Lục Chính tỉnh lại, lười biếng mà nằm ở trên giường. Hắn quay đầu hỏi Chu Hành: “Em có muốn tháo khẩu trang của tôi ra không?”
Chu Hành do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn lắc đầu.
“Biết đâu em sẽ hối hận đấy.” Lục Chính nói lời này lại thực chân thành.
“Em không muốn nhìn.”
“Được rồi.”
Đối thoại của hai người đến đây là kết thúc. Mãi cho đến khi Chu Hành rời đi, Lục Chính cũng không chủ động nói gì mà chỉ cho một chiếc xe đưa Chu Hành về nhà.
Hai tuần sau đó, Lục Chính vẫn luôn cắm cúi làm việc. Mỗi ngày hắn chỉ ngủ bốn tiếng, vận dụng mọi mối quan hệ để giải quyết những nan đề sắp xảy tới.
Đến khi hắn rốt cuộc cũng hoàn thành công việc, có được hai ngày nghỉ ngơi, Sara mới gãi đúng chỗ ngứa mà mang tới ‘tin xấu’ —— “Vi Trạch tiên sinh đã có tình mới, hiện đã bắt đầu hẹn hò.”
Lục Chính uống ngụm nước thuốc đen xì, mỉm cười hỏi: “Hôm nay hai người họ đi đâu hẹn hò?”
“Công viên Giải phóng Liên minh.”
Lục Chính mở cửa sổ đối thoại với Chu Hành ra, hỏi: “Phải làm sao mới không bị từ chối?”
“Xin giúp đỡ.” Sara cung cấp một câu trả lời tham khảo.
– –
“Tinh ——”
Chu Hành vừa làm xong bài kiểm tra cuối cùng thì vòng tay anh rung một cái. Mở ra thì phát hiện là thông báo tin nhắn mới từ Lục Chính.
“Tôi muốn đi Công viên Giải phóng Liên minh leo núi vẽ tranh, nhưng có một đoạn đường ở đó khó đi quá, tôi có thể rủ em đi cùng được không?”
Không quá vài giây, Lục Chính đã lại gửi thêm một tin nhắn mới —— “Mất phí cũng được. Tôi thật sự không thể nhờ được ai đi cùng mình cả.”
Chu Hành hít một hơi thật sâu, xóa lời từ chối đã gõ ra. Anh trả lời: “Để em đi cùng anh. Nhưng không cần phải trả công đâu.”
“Để tôi bảo tài xế tới đón em.”
“Được.”
Tài xế lần này cũng giống như lần trước. Chu Hành vẫn cảm thấy người này rất quen mặt, nhưng anh vẫn không thể nhớ ra mình đã gặp người này ở đâu.
Chu Hành không đủ can đảm để hỏi thẳng lái xe. Nhưng ánh mắt không ngừng liếc nhìn của anh rốt cuộc cũng bán đứng chủ nhân của nó.
Tài xế trầm giọng hỏi anh: “Chu tiên sinh sao lại cứ nhìn tôi vậy?”
“Chỉ là cảm thấy ngài có chút quen mắt mà thôi.”
“Có lẽ trước đó chúng ta đã từng tình cờ đi ngang qua nhau rồi.”
“Vâng, chắc là vậy rồi.”
Chu Hành xấu hổ vò đầu bứt tóc, triệt để dập tắt nghi ngờ dâng trào trong lòng.
Công viên Giải phóng Liên minh là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Liên minh. Ở đó có một ngọn núi. Núi cũng không cao nhưng phong cảnh xung quanh rất đẹp. Vậy nên các cặp tình nhân và các nghệ sĩ thường xuyên tới đây.
Chu Hành cũng không lạ gì ngọn núi này. Ngày trước anh và Vi Trạch thường xuyên tới đây hẹn hò. Hai người họ đã từng có rất nhiều kỷ niệm đẹp tại nơi này —— nhưng tất nhiên, đó giờ chỉ còn là những hồi ức Chu Hành không muốn nhớ tới nữa.
Xe dọc theo làn đường ô tô đi vào Công viên rồi dừng lại ở chân núi. Chu Hành xuống xe, đảo mắt nhìn một cái đã nhìn thấy Lục Chính.
Hôm nay Lục Chính không có đeo khẩu trang mà là một chiếc mặt nạ vàng nhạt che kín nửa gương mặt, chỉ để lộ cằm và môi. Chu Hành nhìn chằm chằm một hồi rồi nghĩ thầm, Lục Chính quả thật rất ưa nhìn.
Lục Chính ưa nhìn hôm nay đang tay chống gậy leo núi, lưng cũng mang một chiếc ba lô màu đen. Hắn thay một bộ đồ thể thao. Bộ quần áo vốn trông khỏe khoắn, khoác lên người hắn lại có vẻ càng thêm ốm yếu.
Ánh mắt Chu Hành dừng trên chiếc cằm tái nhợt của Lục Chính, nhịn không được mà hỏi hắn: “Rốt cuộc anh bị bệnh gì? Sao trông sắc mặt anh lại mệt mỏi như này?”
“Ngày trước gặp tai nạn nên cơ thể mãi không khỏe được thôi.” Lục Chính nhếch miệng cười. Ngay cả nụ cười cũng mỏng manh như tờ giấy, “Cũng chưa chết được.”
Chu Hành không hỏi nữa, vươn tay trực tiếp ‘cướp’ ba lô của Lục Chính khoác lên vai mình. Anh nói: “Đi thôi. Chúng ta lên sớm chút. Tránh đi giữa trưa, trời nắng.”
“Được.”
Lục Chính chống gậy, cùng Chu Hành thong thả đi lên con dốc thoai thoải trước mặt. Hắn đi không nhanh nhưng cũng không chậm. Hai người lặng yên đi một hồi, vẫn là Chu Hành tìm chuyện để nói: “Dạo này Sara vẫn ổn chứ?”
“Em có vẻ còn quan tâm đến nó hơn là tôi đấy.” Lục Chính phàn nàn, sau đó chuyển chủ đề, “Sara vẫn khỏe. Nhưng vì dạo này nó phải nâng cấp hệ thống nên tôi không mang nó theo.”
“Tiên sinh, lúc nói dối, cơ thể ngài không hề có chút dấu hiệu thay đổi hay manh mối nào cả.”
Lục Chính chỉnh lại mặt nạ, làm bộ như không nghe thấy Sara nói những lời này.
“Chỉ là hiếm khi em mới được gặp một AI hoàn hảo tới vậy. Sara là anh tùy chỉnh sao?”
“Cũng không phải. Sara là tôi chế tạo.”
“Anh là kỹ sư AI?”
“Đại khái vậy.”
“Một kỹ sư trí tuệ nhân tạo giỏi vẽ?”
“Một kỹ sư đang muốn đập chậu cướp hoa.”
Chu Hành nghe hiểu hàm ý trong lời hắn nói, cũng hiểu chủ đề này là không thể tiếp tục.
“Nếu em cần tiền, tôi có thể cho em vay.”
Lục Chính nói nghe thì có vẻ cao cao tại thượng, nhưng lại vẫn mang theo chút bất an.
“Vấn đề không phải tiền nong. Em đã nói rồi, em rất thích người ấy.” Chu Hành đã sớm đưa ra quyết định của mình, đương nhiên sẽ từ chối hắn.
Lục Chính dừng bước, hắn nói: “Thật ra tôi là cố tình hẹn em đến đây.”
“Anh không phải muốn tìm một chỗ có quang cảnh tốt để vẽ tranh sao?” Chu Hành cũng không ngạc nhiên. Dù sao người như Lục Chính nếu muốn cũng sẽ có không ít người muốn làm bạn đồng hành với hắn.
“Tôi chỉ là muốn gặp em. Muốn nói chuyện với em,” Lục Chính quay đầu lại, xuyên qua mặt nạ nhìn người của hắn, “Muốn xem liệu tôi có thể thay đổi quyết định của em hay không.”
“Anh biết rõ đáp án của em.” Chu Hành nom có vẻ quá lạnh lùng.
“Tôi không tin em thích người ghép đôi của mình. Tôi cũng đã điều tra em và bạn trai cũ rồi.” Lục Chính bỗng dưng thẳng thắn, “Tôi không biết tại sao em lại quyết định như vậy. Nhưng chuyện này hiển nhiên có quan hệ mật thiết với người yêu cũ của em.”
“Anh đây là đang vi phạm luật Liên minh.” Chu Hành cũng không nổi giận. Có lẽ vì anh đã quen gặp đủ loại đả kích rồi. “Chuyện của em không liên quan đến anh.”
“Vi Trạch có người yêu mới. Hai người họ đang ở trên đỉnh ngọn núi này. Tôi vốn muốn mang em lên núi, trong lúc lơ đãng làm như phát hiện ra chuyện này.” Lục Chính xoay cây gậy leo núi nửa vòng, sau đó vặn ngược lại, “Nhưng tôi đổi ý rồi. Tôi nói em biết, để em tự mình đưa ra quyết định. Lên hay không lên.”
“Không lên,” Chu Hành trả lời thực mau, chẳng hề do dự chút nào, “Vi Trạch và em đã không còn quan hệ gì với nhau. Em không quan tâm đến chuyện của cậu ấy.”
“Cậu ta phản bội em……”
“Chúng em đã chia tay rồi,” Chu Hành bình tĩnh mà cắt lời Lục Chính, “Cậu ấy có quyền tự do lựa chọn tình yêu mới. Còn em sẽ lựa chọn tuân theo thỏa thuận mà mình đã ký.”
Lục Chính tiến lên một bước. Hắn giơ gậy leo núi, gõ ngón chân Chu Hành, cao giọng hỏi: “Em thích Vi Trạch tới vậy sao? Cho dù câu ta phản bội em, em vẫn sẽ chọn vì một người như vậy mà hại chính mình sao?”
“Em đã hứa với cậu ấy, vậy nên em sẽ chọn thực hiện lời hứa đấy. Lục Chính, chuyện này không liên quan tới anh. Em biết anh thích em, nhưng vậy thì đã sao? Em cũng không thích anh.”
Vẻ mặt thờ ơ của Chu Hành cuối cùng cũng bị phá vỡ. Nhưng anh cũng không thể phân biệt được mình bỗng dưng xúc động như vậy là vì Vi Trạch hay là bởi vì Lục Chính.
Lục Chính trầm mặc vài giây, không nói lời nào. Hắn thu hồi gậy trúc, chậm rãi đi về phía hai người vừa xuất phát.
Chu Hành đứng tại chỗ nhìn hắn rời đi. Lòng anh bỗng càng ngày càng hoảng loạn. Anh không thể kiềm chế nổi bản thân, vội vã dọc theo con đường mà chạy đến trước mặt Lục Chính rồi đứng đó thở dốc.
Lục Chính dừng bước, xoay người muốn đi vòng qua Chu Hành, lại bỗng nghe thấy anh nói: “Dưới chân núi có một quán trà cũng không tồi. Chúng ta tới đó uống một chén trà đi.”
“Không cần.” Lục Chính trầm giọng nói.