thì có gì đáng chúc mừng, mày đừng có ồn.”
Tiểu Thất không vì những lời này của Thu Trì mà mất hứng, trái lại càng hưng phấn, nó đưa bảng hệ thống cho cậu xem.
“Thân ái, cậu nhìn nè.”
Thu Trì bất lực nghe theo, nhìn vào màn hình hiển thị bảng thông báo hoàn thành nhiệm vụ.
[Hệ thống thông báo:
Nhiệm vụ xăm hình đã hoàn thành, phần thưởng sẽ được gửi tới trong chốc lát.
Xin hãy tiếp tục cố gắng.]
Tiểu Thất phấn khích reo hò một hồi, sau đó nũng nịu nói: “Thân ái, lát nữa phần thưởng tới, cậu nhớ ấn chấp nhận nha~~~.”
“Đừng có ẹo.” Thu Trì nói: “Biết rồi.”
Tiểu Thất dùng icon chu mỏ, nói: “Yêu thân ái nhất, hôn cái nè~ Moah”
Thu Trì tưởng tượng Tiểu Thất thành một bé gái xinh xắn, hướng cậu chu mỏ làm nũng, cảm thấy Tiểu Thất trong hình dạng rất hợp, lại còn dễ thương.
“Hôn cái gì mà hôn, mày có hôn được đâu.” Thu Trì buồn cười, lấy ngón tay chọt chọt màn hình hệ thống, nói: “Nếu mày biến thành cục gạch, tao liền vứt mày ra đường đấy.
Không thì đem cho một công trường nào đó, trở thành một phần của tòa kiến trúc nào đó, coi như góp ích cho xã hội.”
“Hừ.” Tiểu Thất bíu môi nói: “Tiểu Thất mới không biến thành cục gạch đâu.
Dù biến thành gì, Tiểu Thất cũng sẽ bám theo thân ái cả đời.”
Thu Trì cười cười, búng lên màn hình hệ thống một cái nói: “Nếu thế mày phải biến thành thứ gì di chuyển được ấy, nếu không thì đừng mơ.”
Tiểu Thất biểu hiện sự quyết tâm, nói: “Thân ái cứ chờ đi.”
Thu Trì buồn cười lắc đầu, cậu vào phòng cắt balo sau đó lấy đồ đi tắm.
Làm vệ sinh cá nhân xong xuôi cũng đã hơn mười một giờ tối, Thu Trì vừa lau tóc vừa ngáp một cái, đưa tay dụi mắt mấy cái, thầm nghĩ sau khi tóc khô cậu sẽ đi ngủ ngay.
Đang lau tóc giữa chừng, bên tai đột nhiên lại nghe âm thanh “tít” liên hồi, cậu ngồi thẳng lưng, đang hoài nghi thì Tiểu Thất lại đột ngột online, đưa khung hình đến trước mặt cậu, giọng có phần run rẩy: “Thân ái ơi…”
Chỉ trong chốc lát Thu Trì đã hiểu là được là chuyện gì, cậu nhìn màn hình, quả nhiên là phần thưởng đã được gửi đến.
[Hệ thống thông báo:
Phần thưởng “Hóa Kim Thân” dành riêng cho hệ thống đã gửi đến.
Bởi vì không phải phần thưởng của ký chủ cho nên, ký chủ có quyền từ chối.
Bên trái là từ chối, bên phải là đồng ý.
Xin hãy tiếp tục cố gắng!]
“Thân ái ơi.”
Thu Trì có thể cảm nhận được Tiểu Thất hiện tại đang thấp thỏm như thế nào.
Hóa ra phần thưởng của hệ thống có hay không đều do ký chủ quyết định, bảo sao khi Tiểu Thất mở miệng nói lại năn nỉ nhiều đến vậy.
“Đừng lo.” Thu Trì an ủi nó: “Tao tin mày sẽ có một hóa thân tốt.”
Sau đó cậu không chút do dự bấm nút đồng ý.
Sau khi ấn xong, xung quanh Tiểu Thất đột nhiên phát sáng.
Ban đầu ánh sáng còn rất nhẹ, nhưng càng về sau ánh sáng lại càng lúc càng sáng, sáng đến chói mắt.
Thu Trì không thể tiếp tục nhìn liền nhắm mắt lại, qua hơn ba phút, ánh sáng mới tắt đi, lúc Thu Trì mở mắt ra thì xung quanh không có gì thay đổi, mọi thứ vẫn bình thường như lúc ban đầu.
Chỉ là trong không gian đã không còn nghe tiếng Tiểu Thất nữa.
“Tiểu Thất.
Tiểu Thất.
Tiểu Thất.” Thu Trì cảm thấy bất thường cho nên không ngừng gọi Tiểu Thất ra, nhưng kết quả là Tiểu Thất không hề đáp lại lời cậu.
Nếu là bình thường Tiểu Thất sẽ lập tức online, luyên thuyên với cậu ngay, vậy mà hiện tại, Tiểu Thất lại im hơi lặng tiếng, cứ như vậy biến mất không thấy bóng dáng.
Thế này là như nào đây?
Thu Trì nhíu mày, đang chuẩn bị gọi Tiểu Thất thêm một lần nữa thì lúc này chuông điện thoại lại reo lên.
Nhìn tên hiện trên màn hình, Thu Trì có chút ngạc nhiên, giờ này rồi Lâm Đặng còn gọi cho cậu để làm gì?
Thu Trì chừng chừ nửa giây rồi nghe máy.
Còn chưa kịp alo một tiếng thì đầu dây bên kia đã vọng lại một tiếng khóc thút thít.
Thu Trì kinh hãi kéo màn hình ra trước mặt, xác nhận lại đúng tên Lâm Đặng mới can đảm nghe tiếp.
“Lâm Đặng?”
Nửa đêm rồi, nữ chính à, chị cũng không cần khóc lóc gọi điện thoại cho em như vậy chứ? Chị ngàn vạn lần đừng dọa em mà.
“Thu Trì…!hức…” Lâm Đặng nghẹn ngào nói.
Nghe giọng nữ chính có vẻ không ổn, Thu Trì liền ngồi thẳng người, nhíu mày nói: “Alo, Lâm Đặng? Cậu sao thế? Sao lại khóc?”
“Thu Trì, cậu, cậu, đến chỗ tớ được không…?” Phía bên kia giọng Lâm Đặng nói gần như là đứt quãng, có mấy âm tiết không nghe được rõ ràng.
“Được được.” Thu Trì vừa nói vừa đứng dậy thay quần áo, hỏi: “Cậu hiện tại đang ở nhà hay ở đâu?”
Lâm Đặng nức nở đáp: “Bệnh viện…!tớ, tớ, đang ở bệnh viện…”
Thu Trì nghe vậy càng thêm hoảng hốt, gấp gáp nói: “Bệnh viện? Cậu ở đó làm gì?” Hiện tại cậu gửi địa chỉ đi, tớ lập tức qua đó.”
Thu Trì vừa thay quần áo xong liền cúp điện thoại, cậu vội vàng khóa cửa nhà rồi ra đường lớn bắt xe.
Ban đêm, chỗ khu của cậu rất vắng, rất hiếm xe bốn bánh qua lại.
Thu Trì vừa chạy vừa dáo dác nhìn quanh, hoàn toàn không nó nổi một bóng xe taxi nào, xe buýt giờ này cũng không còn hoạt động nữa.
Đi qua ngã tư đường lớn, Thu Trì đột nhiên thấy một đám người tụ tập ở một bãi đất trống, liền thấy một nhóm người đang tụ tập làm gì đó với nhau.
Thu Trì để ý qua, ngay lập tức đã nhận ra một người, cậu đổi hướng chạy vào khu đất trống, nói: “Anh Hùng!”
Hùng Tất đang uống bia tụ tập với băng nhóm của gã như mọi ngày, khi nghe tiếng người gọi thì lập tức ngẩn đầu lên liền nhìn thấy Thu Thu Trì đang chạy về hướng mình.
“Nhóc Thu, cậu đến đấy à? Muốn gia nhập cùng bọn này không?” Hùng Tất cười khà khà mấy tiếng, giơ lon bia về phía cậu, hai má đỏ hoe xem ra đã say không ít.
“Hiện tại không được rồi.” Thu Trì với lấy một chiếc xe đạp để trong góc nói: “Em hiện tại có việc cần gấp phải đi, Anh cho em mượn chút nhé.”
Nói xong không đợi Hùng Tất trả lời lại, Thu Trì đã leo lên xe phóng đi mất.
Thu Trì chạy một mạch đến bệnh viện, chạy đến số phòng mà Lâm Đặng gửi trên điện thoại, khi gần đến nơi thì đã thấy Lâm Đặng đang ngồi trên ghế ngoài hành lang, đầu cô gục xuống, mái tóc mượt mà hằng ngày giờ đây lại có chút rối.
Lâm Đặng trên người là trang phục làm việc ở Lạc Thủy, bàn chân phía dưới lại trống không, từ lòng bàn chân đến khủy chân đều là bụi bẩn cùng vết xước, trên đầu gối cũng có vết xước, một vài chỗ còn ửng đỏ rỉ máu.
Xem ra cô chạy gấp đến đây, đến mức dù ngã rơi đôi guốc cũng không nhặt lại.
Thu Trì đi đến sát bên cạnh cô, gọi: “Lâm Đặng.”
Nghe tiếng, Lâm Đặng lập tức ngẩn đầu lên, đôi mắt cô lúc này đã đỏ hoe, vẻ mặt vô cùng tiều tụy.
“Thu Trì…!hức…” Lâm Đặng nhìn thấy cậu, nước mắt lại bắt đầu trào ra, cô ôm lấy eo Thu Trì, vùi mặt vào eo cậu sụt sùi khóc nức nở.
Thu Trì hết hồn, nhưng rất nhanh sau đó liền bình tĩnh lại, cậu đưa tay đặt lên lưng cô vỗ nhẹ, nói: “Được rồi, không sao đâu, cậu đừng khóc nữa.”
Dừng một chút, cậu lại nói: “Rốt cuộc là có chuyện gì, cậu kể đi, tớ nghe.”
Lâm Đặng lúc này cũng buông Thu Trì ra, tuy không còn ch ảy nước mắt nữa nhưng gương mặt vẫn còn sự nghẹn ngào.
Thu Trì ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng dùng tay áo khoác lau sạch nước mắt nước mũi trên gương mặt cô, sau đó mới hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Lâm Đặng nhìn vào cửa phòng bệnh đối diện, sau đó bắt đầu kể.
Thì ra là bệnh tình của bà Lâm đột ngột tái phát, hơn nữa còn chuyển biến rất nặng, tuy đã kịp thời cứu được nhưng vẫn phải dùng ống thở oxi để duy trì hô hấp.
Lâm Đặng càng nói giọng càng nghẹn ngào: “Bác sĩ nói phải nhanh chóng phẫu thuật mới có thể giữ mạng sống cho mẹ…”
Nói đến đây cô vùi mặt vào hai lòng bàn tay, cố gắng kìm nén tiếng khóc, nhưng bờ vai lại run rẩy không ngừng.
Thu Trì nhíu mày, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cô an ủi, nói: “Cậu đừng lo, mọi việc sẽ ổn thôi.”
Bệnh tình bà Lâm hôm qua vẫn tốt đẹp, hôm nay lại đột ngột tái phát ngay khi hắn hoàn thành nhiệm vụ không được bao lâu.
Xem ra tình tiết chính sắp bắt đầu rồi.
Thu Trì di chuyển ánh mắt vừa vặn lại nhìn trúng vết thương trên hai đầu gối của cô.
Cậu buông Lâm Đặng ra rồi đứng lên, nói: “Cậu chờ chút nhé.”
Nói rồi cậu rời đi, cậu muốn xuống dưới lầu xin thuốc để bôi vết thương cho Lâm Đặng, lúc quẹo vào hành lang bên trái, cậu nhìn thấy một người mặc đồ màu đen, đứng ở cửa kính lớn nhìn vào bên trong.
Thu Trì vốn không muốn xen vào chuyện của người khác, cậu nhanh chóng đi qua nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn vào bên trong.
Bên trong là một vị bác sĩ trẻ và ba người y tá đang vây quanh một giường bệnh.
Mà nằm trên chiếc giường đó là một thiếu niên, Thu Trì không dám chắc người đó có phải thiếu niên hay không, bởi vì nhìn đối phương vô cùng hốc hác, cả người gần như là da bộc xương, trên mặt còn đeo mặt nạ oxi, nhìn hô hấp hiện thị trên máy, dường như đối phương hô hấp vô cùng khó khăn.
Mà người bên ngoài lại siết chặt bàn tay, hốc mắt cũng đỏ lên, vẻ mặt đau khổ khôn cùng, dường như hận không thể vào trong kia chịu mọi đau đớn thay đối phương.
Lúc này từ phía xa một người đàn ông và một người phụ nữ trung niên cũng chạy đến, hình như là người nhà của người bệnh bên trong.
Người phụ nữ trung niên kia, khi nhìn qua cửa kính liền ngồi bệch xuống đất, vùi mặt vào bàn tay khóc nức nở.
Thu Trì vẫn chưa đi được xa lắm, cho nên vẫn lờ mờ nghe được đối thoại của bọn họ.
Người phụ nữ trung niên nói: “Con trai tôi sao khổ thế này.”
Người đàn ông đi cùng bà, cố gắng dìu bà lên ghế ngồi, an ủi nói: “Mẹ à, A Lăng sẽ không sao đâu, em ấy sẽ qua được thôi.”
Sau đó người đàn ông quay sang hỏi người mặc đồ đen: “A Phong, A Lăng sao lại tái phát thế này?”.