Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 33



Sau cơn mưa trời lại sáng. Cơ thể Lục Chính cuối cùng cũng khá lên. Khi thuốc bắt đầu có tác dụng, Lục Chính thậm chí còn có thể tản bộ cùng Chu Hành trên hoa viên trên mái.
Lục Chính luôn mang theo một cây kéo, cứ thích bông nào là lập tức cắt cho Chu Hành. Đi chưa hết một nửa vườn hoa, Chu Hành đã không thể cầm hoa mà phải chuyển thành ôm hoa.
Lục Chính lại cắt thêm một bông, lúc này mới cất kéo đi. Hắn nói: “Có muốn tôi ôm phụ em không?”
Tuy rằng nói vậy, nhưng hai tay hắn lại rũ bên người, căn bản không có ý muốn hỗ trợ.
Chu Hành cũng không tức giận mà chỉ cười: “Mình em ôm là được rồi. Anh muốn cắt nữa không?”
“Không.” Lục Chính ngáp một cái, nói, “Về ngủ thôi.”
Chu Hành mới thèm tin những lời này của hắn, thấp giọng mắng một câu: “Anh vừa mới khỏi bệnh thôi đấy. Đừng có lúc nào cũng muốn làm mấy cái chuyện trên giường đấy nữa đi.”
Lục Chính vẻ mặt mờ mịt, nói: “Anh muốn ngủ thật mà.”
“Lần nào cũng nói là muốn ngủ, nhưng mỗi lần ngủ đều là ‘ngủ’ em.”
Ánh mắt Lục Chính dừng lại trên gương mặt không chút gợn sóng của Chu Hành, bỗng dưng bật cười: “Vậy em có cho tôi ‘ngủ’ em không?”
“Không cho, anh đừng có mà mơ, cứ ngoan ngoãn đợi đi.” Chu Hành cố tình đè thấp tiếng nói.
“Ôi ~~~” Lục Chính thốt ra một tiếng nghe hay như hát, sau đó lại uể oải nói: “Tôi sắp chết rồi, trước khi chết muốn ngủ với em lần cuối, vậy cũng không thể sao?”
“Nói linh tinh cái gì thế không biết ——” Chu Hành giơ tay lên bịt kín miệng Lục Chính. Những nhánh hoa trong tay rơi vãi ra khắp sàn.
Lục Chính chớp chớp mắt, dáng vẻ ôn hòa rất vô hại, chờ đến khi bàn tay của Chu Hành rời khỏi môi, hắn mới nói: “Hoa của tôi.”
“Không phải hoa này đều để tặng em sao?” Chu Hành vừa nói vừa cúi người bắt đầu nhặt hoa.
“Chu Hành, ở trong lòng em tôi vẫn quan trọng hơn hoa đúng không?” Lục Chính cũng không giúp anh nhặt hoa, hắn chỉ thản nhiên đứng một chỗ như một bức tranh sơn dầu.
“Tất nhiên rồi.” Chu Hành kỳ thực còn muốn nói thêm “Câu hỏi này của anh không phải rất vô nghĩa sao”, nhưng cuối cùng vẫn dằn lòng không nói ra.
“Chu Hành, ở trong lòng em tôi rất quan trọng đúng không?” Lục Chính lại hỏi.
“Tất nhiên rồi.”
Vừa buột miệng thốt ra ba chữ này, Chu Hành lại có chút hối hận. Anh trả lời như vậy, như thể anh đang cố tình dụ dỗ Lục Chính vậy.
“Em thích tôi có đúng không?”
Lục Chính hỏi câu thứ ba, nhưng lần này hắn không nhận được đáp án mà hắn muốn.
Chu Hành lặng thinh một lúc, nói: “Anh đừng đùa nữa.”
Lục Chính lại “Ồ” một tiếng, giơ chân giẫm lên bông hồng mà Chu Hành chuẩn bị nhặt lên.Những cánh hoa mỏng manh lập tức bị nghiền nát dưới chân hắn. Con nước màu đỏ chảy xuôi, sẫm như là máu.
Chu Hành rút tay lại, đổi hướng nhặt một bông hoa khác lên. Sau đó đẩy nhanh tốc độ nhặt hết những bông hoa còn lại lên rồi đứng thẳng dậy.
“Anh còn muốn đi dạo nữa không?” Chu Hành biết rõ nhưng vẫn cố tình hỏi.
Lục Chính rời đi không nói một lời.
– –
“Hội nghị hôm nay đang thảo luận các vấn đề liên quan đến Quân đoàn số 2.” Sara báo cáo công việc bằng chất giọng robot đặc trưng không chút gợn sóng.
“Kết quả của việc phân phát chiến lợi phẩm như thế nào?” Tay Lục Chính nắm chặt lấy tay vịn cầu thang, từng bước từng bước đi xuống lầu. Hắn cũng không đi một mình, phía sau lưng hắn mơ hồ vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân của một người khác.
“Vẫn chưa có kết quả.” Sara tạm dừng một chút rồi mới nói tới trọng điểm: “Có người nhắc đến tên ngài.”
“Vậy ư? Nói gì?” Lục Chính xuống được đến bậc thang cuối cùng, vuốt vuốt chiếc vòng tay, cầm lấy nửa tách cà phê từ cánh tay robot nhấp một ngụm.
“Vương Tranh tiên sinh – cựu phó thủ lĩnh Quân đoàn số 2 nói mọi người trong hội đồng đang đối đãi với tất cả các thành viên cấp cao của Quân đoàn số 2 như cách họ đối đãi với ngài khi đó.”
“Câu này cũng thú vị phết. Sara, ngươi thấy thế nào?”
“Đội trưởng Vương quá trơ trẽn.”
“Hắn làm vậy là có mục đích cả.”
Lục Chính dừng bước, xuyên qua lớp cửa sổ sát đất nhìn về phía bóng cây loang lổ bên ngoài. Đã lâu rồi hắn không nhớ tới quãng thời gian từng ở trong quân đội, cũng đã lâu rồi không nhớ tới các chiến hữu năm đó.
“Sara.”
“Vâng tiên sinh.”
Lục Chính lặng im trong chốc lát, lại không có nói ra chính mình muốn nói cái gì. Hắn chỉ là quay đầu lại, xa xa nhìn Chu Hành mà vẫy tay với anh.
Chu Hành như nhận được tín hiệu ngầm đồng ý, ba bước đi thành hai bước, gần như là chạy mà tới bên người Lục Chính.
“Sao mà phải nhìn tôi như vậy?” Lục Chính nhìn chằm chằm đôi mắt sáng lấp lánh của Chu Hành.
“Em nghĩ anh giận.” Chu Hành trả lời tức thì.
“Giận.” Lục Chính gật đầu, nhưng lại vươn tay kéo Chu Hành vào lòng, “Nên cần em dỗ.”
“…… Em không giỏi chuyện dỗ dành.” Chu Hành vùi đầu vào ngực Lục Chính, “Anh dạy em đi.”
“Việc phải làm đầu tiên là đi ngủ.”
Chu Hành đột nhiên ngẩng đầu, lên án nhìn Lục Chính.
“…… Đắp chăn bông ngủ trưa mà thôi. Em đang nghĩ cái gì thế?”
“Ồ……”
Lòng Chu Hành buông lỏng, lại không dưng có chút tiếc nuối.
“Sau đó thì sao?”
“Muốn ăn cơm em nấu.”
“Được.”
“Muốn ngủ với em.”
“…… Chỉ đắp chăn bông?”
“Không, là cái loại hư hỏng em nghĩ đến.”
Chu Hành có nghĩ thầm muốn khuyên Lục Chính tiết chế, nhưng lời nói đến bên miệng lại nói không ra —— Tận hưởng lạc thú trước mắt cũng là một cách sống. Anh cũng chẳng thể ở bên Lục Chính được bao lâu.
“Được.”
Họ cùng nhau chui vào trong chiếc chăn bông mềm mại, thân mật ôm nhau. Lục Chính rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, mơ một giấc mơ đã mất từ ​​lâu.
“Sara.” Lục Chính gọi.
“Có tôi, tiên sinh.” Giọng nói của Sara phát ra từ bốn phương tám hướng.
“Ta đang mơ à?”
“Đúng vậy, tiên sinh.”
“Tiếp theo là ác mộng, hay là mộng đẹp?” Lục Chính hỏi một câu nghe có vẻ buồn cười.
“Tôi có thể thao túng giấc mơ của ngài.”
“Ta muốn đi chạy bộ.”
“Vâng, tiên sinh.”
Khi màn hình thay đổi, Lục Chính phát hiện mình đang đứng cạnh một chiếc xe địa hình quen thuộc.
“Nó hỏng rồi.”
“Thời gian của ngài đã sắp hết, Quốc hội có thể thông qua dự luật đó bất cứ lúc nào.”
Sara đổi giọng, nghiêm túc tham gia định hình giấc mơ.
“Ta có thể chạy.”
Lục Chính khởi động cổ tay và mắt cá chân, đi bước đầu tiên. Nắng ấm nhưng không thiêu đốt. Gió nhẹ thoải mái nhưng không cuồng nhiệt. Càng chạy về phía trước, xung quanh hắn càng có nhiều người hơn.
Hắn nhìn thấy thầy cô, chiến hữu, bạn bè… và cả chú mèo đen lông mượt.
“Đại Hắc.” Hắn không nhịn được vươn tay ra.
“Meo ——”
Đại Hắc mạnh mẽ nhảy về phía trước, chuẩn xác rơi vào vòng tay của Lục Chính.
Lục Chính hai tay ôm con mèo, cúi đầu xoa xoa lông của nó, nói: “Em tăng cân rồi.”
“Meo ——”
Đại Hắc một phen nhảy lên vai Lục Chính, biến mình thành một chiếc khăn choàng cổ đong đưa trên người Lục Chính. Nó quật quật cái đuôi lên sống lưng Lục Chính, như đang thúc giục hắn mau đi tiếp.
Lục Chính bước nhanh hơn. Hắn có được một cơ thể khỏe mạnh, có được đồng bạn đáng tin cậy, có được chú mèo tri kỷ, có được sự chờ mong của người khác…
Hắn dường như không gì làm không được, cũng không hề biết sợ hãi.
Hắn chạy thật nhanh. Dưới chân bỗng là không khí, nhưng thay vì rơi xuống, hắn lại bay lên không trung.
“Ta có thể bay.”
“Meo ——”
Lục Chính đang bay trên bầu trời, xuyên qua những đám mây mềm mại. Quả là một giấc mơ quá đỗi ngọt ngào.
“Sara, chúng ta nên đến đích thôi.”
Sara không muốn nói chuyện với hắn.
“Giấc mộng này nên kết thúc rồi.”
“Cái ngài muốn là một giấc mộng đẹp, không phải một cơn ác mộng.”
“Nhưng ta nên đến đó thôi.”
Sarah không nói gì. Nó dứt khoát cứt quãng giấc mơ, ép Lục Chính phải tỉnh giấc.”
“Anh dậy rồi à?” Chu Hành cúi người sờ sờ mặt Lục Chính, “Thấy anh ngủ ngon quá nên em không gọi anh nữa.”
“Mấy giờ rồi?” Lục Chính hỏi.
“Sáu giờ. Bữa tối làm xong rồi.”
“Em làm?”
“Đúng vậy.”
“Bế tôi dậy đi,” Lục Chính vươn đôi tay, “Chắc ngủ lâu quá nên tay chân tê dại rồi, không dậy nổi.”
“Được.” Chu Hành khom lưng bế người lên.
“Chu Hành.” Lục Chính ghé sát vào tai chàng trai kia.
“Hửm?”
“Ngày trước sức khỏe tôi rất tốt. Chạy cũng rất nhanh. Khi đó tôi có thể bế em leo núi.”
“Chậm rãi dưỡng bệnh đi, chờ tới lúc sức khỏe anh khá lên, chúng ta sẽ cùng đi chạy bộ.” Chu Hành nói ra những lời dối trá chính anh cũng không tin.
Lục Chính lại không hề nhận ra. Hắn nói: “Được.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.