Chu Hành dồn dập mà thở trong một chớp mắt ấy. Anh như không thể cảm nhận được đau đớn sau cổ mình, giãy giụa chỉ muốn chạy xuống.
Champion thở dài, nhẹ nhàng nhấc người lên vai, lại ngay trước khi đối phương kịp phản kháng, nói một câu: “Tôi xuống tầng nhanh hơn em.”
Chu Hành không động đậy nữa. Tốc độ của Champion quả nhiên rất nhanh. Hắn vác Chu Hành, sải chân dài bước đi, như là chạy xuống tầng một, lại ở trước căn phòng cuối hành lang đặt người xuống.
Champion còn chưa kịp nói lời nào, Chu Hành đã lại như đạn bay, phi vào trong phòng. Một lát sau, trong phòng phát ra một tiếng gào khóc đến tê tâm liệt phế.
Champion lại lần nữa lấy găng tay trắng trong áo khoác ra, chậm rãi thay. Hắn đứng ngoài cửa phòng, nhìn Chu Hành vì cái chết của một “thân phận” khác của hắn mà tuyệt vọng gào khóc, trên mặt là nụ cười của Lục Chính.
Nháy mắt tiếp theo, hắn tắt nụ cười, bước lên một bước, gõ cửa phòng, cố tình hỏi: “Người yêu em mất rồi, đúng chứ?”
Chu Hành quỳ gối bên mép giường. Đầu anh gối trên tay người yêu, tựa như có thể thông qua chút động tác này mà lừa gạt bản thân mình rằng người anh yêu chưa chết, rằng hắn vẫn còn tồn tại.
“Không phải hắn rất thích em sao? Nhưng em có vẻ cũng không phải người hắn chỉ định thừa kế tài sản, không thể động đến di sản của hắn.”
Chu Hành lặng thinh không nói một lời, tựa hồ như cũng không nghe thấy những lời này.
Champion cũng không quan tâm mà chỉ hạ tối hậu thư: “Trong vòng ba ngày, hoặc là trả tiền, hoặc là đi theo tôi. Tôi cho em ba ngày để em cùng người yêu mình từ biệt.”
Champion cho rằng Chu Hành vẫn sẽ tiếp tục không nói gì, nhưng lúc hắn vừa quay người, lại nghe thấy người nọ nhẹ nhàng nói sau lưng: “Cảm ơn ngài.”
“Không việc gì phải cảm ơn.” Champion cố tình tỏ ra lạnh lùng.
“Ngài liệu có thể giúp tôi một việc không.” Chu Hành đã mất giọng, khàn khàn khó nghe.
“Việc gì? Tôi tại sao lại phải giúp em?” Champion nói như vậy, lại không có dự định rời đi.
Chu Hành áp mặt vào làn da lạnh lẽo của người yêu, nhẹ giọng nói, “Ngài có thể giúp tôi điều tra chân tướng cái chết của anh ấy không.”
“Tôi cũng không việc gì phải giúp em.”
“Nếu ngài giúp tôi, tôi sẽ cam tâm tình nguyện thực hiện hiệp định.”
“Nếu tôi không giúp thì sao?”
Chu Hành né tránh không trả lời, chỉ nói: “Xin ngài. Xin hãy giúp tôi.”
Trong lòng suy nghĩ một chút, Champion nhíu mày, trầm giọng nói: “Tôi có thể giúp em, nhưng em sẽ phải thanh toán trước một khoản.”
“Ngài cần tôi làm gì?” Giọng điệu Chu Hành cũng không hoảng loạn, xem ra cũng đã có dự cảm từ trước.
Champion lui về phía sau một bước, đóng cửa phòng lại. Hắn xoay người, ánh mắt rơi trên người Chu Hành đang ghé sát vào ‘Lục Chính’. Hắn thong thả tháo găng tay, tiến tới bên người nọ rồi vươn tay phải ra.
“Hầu hạ tôi đêm nay, thế nào?”
Chu Hành hô hấp chợt dồn dập. Anh nhắm mắt lại, cơ thể cứng đờ, trông vừa đáng thương lại vừa buồn cười.
Nhưng anh có quyền làm gì cơ chứ, thậm chí ngay cả quyền im lặng cũng không có nổi nữa mà.
Anh im lặng 10 phút, hay có khi chỉ 3 phút?
Anh đờ đẫn nói: “Tôi đồng ý.”
Giây tiếp theo, Champion giơ tay chạm vào mặt Chu Hành, suồng sã xoa nắn. Bàn tay lạnh lẽo trượt một đường dọc theo gò má, bắt đầu thong thả ung dung cởi từng chiếc cúc áo trên người Chu Hành.
Chu Hành giơ tay lên, ngăn động tác của Champion lại. Một giọt nước mắt ấm nóng khẽ chảy ra từ khóe mắt anh. Anh hỏi: “Đừng làm vậy ở nơi này, được không?”
Ngón tay Champion vẫn tiếp tục nới lỏng từng cúc áo của Chu Hành, lời nói lạnh lùng mà tàn nhẫn: “Tôi đoán đến khả năng tổ chức cho người yêu mình một tang lễ đàng hoàng em cũng không có, đúng không?”
Chu Hành mở to hai mắt. Đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu ngập nước mắt. Anh lặng lẽ buông bàn tay đang ngăn động tác của người đàn ông kia ra, đôi bàn tay run rẩy tự cởi từng chiếc cúc trên áo mình.
Chiếc giường đôi này cũng không lớn lắm.
Bàn tay của Chu Hành ban đầu đang nắm chặt cánh tay lạnh giá của người yêu, nhưng khi Champion tiến vào, anh lại lập tức như bị điện giật mà rút tay ra.
Anh đột nhiên nhớ tới, trước đó không lâu, Lục Chính còn lạnh lùng nói với anh một câu — “Em đã xác định sẽ phản bội tôi.”
Thời khắc này, câu nói ấy lại như thể một lời răn đe.
Cuối cùng, Chu Hành đau đớn khóc thành tiếng. Anh vùng vẫy như điên, cố gắng đẩy người đàn ông đang khống chế mình ra. Nhưng sức phản kháng của anh chẳng đáng kể là bao, ngược lại còn khơi dậy sự bạo ngược mà Champion che giấu.
Champion bắt Chu Hành nhìn thẳng vào mặt Lục Chính, từ phía sau xâm chiếm cơ thể anh, lạnh lùng nhắc nhở: “Người em yêu đã chết rồi. Hiện tại, chủ nhân của em là tôi.”
Chu Hành lịm đi rồi lại tỉnh táo lại. Giọng nói nghiêm khắc của Sara vang lên trong căn phòng hỗn loạn: “Xin đừng tổn thương Chu Hành tiên sinh.”
“Đây là một giao dịch công bằng, có đúng không, Chu Hành?”. Kiếm Hiệp Hay
Chu Hành cắn môi, nuốt máu và nước mắt của mình vào trong, nặn ra một nụ cười ảm đạm.
“Ngài ấy nói rất đúng. Sara, cậu không cần lo cho tôi đâu.”
Hai người giằng co suốt một đêm, cuối cùng kết thúc khi Chu Hành lên cơn sốt rồi ngất đi.
Vẻ mặt Champion vô cùng thỏa mãn, tự mình mặc xong quần áo, tiện tay cầm lấy chiếc chăn mà Sara truyền cho, đắp lên người Chu Hành.
Hắn nhìn thoáng qua “thi thể” của “Lục Chính”, khen một câu: “Cái cơ thể mô phỏng này cũng không tệ lắm.”
“Là kỹ thuật mới nhất của viện nghiên cứu, cũng đủ lấy giả tráo thật.” Sarah máy móc cất lời, rõ ràng là cũng không muốn trò chuyện cùng chủ nhân của nó thêm vài câu.
“Sara, ngươi cho rằng ta làm vậy là quá đáng lắm à?” Champion—— Lục Chính nhẹ nhàng bế Chu Hành lên, đi ra ngoài cửa.
“Ngài là chủ nhân của tôi, mỗi một hành động của ngài đều có ý nghĩa sâu xa, tôi không có đủ phán đoán chủ quan để đánh giá ngài.”
“Câu trả lời này chính là đang cho rằng ta rất quá quắt,” Champion bước lên tấm thảm mềm mại, dọc đường đi các nhân viên rất cung kính cúi đầu chỉ đường cho hắn, “Nhưng mà Sara à, ta rất hạnh phúc khi làm việc này.”
“Sự hạnh phúc của ngài là thước đo tối cao cho tất cả mọi thứ,” Sara không dùng chất giọng máy móc kia nữa mà thay vào đó là một giọng nam trầm, “Tôi sẽ luôn trung thành với ngài, cũng sẵn sàng làm bất cứ điều gì vì ngài.”
Champion bước vào phòng ngủ của hắn, đặt Chu Hành ngăn ngắn trên chiếc giường mềm mại, sau đó tự mình lấy một mũi chất dinh dưỡng, tiêm vào cơ thể Chu Hành.
“Sara, người biết đấy, từ sau sự kiện đó, rất khó để ta có thể tin tưởng bất cứ một ai.”
“Điều mà ta khao khát, không phải là tình yêu của một người, mà là tất cả mọi thứ của người ấy.”
“Tất nhiên Chu Hành rất tốt, nhưng em ấy vẫn còn chưa đủ tốt.”
“Ngươi hiểu ý của ta chứ?”
Sara vận hành chương trình tư duy của nó một lát, đáp án cuối cùng thậm chí còn nằm ngoài dự đoán của chính nó.
Nó chuyển sang một giọng nói hầu như không được sử dụng trong kho ngôn ngữ.
Nó nói: “Tôi xin lỗi.”
Champion nhắm lại hai mắt, trong nháy mắt, nhìn hắn cũng yếu ớt giống như Chu Hành vậy.
Nhưng giây tiếp theo, hắn lại trở lại là một Champion không gì là không làm được kia.
“Yên tâm đi, ta sẽ không thất bại. Ta sẽ luôn giành thắng lợi.”