*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Thời Nguyệt định gọi cô là mẹ kế sao?
Tô Minh suýt chút nữa bị chính mình làm cho choáng váng.
Nhưng hôm nay Cố Trản Từ quả thực không khỏe, hơn nữa thái độ đối với mình rất lạnh nhạt. Tô Minh xoắn ngón tay, cô lợi hại đến thế sao? Chỉ uống một chút rượu mà có thể “làm” Cố Trản Từ?
Tô Hào thắc mắc: “Em nhìn chằm chằm vào ngón tay làm gì vậy?”
Tô Minh mở tay ra: “Tùy tiện ngắm thôi.”
“Bàn tay như ngọc, mười ngón thon dài, khớp xương rõ ràng.”
Tô Minh tưởng Tô Hào đang khen mình, vừa định tự mãn một chút. Đôi tay này của cô quả thực rất đẹp, thon dài mảnh mai, ít nhất một người mê tay như cô cũng rất hài lòng.
Tô Hào lại nhàn nhạt bổ sung: “Trong tiểu thuyết đều viết tay của nhân vật chính đẹp như thế, nhưng bàn tay đẹp thế này chưa chắc đã là công, thật đáng tiếc.”
Tô Minh: “…”
Cô hỏi: “Chị, trước đây em từng say rượu chưa?”
Tô Hào nói: “Tất nhiên là từng say rồi, nếu không thì sao em biết sức uống của mình kém?”
Tô Minh hỏi: “Vậy khi em say, em có làm chuyện ngớ ngẩn không?”
“Có chứ, em sẽ bắt người khác hôn hôn, giống như mắc chứng tăng động, đôi khi nghĩ lại thấy cũng đáng yêu.”
Tô Hào sực nhớ ra: “Không phải tối qua em đã hôn Cố Trản Từ đấy chứ?”
Tô Minh: “…”
Cô đâu có biết, bản thân vốn không dễ say, nhưng không chắc tối qua say rồi có nhân cơ hội hôn bậy hôn bạ người ta không, mà Cố Trản Từ lại là một phụ nữ trưởng thành ba mươi tuổi, trong chốc lát tình cảm dâng trào, giữa họ xảy ra chuyện này chuyện kia cũng không phải là không thể.
Thấy Tô Minh mãi không phủ nhận, Tô Hào vô cùng kinh ngạc, bày ra dáng vẻ của một người chị: “Thật sự đã hôn rồi? Em ăn cả lớn lẫn nhỏ thế là không đúng đâu.”
Tô Minh: “…”
Cô nói: “Yên tâm đi, không ăn hết đâu.”
Bất kể có ăn hay không, tạm thời vẫn chưa thể nói cho Tô Hào biết.
Tô Hào thở phào nhẹ nhõm, buổi tiệc tối qua tổ chức là để giúp Tô Minh tìm mục tiêu mới. Cô ấy hỏi: “Tối qua trong bữa tiệc có nhiều chị gái em gái xinh đẹp như vậy, em có thích ai không? Chỉ cần hơi hứng thú cũng được.”
Tô Minh không suy nghĩ mà lắc đầu ngay, cuối cùng dưới ánh mắt hiền hòa của Tô Hào, cô thú nhận: “Em chỉ nhớ mỗi Văn Việt thôi.”
Đó là bởi vì Văn Việt nói rằng Cố Trản Từ tuổi Rắn, mà rắn thì cong, nên kết luận Cố Trản Từ là cong.
Tô Hào nghiêm túc nói: “Văn Việt không được đâu, cô ấy chỉ thích người lớn tuổi, đúng nghĩa là người yêu chị gái. Những năm qua tuyên ngôn tình yêu của cô ấy là dù có chết cũng phải chết trên người chị gái, em nhỏ hơn cô ấy bảy tám tuổi, không thể nào đâu.”
Tô Minh: “…”
Tô Hào suy nghĩ một chút, nói: “Còn hai ngày nghỉ nữa, chúng ta có thể tiếp tục tham gia các buổi tụ họp hoặc tiệc tùng, em nhất định có thể tìm được người tốt hơn Cố Thời Nguyệt.”
Tô Minh lập tức từ chối: “Chị, em không muốn tham gia nữa.”
Tô Hào cảm thấy áy náy vì tối qua giữa chừng mình đã bỏ đi, mà dường như cũng chẳng có ích gì: “Được thôi, nhưng em phải thành thật trả lời, tối qua thật sự không có chuyện gì xảy ra chứ?”
“Không có.” Tô Minh trả lời chắc nịch, thực ra bản thân cô cũng mơ hồ không rõ.
Cố Trản Từ nói toàn là sự thật. Thấy Tô Minh lâu không đáp lại, Cố Trản Từ lại chọc chọc cô: “Tô Minh?”
Còn gửi kèm một biểu cảm gif meo meo đang rình coi.
Tô Minh trả lời: “Đây đây đây.”
Cô đang cố gắng nhớ lại, không thể nào không có một chút ấn tượng nào, chuyện quan trọng như vậy, cô đâu phải người chết.
Cố Trản Từ xoay cổ, chỉ nghe thấy tiếng kêu răng rắc, tối qua cô còn bị vẹo cổ nữa, cô nhanh chóng gõ chữ: “Hôm nay cổ tôi vẫn còn đau, tối qua em thật lợi hại.”
Tô Minh: “…”
Sao nghe mà cảm thấy lạnh sống lưng thế này.
“Cái đó cái đó cái đó…”
“Để em xác nhận lại, em thật sự ngủ với chị tối qua sao?”
Cố Trản Từ biết ngay Tô Minh sẽ nghĩ đến chuyện này, cô không trả lời ngay mà để Tô Minh chờ đợi.
Đợi đến khi Tô Minh nghĩ rằng mình thật sự đã làm chuyện hồ đồ, Cố Trản Từ mới chậm rãi nhắn lại: “Không, em ngủ không ngoan, tôi chê, sẽ không ngủ chung với em nữa đâu.”
Tô Minh: “…”
Hóa ra tối qua chẳng có chuyện gì xảy ra, Cố Trản Từ chỉ đang trêu chọc cô mà thôi. Tô Minh tức đến nỗi không thèm trả lời Cố Trản Từ.
Cố Trản Từ cả đêm ngủ không ngon, trêu đùa xong, cũng không muốn để Tô Minh mang nặng tâm lý. Dù sao Tô Minh cũng thích Cố Thời Nguyệt, hơn nữa đùa kiểu này với Tô Minh khiến Cố Trản Từ cảm thấy mình như một kẻ già dơ lợi dụng cơ hội để trêu ghẹo cô bé vậy.
Cô nghiêm túc nói: “Hôm qua không có chuyện gì xảy ra, nhưng em ngủ rất rất xấu, tôi bị ảnh hưởng nặng nề, hy vọng đối tượng tương lai của em có thể chịu đựng được, tôi đi ngủ bù đây.”
Tô Minh đã chính thức bị đưa vào danh sách đen không được lưu trú qua đêm.
Ngủ một mình thì phát sốt, ngủ cùng người khác thì làm người ta mất ngủ.
Tô Minh: “…”
Cô vừa mới tưởng rằng sau khi tỉnh dậy mình đã có vợ, kết quả là Cố Trản Từ vẫn là mẹ vợ tương lai.
Tô Minh khẽ thở dài.
Không hiểu sao lại có chút thất vọng.
Những ngày nghỉ còn lại trôi qua rất nhanh, Cố Trản Từ vốn định nói chuyện thẳng thắn với Cố Thời Nguyệt, nói cho cô ấy biết giữa mình và Tô Minh hoàn toàn trong sạch, nhưng kết quả là Cố Thời Nguyệt lại không về nhà. Lần đầu tiên Cố Trản Từ cảm thán rằng nuôi con gái thật khó.
Cô dọn dẹp một chút rồi đi làm. Trong thời gian đó, cô đã giải thích ngắn gọn với Cố Thời Nguyệt qua WeChat rằng giữa mình và Tô Minh không có gì cả, sau đó cũng không bận tâm đến chuyện này nữa.
“Cố tổng, hôm nay không phải bách hợp mà là cẩm chướng.”
Cố Trản Từ thoáng bàng hoàng mới nhớ ra đây là đang nói đến chuyện tặng hoa. Trước đó, Tô Minh đã tặng liên tục bảy ngày hoa bách hợp. Cô tưởng sau kỳ nghỉ dài mười một ngày thì Tô Minh đã quên mất, nhưng không ngờ Tô Minh không chỉ không quên mà còn đổi sang hoa cẩm chướng, không biết vì lý do gì.
Cố Trản Từ nói: “Nhận đi.”
Khi thư ký mang hoa vào, Cố Trản Từ mới phát hiện giờ chỉ còn là một bó hoa, không còn là một chùm lớn nữa, rõ ràng là vì mấy ngày trước cô ấy đã làm Tô Minh tức giận.
Đúng là kẻ nhỏ mọn.
Sau đó, mỗi ngày đều có một loài hoa khác nhau được gửi đến, mọi người cũng quen với việc này. Cố Trản Từ có một người theo đuổi mỗi ngày gửi hoa, trừ hoa cúc ra thì hoa gì cũng gửi.
Tháng Mười nhanh chóng trôi qua, thời tiết chuyển lạnh.
Tô Hào đang gọi video với Tô Minh, hỏi: “Em nhờ chị tìm nhiều tiệm hoa như vậy để làm gì?”
Tô Minh nói: “Thả dây dài, câu cá lớn.”
“Toàn bộ hoa tặng Cố Trản Từ đều là em gửi đúng không? Em quan tâm mẹ của Cố Thời Nguyệt như vậy, không lẽ đúng như Quả Quả nói, em định đi đường vòng, bắt đầu từ Cố Trản Từ?”
“Không chỉ là đi vòng đâu.” Tô Minh không dám nói với Tô Hào rằng mục tiêu của mình là Cố Trản Từ, chỉ có thể qua loa cho qua chuyện.
Khi Cố Trản Từ lại một lần nữa nhận được hoa, cô nhắn tin cho Tô Minh: “Em định tặng hoa đến khi nào?”
Tô Minh trả lời ngay lập tức: “Đến khi chúng ta trở thành người một nhà.”
Đính kèm gif meo meo tự tin.
Cố Trản Từ lập tức nghĩ đến Cố Thời Nguyệt, mắt hơi nheo lại. Gần đây Cố Thời Nguyệt ngày càng không nghe lời, ngược lại, người theo đuổi Cố Thời Nguyệt là Tô Minh lại ngày càng biết nghe lời hơn.
Cô ấy hỏi: “Đây là sticker mới à?”
Tô Minh tự hào nói: “Đúng vậy, là em tự làm đấy.”
Cố Trản Từ lưu sticker vào: “Kỹ năng thực hành tốt, tiếp tục phát huy.”
Tô Minh lại gửi thêm một cái nữa: Meo meo chống nạnh gif.
Cố Trản Từ cũng tiện tay lưu lại.
Cố Trản Từ nghĩ một chút, thời tiết gần đây trở lạnh, mà trên mạng xã hội của Tô Minh có ảnh chụp cùng bạn cùng phòng của cô ấy, cô thuận miệng hỏi thăm: “Mặc ít như vậy, cẩn thận cảm lạnh.”
“Cảm ơn chị, em sẽ mặc thêm đồ.” Tô Minh ngoài miệng đáp lơi, nhưng cơ thể vẫn tiếp tục nóng như có ngôi sao hỏa.
Mùa đông mà cô yêu thích sắp đến rồi.
Tô Minh đôi khi trò chuyện với Cố Trản Từ, khi bạn cùng phòng hỏi thì nói là đang trò chuyện với mẹ vợ tương lai, hỏi thêm thì lại bảo là các nhân vật trong truyện đều là vợ của cô ấy.
Cố Trản Từ cũng đã quen với việc Tô Minh tìm cô trò chuyện, thỉnh thoảng nghe Tô Minh than thở về cuộc sống đại học, cảm giác như mình trở về thời gian trước đây.
Tô Minh: “Chị ơi chị à chị chị chị chị, giúp em với.”
Cả một chuỗi gọi chị khiến Cố Trản Từ cảm thấy rối, tưởng rằng có chuyện lớn xảy ra, lập tức hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Kết quả là Tô Minh gửi cho cô một bảng khảo sát.
Cố Trản Từ: “…”
Đó là một bảng khảo sát về cách mọi người ở các độ tuổi khác nhau làm phong phú thế giới tinh thần của họ. Sau khi Cố Trản Từ tự điền xong, cô liền gửi vào nhóm làm việc và phát một số bao lì xì, Tô Minh ngay hôm đó đã thu thập xong dữ liệu.
Tô Minh: “Cảm ơn chị nhiều, tối nay chúng ta đều là những người độc thân, một lát nữa cùng xem phim nhé, em sẽ đến tìm chị.”
Hôm nay là ngày 11 tháng 11, Cố Trản Từ không có lịch hẹn, đồng ý ngay.
*11/11 là ngày quốc tế độc thân.
Tô Minh hỏi: “Chị muốn xem thể loại gì?”
Cố Trản Từ: “Em chọn gì em thích là được, những gì tôi thích thì em sẽ không thích.”
Cô thích những thể loại quá hiếm hoi.
Tô Minh không hỏi thêm: “Được rồi.”
Khi đến rạp chiếu phim, Cố Trản Từ mới biết Tô Minh chọn một bộ phim về đề tài đồng tính, và còn có sự chênh lệch tuổi tác. Cô nhìn Tô Minh một cách đầy ẩn ý.
Bộ phim toàn là những tình tiết gay cấn, nhiều cảnh thân mật, và những cú twist liên tục, khiến người xem cảm thấy chưa đủ và rất ấn tượng.
Tô Minh có chút bị kích thích, tò mò hỏi: “Cảm giác khi hôn thực sự là gì? Sao nhiều người lại thích hôn đến vậy?”
Đây là vấn đề mà mỗi người độc thân đều tò mò.
Cố Trản Từ lắc đầu: “Chưa từng hôn, không biết.”
Cô nói xong thấy Tô Minh im lặng nhìn mình.
Cố Trản Từ cảm thấy như mình bị chế nhạo, nói: “Chỉ là cảm giác môi chạm môi thôi, em tự tìm người nào đó chạm thử không phải sẽ biết sao? Có thể có cảm giác gì.”
Cô không tin có thể hôn mà nở hoa được.
Tô Minh hỏi: “Thật sự à?”
Cố Trản Từ: “Thật.”
Tô Minh nói: “Vậy thì em muốn thử hôn với chị một cái.”
Cố Trản Từ: “…”
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Minh: Chỉ là chạm một cái thôi~
Cố Trản Từ: (╯‵□′)╯︵┻━┻
Lộ Lộ: Xem cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu
Tô Hào: Xem
Mẹ kế: Xem
Quả Quả: Xem
Văn Việt: Xem
Tác giả: Xem