Đối với Phó Kỳ Đường mà nói thì đây không thể nghi ngờ là một đêm rất dài.
Tuy rằng ở thời khắc mấu chốt anh đã nhận ra được quy tắc “Không được mở cửa” khiến quỷ phải tức tối bỏ đi nhưng trong lòng anh biết rõ chuyện không đơn giản như vậy, bằng không đường đường là boss phó bản sao lại yếu như cái hộp Exp thế chứ?
Do đó nguyên cả đêm, Phó Kỳ Đường đều đề cao cảnh giác, đồng thời “nước đến chân mới nhảy” mà điên cuồng xem notebook Cung Tử Quận đưa cho anh.
Nửa đêm, mệt mỏi và cơn buồn ngủ cùng lúc ập tới, bình luận cũng thưa thớt dần, Phó Kỳ Đường lên dây cót tinh thần đọc to cả mấy chuyện đánh phó bản trong notebook lên, cuối cùng hiện trường còn sót lại mấy con cú đêm mở hội kể chuyện “Kinh dị đêm khuya”.
“…!Tổng cộng có bốn người chơi đi vào bệnh viện Thanh Điền, thân phận là một bác sĩ thực tập và ba bệnh nhân.
Người chơi phát hiện trong thuốc mình uống có chứa thuốc an thần, chưa kịp làm gì đã hôn mê bất tỉnh.
Vì để điều tra, bác sĩ thực tập đã nhân cơ hội đổi thuốc để Tiểu Hồng có thể hành động sau khi những người khác đã ngủ say.”
“Thế nhưng sáng hôm sau Tiểu Hồng lại mất tích.
Trong phòng bệnh có rất nhiều vết tích giãy giụa cùng với máu bắn tung tóe, chỉ có thi thể là không có.
Tiểu Hắc nằm cùng phòng bệnh phát hiện rất nhiều dấu tay máu dính trên giường mình thì đoán là lúc Tiểu Hồng bị quỷ giết đã bò đến giường mình để cầu cứu nhưng kỳ lạ là quỷ lại không giết những người đang ngủ say trong phòng.”
“Ba người chơi đều rất nghi hoặc.
Đến hôm sau, Tiểu Hắc đang ăn cơm thì bị đau bụng sau đó nôn ra một ngón tay đeo nhẫn…”
Kỹ năng diễn xuất Phó Kỳ Đường bình thường nhưng đọc thoại lại khá tốt, hơn nữa cả một buổi tối không uống nước khiến giọng anh trở nên khàn khàn, cộng với việc trước đó không lâu vừa có quỷ ở bên ngoài đập cửa uỳnh uỳnh, tất cả đều làm cho khán giả xem livestream sợ hãi không thôi.
[11: !!! Khỏi ngủ luôn ạ! ]
[20: Oimeoi! Phó bản này dã man thế, may mà tui chưa xem.
Lúc đó thân phận của Sói Điên là gì thế? Tiểu Hắc đúng không? ]
[05: Dựa theo tính cách của Sói Điên thì chắc là hắn rồi.
]
[20: Thế thì tôi phải thoát fan! ]
Phó Kỳ Đường sờ sờ cằm, không nhanh không chậm thay Cung Tử Quận làm sáng tỏ: “Không phải Tiểu Hắc mà là bác sĩ thực tập.”
Anh nói rồi lật sang trang tiếp theo, muốn xem chuyện tiếp theo xảy ra thế nào nhưng lại “Ồ” một tiếng: “Hết rồi.”
[05: ? Hết rồi? Không có phần tiếp theo? ]
“To be continue….” Phó Kỳ Đường giơ trang giấy ghi mấy chữ kia ra trước mặt, chữ viết rất to và rõ ràng.
[11: ? Làm người mà lại kể chuyện được nửa xong dừng vậy à? ]
[20: Quỳ gối cầu xin Sói Điên viết thêm chương mới, một chương mà hoàn truyện luôn ý!!! ]
[05: Người mới đi nói đi, chắc chắn Sói Điên sẽ nghe theo.
Tôi chưa thấy hắn đối tốt với ai như thế bao giờ.
Không lẽ do anh đẹp trai thật? ]
[20: Người qua đường, nói thật nhé, không thấy vậy.
]
[11: Có khi là do giống crush của hắn thật nhưng tui chưa thấy bao giờ, không chắc lắm.
]
[05: …!Lầu trên ngáo à? Nói ra làm gì? ]
Phó Kỳ Đường – vẫn luôn tương tác với đạn bình luận – sửng sốt: “Crush? Là sao?”
[11: …!]
[20: …!]
Phó Kỳ Đường nhướng mày: “Ồ, tôi biết rồi.”
Sau khi vô tình rũ bỏ tin tức khủng khiếp đó thì ba khán giả còn sót lại cuối cùng này cũng không lên tiếng nữa.
Không có đạn bình luận, khoảng không trước mặt Phó Kỳ Đường cuối cùng cũng trở nên an tĩnh.
Anh nhìn theo cửa sổ hướng ra ngoài, thấy trời tối đen như sắp mưa thì khẽ nhíu mày, không có mặt trời sẽ ảnh hưởng đến việc anh phán đoán thời gian.
Theo như tính toán thì bây giờ là khoảng 6 giờ sáng, còn cách 7 giờ một tiếng đồng hồ nhưng để an toàn thì cứ chờ lâu lâu thêm chút đi.
Một tiếng sau, bên ngoài hành lang lục tục có tiếng bước chân; Lữ Nhã Hủy phòng đối diện mới sáng sớm đã tức giận quát tháo vì hôm qua Đa Kim bị cảm lạnh; bánh xe đè lên thảm trải sàn phát ra tiếng soàn soạt, nhân viên phục vụ đẩy xe bữa sáng tới từng phòng một.
“Thưa ngài, chào buổi sáng, tôi tới đưa bữa sáng.” Cuối cùng cũng đi tới cửa phòng 202, nhân viên phục vụ xốc lại tinh thần nói.
“Để phần của tôi sang phòng 203 đi, tôi qua đó ăn.” Phó Kỳ Đường nói.
Nhân viên phục vụ đáp ứng, chốc lát sau thì quay lại: “Thưa ngài, khách phòng 203 không ở trong phòng, tôi để bữa sáng ở ngoài ngài tự lấy nhé.”
Cung Tử Quận không ở đó? Phó Kỳ Đường hơi bất ngờ, đoán là hắn tự đi hành động một mình.
Từ những câu chuyện trong notebook có thể thấy được người này gan lớn lại cuồng dã, am hiểu việc tìm cơ hội trong lúc nguy hiểm, rất nhiều lần đều là ban đêm đơn độc hành động, dùng chính bản thân mình làm mồi dụ quỷ cắn câu, tìm ra những manh mối mang tính then chốt hoặc là giết luôn quỷ, kết thúc phó bản.
Tối hôm qua quỷ gõ cửa rất mạnh, Cung Tử Quận ở ngay cách vách không thể không biết được.
“Đi cả đêm vẫn chưa về à…” Phó Kỳ Đường hơi lo lắng.
Một lát sau, bên ngoài càng lúc càng ồn ào, đoàn du lịch của nhóm các bác trai bác gái cùng nhau ra khỏi cửa, vừa đi vừa thảo luận ngày hôm nay sẽ đi đâu.
Phó Kỳ Đường biết bọn họ hẹn nhau 8 giờ xuất phát nên cũng tính rời đi, lúc đi qua TV thì thấy đồng hồ báo thức điểm 7 giờ 43 phút.
Đúng là “hữu kinh vô hiểm”.
Anh nghĩ rồi tiện tay cầm đồng hồ báo thức lên ném thật mạnh.
Đồng hồ báo thức đập vào cửa rồi vỡ vụn, mảnh nhựa vỡ bắn ra tung toé.
Ngay sau đó có hai khối hình trụ bay qua.
“Xem thường ông mày à, một bài lừa mà lại tính chơi hai lần?” Phó Kỳ Đường cười lạnh, nắm chặt dao găm trong tay: “Hay trông ông mày giống thằng ngu, mình đã làm cái gì cũng không nhớ?” (*J: Không anh ưi cái này là trí nhớ ngắn thui khum phải ngu đâu huhuuuuu khum hề!!)
Vừa dứt lời, hai khối hình trụ đã đập vào cửa rồi bật ra, là hai cục pin.
Đêm qua anh sợ nửa đêm chuông đồng hồ kêu đòi mạng như trong phim kinh dị nên đã tháo pin ra, lúc nãy nhìn thấy đồng hồ chỉ 7 giờ 43 phút thì hiểu ngay.
“Cho là nhịn một đêm, đến lúc sắp được ra khỏi đây thì tao sẽ thả lỏng cảnh giác chắc?” Phó Kỳ Đường híp mắt, giọng nói mang theo vẻ khó chịu: “Coi thường nhau quá rồi đấy.”
*
Vừa qua 7 giờ thì cửa phòng 202 đã bật mở, Phó Kỳ Đường còn chưa đi ra đã thấy Cung Tử Quận đứng sẵn ở đó.
“Chào buổi sáng.”
“Ăn sáng chưa?”
Hai người đồng thời nói.
Cung Tử Quận thấy anh chỉ là hơi uể oải còn lại không sao, trái tim treo lơ lửng cả đêm cuối cùng cũng coi như được thả lại chỗ cũ, cười cười: “Chưa, cùng ăn đi.”
Phó Kỳ Đường gật đầu, đóng cửa lại cùng hắn cùng rời đi: “Không có gì muốn hỏi à?”
“Ăn sáng trước đã.”
“Ồ, thế thì tôi hỏi nhé.”
Cung Tử Quận hơi quay đầu nhìn anh, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc.
“Anh đối tốt với tôi như vậy là vì tôi giống ánh trăng trong lòng anh à?”
“?”
Nghe anh nói thế thì mấy khán giả vào xem livestream sáng sớm đều nhất thời kinh sợ, khu bình luận nháy mắt như cái chợ vỡ.
[49: Vụ gì đấy?? Ai lỡ miệng thế hả?! ]
[13: Sáng sớm đã dọa cho người ta tỉnh cả ngủ…!Người mới dữ quá, chuyện này cũng hỏi trực tiếp luôn được.]
[30: Fan mới vào xin hỏi, Sói Điên có crush à? Tính cách “mình ta đơn côi, lục thân không nhận” được thiết lập là lòe người à?]
[02: Xí —— Lòe người đấy thì sao? Mày là người à? Lừa mày chắc?]
[49: Thế rốt cuộc là đứa nào lỡ miệng hả?]
…
Cung Tử Quận ngẩn người, vẻ mặt cổ quái pha với bất đắc dĩ.
Hắn hơi nheo mắt nhìn mấy cái bình luận bay bay: “Bọn họ nói với cậu vậy à?”
Phó Kỳ Đường sờ sờ cằm, suy tư: “Xem ra là thật.”
“Thăm dò tôi đấy à?” Cung Tử Quận nhíu mày.
“Cũng không phải, tò mò chút thôi.
Hai ta không quen không biết, anh đối xử với tôi tốt như vậy mà tôi lại không ngu, tất nhiên phải cảm thấy kỳ lạ.” Phó Kỳ Đường ăn ngay nói thật, trông như đã tìm đã câu trả lời thỏa đáng mà thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ biết chuyện thì cũng thấy thoải mái hơn rồi…!Anh làm cái vẻ mặt gì vậy?”
“Không ngại à?”
“Để ý làm gì? Dù sao tôi cũng được lợi mà?” Phó Kỳ Đường tỏ vẻ chân thành: “À mà tôi vẫn còn chuyện muốn hỏi, tôi như vậy anh không ngại chứ?
Cung Tử Quận càng khó hiểu: “…!Tôi nên ngại chuyện gì?”
Vấn đề này Phó Kỳ Đường nhất thời cũng chưa bnói kiểu gì vì vẫn luôn cảm thấy quái quái.
Anh nghĩ nghĩ một chốc rồi nói: “Ừm….!Thế anh muốn tôi diễn giống hệt hay kiểu đừng giống quá để anh ta mãi mãi đặc biệt trong lòng anh thì tốt hơn? Anh cho tôi câu trả lời chính xác một chút để tôi còn biết đường mà lần.”
“…” Cung Tử Quận quả thực không hiểu anh đang suy nghĩ gì nữa, rõ ràng đầu cũng không lớn mà sao tưởng tượng ra được nhiều thứ thế?
“Không cần, cậu cứ là chính mình đi là được.”
“Hả?” Phó Kỳ Đường càng cảm thấy kinh ngạc: “Là sao?”
Không ngờ Cung Tử Quận lại làm vẻ nghiêm nghị nói: “Đừng có nghe mấy bình luận đó nói bậy, trăng tôi còn chẳng để trong mắt nữa chứ nói gì đến trong lòng.”
“Lúc nãy thái độ của anh rất rõ ràng mà.”
“Chỉ là nghĩ đến một vài người và việc thôi.”
Thế tức là có rồi còn gì, sao lại bảo không có, hừ…!Crush Schrodinger à? Phó Kỳ Đường lắc lắc đầu, phức tạp quá, so quan hệ giữa mình và Cung Tử Quận bây giờ thì tốt nhất là không nên tra xét kỹ mấy cái này.
*J: Erwin Rudolf Josef Alexander Schrodinger, là nhà vật lý người Áo với những đóng góp nền tảng cho lý thuyết cơ học lượng tử, đặc biệt là cơ học sóng.
Tìm hiểu thêm tại Wikipedia.
“Nếu như không phải cái nguyên nhân này thì anh đối tốt với tôi làm gì?”
“Bởi vì cậu đẹp trai.
Khá là hợp gu thẩm mỹ của tôi.” Cung Tử Quận nói đùa, nhẹ nhàng xoa đầu anh: “Tôi từng gặp em trai này rồi đấy.”
“Này, nghiêm túc chút.”
Không nghĩ tới Cung Tử Quận thật sự nghiêm túc.
Hắn hơi cúi đầu nhìn chằm chằm Phó Kỳ Đường, ánh mắt lóe lên một cái như có ánh sao xẹt qua, giọng nói cũng trở nên trầm thấp tựa biển đêm: “Lần trước khi chúng ta gặp mặt, tôi mới chỉ nhìn lướt qua cậu.
Cậu bước ra từ một con đường nhỏ, cây cối phía sau cậu đâm chồi nảy lộc, từ cây sồi cho đến cây bạch dương, từ cây liễu đến cây tùng, hoa linh sam cho đến hoa tần bì trắng, tất cả theo vách tường leo đến nóc nhà, cả thế giới như không ngừng tái sinh.”
“Đây là…” Phó Kỳ Đường ngẩn người.
“Tiểu thuyết khoa học viễn tưởng mà cậu thích nhất.” Cung Tử Quận trả lời một cách thản nhiên.
Phó Kỳ Đường nhìn hắn chằm chằm một lát rồi mím môi, cuối cùng nhịn không được mà bật cười: “Nói chuyện cẩn thận chút, trêu ai đấy hả.” Anh đấm vào vai Cung Tử Quận một cái.
Đương nhiên là anh nhớ đoạn văn này, cuối cùng có có một câu: “Con trai yêu quý, thượng lộ bình an”.
“Hay là lát nữa tôi cũng mua quýt cho anh nhé?” Phó Kỳ Đường uy hiếp nói.
Cung Tử Quận cũng cười, đôi mắt tràn ngập ý cười khiến cả người hắn như bừng sáng.
“Thôi không đùa nữa, tôi là fan của cậu.”
Khoan…!Dừng khoảng chừng là hai giây…
Phó Kỳ Đường: “? ? ?”
[19: Tui không tin ! ! ! ! ! ]
[01: Sói Điên đu idol á? Truyện cười này đến đoạn buồn cười chưa thế? ]
[44: Hahahahahaha! So với có crush thì chuyện Sói Điên đu idol còn phá hỏng hình tượng hơn nữa.
]
“Anh có cần sửa lại đáp án chút không?” Nhìn không khí vui vẻ ở khu bình luận, Phó Kỳ Đường thành khẩn nói: “Thực ra tôi cũng muốn tin anh đấy nhưng mà…”
“Sự kiện đầu tiên cậu tham gia sau khi ra mắt là đêm “Thời Thượng Đỉnh Phong”, mặc âu phục trắng; quảng cáo đầu tiên mà cậu quay là quảng cáo dịch vụ công cộng, kêu gọi mọi người “Nói KHÔNG với thịt động vật hoang dã”.
Tôi đã xem hết phim cậu đóng, cũng tham gia cả fan meeting, còn có cả một tấm ảnh có chữ ký của cậu nhưng đáng tiếc không mang theo bên người.”
Phó Kỳ Đường: “…”
Khu bình luận cũng yên ắng y chang.
“Fan gặp được thần tượng, muốn đối tốt với người ta chút cũng không được à?” Trên mặt Cung Tử Quận vẫn tràn ngập nét cười, vô cùng chân thực.
“Cũng không phải nhưng anh…”
“Tôi làm sao?” Cung Tử Quận nhíu mày.
“Rất tốt, gu thẩm mỹ cũng rất tốt.” Phó Kỳ Đường có cảm giác một lời khó nói hết, nội tâm vừa sợ vừa hơi lúng túng khi đột nhiên gặp fan: “Tôi chỉ là một nghệ sĩ tuyến tám…!Dù sao cũng cảm ơn anh vẫn luôn ủng hộ ngôi sao nhỏ bé như tôi.”
“Người không thích mới thấy cậu nhỏ bé, đã thích rồi thì trong mắt sẽ chỉ có cậu mà thôi.” Cung Tử Quận nói một câu ý nghĩa sâu xa.
Không biết đây có tính là mấy câu fan hay ba hoa hay không nhưng Phó Kỳ Đường thật sự rất xấu hổ khi có người khen mình như vậy, mặt đỏ rần, vội vã nói sang chuyện khác: “Bảo sao anh biết tôi sinh tháng 11.”
“Ngày 15 tháng 11.” Cung Tử Quận nghiêm túc bổ sung.
“Thế hôm qua anh rủ tôi ra ngoài ăn cũng…”
“Hôm qua phòng bếp làm mướp đắng xào thịt với cá om dưa, cậu không ăn được mướp đắng lại còn bị dị ứng cá mà đúng không?”
Phó Kỳ Đường sờ sờ chóp mũi, hơi ngượng: “Ừm.”
[03: Làm sao bây giờ?! Sói Điên nói đến mức tui cũng tin luôn rồi …!]
[60: Tui cũng thế, thật quá rồi, vô duyên vô cớ mở khóa thuộc tính đu idol của Sói Điên, đúng là ảo ma Canada.]
[19: Không được! Tui không tin! Chắc chắn là có lý do khác! Nếu không thì bức tranh Sói Điên vẽ ở phó bản kia là như thế nào? Tuy rất giống nhưng chắc chắn không phải Phó Kỳ Đường! ]
Nhìn thấy vậy, Cung Tử Quận nhếch miệng lên lại không hề cười: “Trên đời vẫn luôn tồn tại những kẻ cho rằng chỉ có mình mình có mắt nhỉ.”
[ Khán giả số 19 thu hồi một bình luận.
]
“Hả?” Phó Kỳ Đường không nhìn thấy nên đành hỏi.
“Không có gì, đi ăn cơm đi.”
Hai người vừa vào nhà ăn thì Quý Đào đã vội vã đi tới.
Sắc mặt anh ta tái nhợt nhưng cũng coi như trấn định, nhìn thấy Phó Kỳ Đường thì thở phào nhẹ nhõm: “Anh không sao thì tốt rồi, nếu ngay cả anh cũng chết thì thực lực của quỷ e là sẽ tăng gấp đôi mất.”
Phó Kỳ Đường mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Sao lại thế?”
“Viên Phi chết rồi.” Quý Đào nói: “Hai người qua xem chút đi.”