Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 42



Bay hết bảy tiếng, trực thăng cuối cùng cũng hạ cánh trên đỉnh một tòa nhà chọc trời màu xám. Chu Hành cởi áo khoác ra, bọc quanh người Lục Chính rồi cõng hắn xuống máy bay.
Bên dưới đã có sẵn nhân viên đứng chờ. Bọn họ nói thứ ngôn ngữ gì đó Chu Hành nghe không hiểu. Lục Chính lưu loát cùng người dẫn đoàn nói chuyện một lúc, sau đó ôm cổ Chu Hành, nói: “Nơi ở của hai ta đã được chuẩn bị cẩn thận rồi, chỉ cần đi theo họ thôi.”
“Em nghe không hiểu mọi người nói cái gì cả…” Những lời này cũng không có vẻ gì là đang oán trách, mà nghe giống như là thất vọng.
“Đây là ngôn ngữ thông dụng của Liên Minh,” Lục Chính dừng chút, nửa giễu cợt nói, “Nếu chúng ta còn có thời gian, tôi sẽ dạy em.”
Khi liên minh mới được thành lập, các chế độ và các nền tảng văn hóa khác nhau đều cố gắng hết sức để biến ngôn ngữ của họ thành ngôn ngữ chính thức. Giữa lúc các bên đang đẩy sự cạnh tranh lên đến đỉnh điểm, một số học giả đã đề xuất giải pháp “ngôn ngữ thông dụng của liên minh”.
Nhưng “ngôn ngữ thông dụng của liên minh” đến cùng lại không được quảng bá rộng rãi. Dẫu vậy, giới quân sự và chính trị, cũng như một số học giả, học và sử dụng nó như một phương thức mã hóa.
Chu Hành đã từng nghe qua khái niệm “ngôn ngữ thông dụng của liên minh” nhưng vẫn không thể tìm được tài liệu học. Anh cũng muốn học lắm, nhưng cũng hiểu rõ bản thân mình đã chẳng còn thời gian nữa.
Sự im lặng của Chu Hành cũng là một đáp án. Lục Chính khẽ thở dài, đổi đề tài: “Thích ăn cay không?”
“Em ăn được. Nhưng anh thì không.”
“Tôi chỉ hỏi em có thích ăn hay không thôi.”
“Thích.”
“Vậy tối nay chúng ta đi ăn lẩu.”
“Vâng.”
Hai người thì thầm trò chuyện. Từ cầu thang trên mái nhà đi vào tòa nhà màu xám, hành lang được thiết kế chủ yếu là ba màu đen, trắng rồi lại xám. Lục Chính nằm trên lưng Chu Hành, nghe Sara thông báo tin tức mới nhất từ hội nghị qua tai nghe mini.
“…Quốc hội đang xem xét bắt đầu quá trình bầu cử trước.”
“Phì…” Lục Chính khẽ cười.
“Làm sao vậy?” Chu Hành lo lắng hỏi.
“Bả vai của em thật rộng,” Lục Chính ngọt ngào nói, “Rộng, mềm mại, lại ấm áp.”
“Khụ, nói sau đi.” Chu Hành ho nhẹ một tiếng, nửa khuôn mặt ửng hồng.
Nhân viên đưa họ đến căn phòng ở cuối hành lang rồi nhường bước cho họ vào phòng.
Lục Chính nghiêng người về phía trước, chỉ nghe một tiếng “cạch” nhẹ, cánh cửa cứ như vậy mở ra.
“Vào đi.” Lục Chính nhẹ giọng nói.
Chu Hành tràn đầy nghi ngờ mà bước vào. Cánh cửa tự động đóng lại sau lưng họ, chặn tầm nhìn của người ngoài.
“Anh không cần nói chuyện với họ sao?”
Chu Hành bật đèn lên, phát hiện nội thất trong phòng cực xa hoa, thoải mái. Diện tích phòng cũng rộng hơn so anh tưởng rất nhiều.
“Không cần. Tiền nong đều đã thanh toán xong rồi. Bọn họ cũng chỉ là một cái thông lệ mà thôi.” Lục Chính ngáp một cái, “Nơi này là quân khu.”
“…… Cái gì?!”
“Chi phí quân sự của quốc hội thì lúc nào cũng bị trì hoãn, mà binh lính thì phải được trả lương. Cũng phải tìm cách để tạo ra thu nhập thôi.”
Chu Hành đặt Lục Chính lên giường, nói: “Chúng ta như này là đang vi phạm luật liên minh.”
“Em sợ à?” Lục Chính nhàn nhạt hỏi.
“Sợ. Mà như này cũng không cần thiết.”
Lục Chính cười cười, lười biếng mà nằm ở trên giường, nói: “Tôi không sợ. Nếu có phải vào tù, thì ít nhất trong khoảng thời gian thi hành án, chúng ta sẽ được ở bên nhau.”
Chu Hành siết tay, không thể ngờ rằng trong một khoảnh khắc vừa rồi, anh lại cảm thấy lời này của Lục Chính thật chính xác. Anh cứng ngắc chuyển đề tài: “Lát nữa chúng ta đi đâu ăn lẩu vậy?”
“Đùa em chút thôi. Chúng ta đi theo đường chính quy, không trái pháp luật, không vi phạm quy định, cũng không có nguy cơ cùng nhau vào trại ngồi.” Lục Chính chậm rãi nói, tùy ý cởi giày rồi cởi hai cúc áo ra.
“Hai chúng ta có thể gọi một nồi uyên ương. Em ăn cay, anh ăn không cay…” Chu Hành như không nghe thấy, tự mình nói chuyện.
“Tôi cũng đủ tiền tài, đủ quyền lực để giúp em giải quyết khốn cảnh của mình.” Hai mắt Lục Chính sáng lấp lánh, bên trong như chan đầy nước mắt, “Chu Hành, tôi muốn dành cả đời bên em.”
“Em không thích ăn viên thả lẩu lắm. Chúng ta nên gọi thêm nhiều thịt chút…”
“Chu Hành, em có thể nghe thấy tôi.”
Lục Chính ngắt lời Chu Hành, ánh mắt mong đợi nhìn anh.
“Xin lỗi anh.” Chu Hành rũ mắt, không chút do dự mà từ chối.
Lục Chính hít một hơi thật sâu, rồi trả lời: “Tôi thích ăn viên thả lẩu. Dù sao thì tôi ăn nồi của tôi, em ăn nồi của em, không chung đụng, không cần lo.”

Tòa nhà màu xám liền kề với hồ nước, nhà hàng do nhân viên sắp xếp có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn rất lớn, tầm nhìn ra hồ rất tốt.
Lục Chính và Chu Hành mỗi người một bên nồi. Chu Hành ăn hai mươi phút, rồi lại thật cẩn thận mà vươn đũa, gặp một viên thả lẩu trong nồi không canh. Lục Chính nhìn thấy nhưng cũng không cản anh. Thế là Chu Hành càng càn quấy, trực tiếp trưng dụng nồi của Lục Chính để nhúng thịt, hoàn toàn vứt bỏ nồi nước cay.
Ăn xong, Lục Chính đề nghị đi hồ chơi. Chu Hành cẩn thận nói: “Trong khu vực an toàn của liên minh không có hồ nước lớn như vậy.”
Lục Chính sờ sờ bàn tay ấm áp của Chu Hành, tùy ý trả lời: “Nơi này là chiến khu, cách biên giới khu an toàn năm mươi cây số.”
“……” Đại khái là bởi vì hôm nay Chu Hành đã thụ quá nhiều kích thích nên cũng không có chút nào kinh ngạc, ngược lại trong lòng hiện lên bốn chữ “Thì ra là như vậy.”
“Đây là doanh trại của binh lính, theo lý rất an toàn.”
“Theo lý?”
Lục Chính dùng ngôn ngữ thông dụng lưu loát nói chuyện với nhân viên một lúc. Bên kia nhanh chóng mang tới một chiếc rương. Lục Chính mở rương ra, đưa qua những thứ bên trong.
“Nếu có vấn đề gì, dùng thứ này để bảo vệ tôi.”
Chu Hành nhìn chằm chằm khẩu súng ngắm tự động trong tay Lục Chính, im lặng một lúc rồi nói: “Em không biết bắn.”
“Sara sẽ giúp em.”
“Em không muốn giết người.”
“Diệt trừ quái thú là trách nhiệm của mỗi công dân Liên minh.”
“Em tưởng chúng ta chỉ là khách du lịch?”
“Cũng chưa chắc sẽ có chuyện gì.”
Chu Hành đưa tay ra, lấy vũ khí từ trong tay Lục Chính, nói: “Nếu hai ta cùng chết, hẳn cũng sẽ là một chuyện lãng mạn, nhỉ?”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.