Nháy mắt, ngày hẹn trong email đã đến rất gần, Lục Chính trong lòng biết rõ nhưng lại không biểu hiện ra mặt, ngày nào cũng ăn uống hưởng thụ vui vẻ cùng Chu Hành, cuộc sống phải nói là vô cùng sung sướng.
Nhưng trong khi đó Chu Hành lại tính toán thời gian từng chút một. Mãi đến trước ngày hẹn một hôm, anh mới gửi email hỏi Champion xem ngày hôm sau phải đến Viện nghiên cứu vào buổi sáng hay buổi chiều, nếu đi rồi thì có phải ở lại đấy một khoảng thời gian không.
Champion hồi âm rất nhanh, nhanh đến mức khiến Chu Hành nghi ngờ có phải hắn đang ngồi trước máy tính chờ tin từ mình không.
Trong thư, Champion trả lời rất chi tiết câu hỏi của Chu Hành. Vào lúc 9 giờ sáng ngày mai, hắn hy vọng Chu Hành sẽ có mặt ở Viên nghiên cứu để tiến hành lần cải tạo đầu tiên, lần cải tạo này sẽ kéo dài trong vòng sáu tiếng đồng hồ. Lần cải tạo thứ hai và thứ ba sẽ được thực hiện sau từ 10 đến 20 ngày. Mười ngày sau lần cải tạo thứ ba là có thể tiến vào phân đoạn tiếp theo. Champion ngầm bày tỏ hy vọng Chu Hành ở lại trong viện, nhưng nếu Chu Hành muốn rời đi thì cũng có thể đi, đợi đến lần cải tạo cuối cùng mới cần ở lại trong viện.
Sau khi Chu Hành đọc thư hồi âm, cảm giác đầu tiên của anh là tức giận — trong mắt người đó, anh giống như một vật thí nghiệm, tất cả các hành động đều đã bị sắp xếp sẵn. Tuy nhiên, ngoài sự tức giận, còn có một tia vui sướng nhỏ nhoi. Anh tưởng rằng mình chỉ còn có một ngày, nhưng ngay lập tức lại được nạp thêm 20 ngày nữa.
20 ngày, à không, là 21 ngày mới đúng, anh có thể tiếp tục nấu nhiều món ngon cho Lục Chính, có thể cùng Lục Chính vẽ vài bức tranh đẹp, có thể cùng Lục Chính liều chết triền miên….
Anh giống như một con cá gần chết bên bờ cát, vốn tưởng rằng sẽ trực tiếp đối mặt với cái chết lại có người cho mình một chén nước, giúp bản thân tồn tại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
– –
“Tiên sinh.” Sara dùng cánh tay cơ khí mang một chén thuốc tới.
“Để ở kia đi, một lát nữa ta uống.” Lục Chính dùng ngón tay gõ gõ.
“Ngài đang làm gì vậy?” Sara ‘Biết rõ còn cố hỏi’.
“Sưu tầm mấy cái tên hay hay. Sau này còn đặt tên cho con ta nữa.”
Lục Chính nhìn hệ thống nhắc nhở hơn 10.000 thông báo, ấn lưu, thuận miệng hỏi: “Chu Hành thế nào rồi?”
“Trông cậu ấy khá vui vẻ.” Sara cẩn thận mà trả lời.
“Vui vẻ?” Lục Chính bừng tỉnh đại ngộ, tự hỏi tự đáp, “Em ấy thích ta, biết có thể ở bên ta thêm hai mươi ngày, tất nhiên là vui vẻ rồi.”
Sara chạy hệ thống trong 1 mili giây và đưa ra kết luận “tốt hơn là không nên có ý kiến”.
Kết luận: lựa chọn im lặng. Nhưng Lục Chính lại không muốn buông tha nó.
“Em ấy và Champion có hiệp nghị, lại vẫn cứ dây dưa không rõ với Lục Chính. Rất có thể rồi sẽ có ngày em ấy vừa bò khỏi giường của Lục Chính lại trèo lên giường của Champion. Sara, ngươi nói xem: Champion có phải nên giận không?”
Sara trầm mặc một lát, chọn một đáp án nhìn khá là thuận tai trả lời hắn: “Ngài vui là được rồi.”
Lục Chính cầm ly sứ lên, một hơi uống cạn thuốc trong ly, lại vươn tay ra: “Đem bánh quy Chu Hành làm cho ta đến đây.”
Sara dùng cánh tay robot đem bánh quy đến, nhịn không được nói: “Giờ ngài đổi ý còn kịp.”
Lục Chính ngồi nhai bánh rộp rộp, không nói gì.
– –
Hôm sau, khi Lục Chính tỉnh giấc, người bên giường đã không thấy đâu. Hắn vươn tay ra sờ soạng, thấy vẫn là ấm áp.
“Em ấy ăn sáng chưa?” Hắn hỏi Sara.
“Cậu ấy chưa. Có vẻ cũng không ăn gì.”
“Bảo bên viện nghiên cứu chuẩn bị bữa sáng cho em ấy đi.”
“Vâng, thưa ngài.”
Lục Chính nằm trên giường một lát, hỏi: “Em ấy đi đến đâu rồi?”
“Cậu ấy đang ở trên xe buýt?”
“Em ấy đi xe buýt đến viện nghiên cứu?!” Ngữ điệu của Lục Chính cao hơn trước, nhưng bản thân hắn cũng không phát hiện ra.
“Tôi cũng đã dò hỏi xem liệu cậu Chu Hành có cần xe không, cũng đã điều động xe taxi đợi xung quanh biệt thự. Nhưng cậu Chu lại từ chối tôi, cũng không đi xe taxi mà đi bộ đến trạm xe buýt.”
“Ồ.”
Lục Chính kéo chăn lên, che đi biểu cảm gương mặt của mình.
“Liệu ngài có muốn theo dõi trực tiếp hành trình của cậu Chu? Tôi có thể bật camera hành trình của xe.”
“Không cần.”
“Ngài muốn đến viện nghiên cứu chứ? Ngài có thể an toàn mà theo dõi quá trình cải tạo đầu tiên của cậu Chu mà không bị phát hiện.”
“Không cần.”
“Ngài muốn……”
“Sara ——” Lục Chính chùm chăn, gọi tên AI của hắn, “Không cần phải ảnh hưởng quyết định của ta…”
“Tôi cũng chỉ là con AI ngài tạo ra,” Sara lại đổi đề tài, “Trời mưa, tiên sinh.”
Lục Chính nhấc chăn ra, cũng không đi xác nhận mà hỏi ngược lại: “Em ấy có mang ô không?”
Không cần họ tên, Sara cũng biết ’em ấy’ ở đây là ai: “Không.”
“Bảo viện nghiên cứu phái người đi đón đi.”
“Vâng.”
“Bỏ đi.” Lục Chính túm chặt chăn bông mềm mại, “Chuẩn bị xe. Ta ra cửa chờ em ấy.”
“Ngài muốn dùng mặt nạ số hai sao?”
“Không. Dùng gương mặt thật của ta đi.”
“Vâng.”
Lục Chính nhanh chóng tắm rửa, sau đó lại rồi bước vào buồng tu dung chuyên dụng —— Buồng tu dung này có thể thay đổi ngoại hình của Lục Chính, thông qua trang điểm và chất làm đầy, trên tiền đề đảm bảo sự thoải mái và sức khỏe, để sửa đổi các dấu hiệu vật lý nhỏ của cơ thể con người, thậm chí còn cao cấp hơn cả những chiếc máy ngụy trang dành riêng cho quân đội.
Sau khi xác nhận việc chỉnh sửa cơ thể đã hoàn tất, Sara điều khiển cánh tay cơ khí xé bỏ chiếc mặt nạ mô phỏng trên mặt Lục Chính, để lộ khuôn mặt của chủ tịch quốc hội Lục Chính, đồng thời nhẹ nhàng bôi một lớp thuốc đặc trị lên rồi xé tiếp một lớp nữa. cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt thật của Lục Chính.
Lục Chính cẩn thận mà nhìn ngắm gương, nói: “Ngay cả gương mặt này ta cũng thấy xa lạ.”
“Ngài vẫn đẹp trai, rạng ngời như xưa.”
“Bớt đi. Gương mặt này chẳng gì quỷ hút máu cả.”
Sara cũng không khăng khăng. Nó chỉ là điều phối xe, dặn dò tài xế chuẩn bị một chiếc ô lớn cho hai người.