Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 3



Mặt Lục Văn tái nhợt, cô khuyên chàng thanh niên cũng như tự khuyên mình.
“Em cần một gia đình, nó sẽ hỗ trợ sự nghiệp của em rất nhiều.”
Lục Chính lắc đầu, y lớn giọng thốt ra từ đã lâu không nói: “Chị* à.”
Lục Văn lấy tay bịt kín miệng mình, nước mắt tuôn rơi in những vệt trong suốt trên khuôn mặt gầy yếu.
“Em đồng ý, nhưng đây là lần cuối cùng.”
“Lục Chính…” Lòng Lục Văn lúc này chả có được chút gì vui vẻ.
“Dựa theo giao ước, chị không còn là chị của tôi nữa,” chàng thanh niên đứng tại khúc ngoặt trên cao kia còn chẳng buồn nghĩ đến chuyện bước xuống, “Chị* muốn đổi ý à?”
*Một từ là chị trong chị gái, một từ là chị trong đại từ nhân xưng.
Lục Văn bỏ tay xuống, cô lạnh mặt đứng lên từ sô pha như thể làm vậy thì có thể che giấu sự yếu ớt và nỗi bất an trong lòng: “Chị hy vọng hôn lễ của em có thể được cử hành trong một năm.”
“Lục Văn, chị làm tôi thất vọng quá.”
Lục Chính như thở dài một tiếng rồi chợt đổi giọng nhẹ nhàng: “Đi thong thả, không tiễn.”
Người phụ nữ khổ sở quay người đi không ngoảnh lại. Cô đang nóng lòng muốn báo tin này cho mọi người trong gia tộc cũng hy vọng bạn đời tương lai của Lục Chính hợp ý người trong nhà.
Cô đau lòng lắm chứ nhưng cô hiểu tính em mình, cũng biết tình chị em giữa bọn cô sẽ chấm dứt từ sau chuyện này, dù vậy cô lại không thể hối hận —— giây phút cô đưa ra sự lựa chọn, cô đã mất quyền hối hận rồi.
– —–
Lục Chính nhìn người phụ nữ ra khỏi phòng. Y bước xuống cầu thang ngồi ngay vị trí Lục Văn ngồi ban nãy, tự rót cho mình tách trà Ceylon lạnh rồi uống cạn ly.
“Sara.” Y gọi tên quản gia trí năng của mình.
“Tiên sinh.” Vòng trí năng lóe sáng.
“Chú ý hành động sắp tới của nhà họ Lục.”
“Vâng, tiên sinh.”
“Sàng lọc trong phạm vi cho phép của kho gien, liệt cho ta danh sách những người có độ tương xứng hơn 80% với gien của ta.”
“Vâng, tiên sinh.”
“Ngừng hỗ trợ tài chính cho các sản nghiệp dưới tên Lục Văn.”
“Vâng, tiên sinh.”
Lục Chính nắm chặt hai bàn tay đan vào nhau rồi lại thả lỏng ra lệnh.
“Loan tin ta và Lục Văn đoạn tuyệt quan hệ ra ngoài.”
“Vâng, tiên sinh.”
Lục Chính trầm ngâm chốc lát mới đứng dậy cởi áo choàng màu đỏ ném sang một bên làm lộ ra quần áo bệnh nhân của bệnh viện số sáu thuộc Liên minh nhân loại.
– —–
Học viện Khoa học Kỹ thuật Đồng Châu.
Phòng đọc ở tầng ba thư viện, dãy thứ ba đếm ngược cạnh cửa sổ.
Chu Hành và Vi Trạch ngồi đối diện nhau, mặt bàn không quá lớn bị hai chiếc máy tính giống nhau choáng chỗ. Thư viện cần sự yên tĩnh nên hai người chỉ có thể nhắn tin thông qua phần mềm trò chuyện.
Cả hai người thi vào Học viện Khoa học Kỹ thuật Đồng Châu cùng năm, mới chuyển từ bạn bè thành người yêu một năm trước. Hơn nữa, họ đã giao hẹn rằng sau khi rút thăm sinh sản sẽ kết hôn. Gia đình hai bên quen biết nhau đã hơn mười năm nên cũng rất vui mừng với cuộc hôn nhân này.
Kết quả rút thăm đã được công bố hôm qua, Chu Hành và Vi Trạch không ai rút trúng. Chu Hành thở phào nhẹ nhõm, ôm vai Vi Trạch cười nói: “Xem ra hai ta rất may mắn.”
Vi Trạch lại xụ mặt, biểu cảm vô cùng lạnh nhạt: “Đây cũng chả phải chuyện tốt gì.”
“Sao không phải chuyện tốt?” Chu Hành không phải người hay ngại ngùng, có chuyện gì thì sẽ nói thẳng ra, “Không cần cải tạo thân thể, chúng ta được học tiếp, tớ sẽ là kỹ sư thiết kế cơ khí, còn cậu là kỹ sư sinh học, chẳng phải tốt lắm sao?”
Vi Trạch nhìn Chu Hành tràn đầy sức sống và vui sướng nuốt lời thật lòng xuống, trái lương tâm nói: “Ừ, tốt lắm.”
Chu Hành đâu phải thằng ngốc, cậu nhận ra đó là câu trả lời qua loa, cậu thoáng ngẫm nghĩ, ngẫm ra điểm mấu chốt rồi hỏi: “Chú hy vọng chúng ta sẽ có con hả?”
“Không phải đâu, cậu đừng nghĩ nhiều.” Vi Trạch hờ hững đáp.
Hai tay Chu Hành siết chặt vai Vi Trạch, cậu cúi đầu để người yêu không thể tránh mình.
“Nếu gia đình cậu kiên quyết muốn thế thì cứ để tớ đi cải tạo cơ thể.”
“Đùa gì đấy.”
Tuy hai người chưa từng quá thân mật nhưng cả hai đều ngầm hiểu Chu Hành nằm trên, Vi Trạch nằm dưới. Thậm chí, Vi Trạch còn từng nghĩ rằng nếu người rút trúng thăm là Chu Hành chứ không phải cậu ta, cậu ta nguyện ý đổi với Chu Hành —— một phần vì cậu ta thích Chu Hành, không muốn Chu Hành chịu khổ, phần khác vì cậu ta vốn thích nằm dưới lại không chấp nhận được việc người nằm trên mình từng sinh con, dù người đó sinh con vì mình.
Hiển nhiên Vi Trạch không dại gì đi nói nguyên nhân thứ hai cho Chu Hành nghe, cậu ta khẽ hít sâu: “Tớ không muốn cậu phải chịu khổ. Đừng nghĩ nhiều, tớ sẽ về nói chuyện với người nhà.”
“Thế cũng được.” Lòng nghi ngờ của Chu Hành ngày càng lớn, nhưng cậu biết Vi Trạch không muốn nói nhiều nên chỉ đành chuyển chủ đề.
Lúc này Chu Hành vừa làm xong bài thi chợt nhớ đến chuyện hôm qua, không nhịn được mở khung chat hỏi lại chuyện này.
Chu Hành nghĩ rất đơn giản: gặp vấn đề thì giải quyết nó, cậu muốn biết vì sao Vi Trạch không vui.
Vi Trạch hầu như không trả lời tin nhắn. Dù có cũng chỉ nói mấy chuyện linh tinh.
Hai người ngồi đối mặt nhau, bầu không khí dần tệ đi. Rốt cuộc Chu Hành chịu không nổi nữa đứng lên thở mạnh rồi hạ giọng nói với người yêu: “Đi theo tớ.”
“Đi làm gì?” Vi Trạch giật giật môi, cậu ta biết Chu Hành đọc được ngôn ngữ môi mình.
“Quán nước trái cây có loại nước mới, tớ mời cậu uống thử.”
Gần học viện chỉ có một chỗ bán nước trái cây, vì ít nguồn cung cấp nên mỗi loại nước ở đây đều cực kỳ đắt đỏ —— nhưng Chu Hành đạt cấp D1 hiếm có trong học viện nên có thể được giảm giá 50%, Vi Trạch lại rất thích uống nước trái cây, bởi thế Chu Hành thường hay mời Vi Trạch đến đây uống nước.
Vi Trạch thôi nghĩ ngợi nhìn cổ tay mảnh khảnh của mình, gật đầu ôm áo khoác Chu Hành ra ngoài cửa.
Giờ đang là đầu xuân, sức khỏe Chu Hành tốt nên dù mặc mỗi chiếc áo sơ mi cũng không lạnh, nhưng sức khỏe Vi Trạch lại rất yếu, mới vừa ra khỏi cửa Chu Hành đã nhắc Vi Trạch mặc áo khoác đang ôm trong ngực vào. Cậu kiên nhẫn nhắc hai, ba lần rồi giật áo khoác lên vai Vi Trạch, còn giúp cậu ta cài cúc áo trên cùng lại.
Vi Trạch giận dỗi nhìn Chu Hành chằm chằm, đang định nổi giận thì bị Chu Hành véo mặt.
“Phải chú ý giữ ấm chứ, không thì tớ sẽ lo lắm.”
Lửa giận của Vi Trạch như quả bóng bị xì hơi, bay mất tiêu.
Chu Hành ôm vai Vi Trạch cùng nhau bước dưới ánh mặt trời rực rỡ —— trên đường, hương cỏ xanh thoang thoảng trong gió tựa như dáng điệu tuyệt vời nhất của tình yêu.
“Tách tách ——”
Hình ảnh từ máy bay tàng hình không người lái được gửi đến chiếc máy tính cách đây hơn 10 km. Chiếc máy tính đang làm việc chăm chỉ lập tức kết nối với máy in, chỉ trong chốc lát đã thấy bức ảnh được in từ từ chạy ra.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.