Hiệp Nghị Bắt Buộc (Cưỡng Chế Thỏa Thuận)

Chương 5



Vi Trạch hơi lúng túng nhưng sợ mất thể diện nên không thể hạ mình xin lỗi. Cậu ta do dự một chút mới nói: “Tớ chỉ muốn cậu ăn cơm thôi.”
“Được rồi.” Chu Hành nhìn bản vẽ bị xé làm hai, kiểu này phải bỏ là cái chắc. Cậu gấp bản vẽ lại, dọn dụng cụ vẽ vào rồi đi tới chỗ đặt cặp lồng chuẩn bị ăn cơm.
Chu Hành mở cặp lồng thấy món gà xào sả ớt, thịt xào cần tây, món chính là màn thầu, cậu từ từ ăn.
Vi Trạch chăm chú nhìn một lát mới nhớ rằng Chu Hành không ăn cay được, nhấp môi dưới nói: “Cậu ăn nhiều cần tây vào.”
“Được.” Chu Hành dời đũa gắp cần tây, cậu chợt nhận ra Vi Trạch quên việc cậu không thích ăn cần tây.
Chu Hành hơi kén ăn, không ăn cay được cũng không thích ăn cần tây nốt, đồ ăn ở căn tin phong phú vậy mà Vi Trạch lại đi chọn hai món này. Chu Hành không biểu hiện ngoài mặt nhưng trong lòng vẫn thấy hơi khó chịu.
Ăn cơm xong Chu Hành vào toilet xả nước rửa sạch cặp lồng rồi bỏ vào túi đưa Vi Trạch, nói: “Cậu về trước đi, tớ vẽ lại một lát.”
“Giờ cậu không có máy tính, về nhà rồi vẽ lại.” Vi Trạch khuyên một câu.
Vừa nói xong Chu Hành đã muốn cãi nhau với Vi Trạch. Cậu cắn môi đè cơn giận xuống: “Được rồi, vậy về thôi.”
Chu Hành đưa Vi Trạch đến đường ray bắt xe về nhà như thường lệ rồi xách dụng cụ vẽ quay đầu tìm chuyến xe khác. Cậu vừa đặt trước một phòng vẽ ở thư viện, chuẩn bị chạy bản vẽ cả đêm.
Trước khi lên xe, Chu Hành nhìn đồng hồ đã 22 giờ rồi. Giờ này xe luôn rất đông, cậu đứng nắm tay vịn cả buổi mới có một chỗ trống, cậu vừa định ngồi thì thấy một bà cụ tóc trắng nên lùi lại nhường chỗ cho bà.
23 giờ, Chu Hành quét vòng tay vào phòng vẽ. Cậu cứ tưởng trong phòng chỉ có mỗi mình nhưng không ngờ còn có một bóng lưng đỏ tươi, nhìn tấm vải canvas của y từ xa thì hình như y đang vẽ tranh sơn dầu.
Chu Hành dời mắt tìm chỗ ngồi phía sau, cậu soạn giấy và dụng cụ ra định vẽ thì chợt phát hiện mình không mang bộ phận lắp ráp máy móc theo.
Thôi tiêu rồi ——
Chu Hành phồng má, chỉ có thể trải bản vẽ cũ ra chép lại bù vào tiến độ ban đầu.
Tốc độ tay cậu khá nhanh, trong vòng hai tiếng đã vẽ xong theo bản vẽ cũ, nhưng giờ cậu đang rất có tinh thần không muốn về sớm.
Sao lại không đem bộ phận lắp ráp máy móc theo chứ —— phải chi quên đem nó nhưng nhớ xách máy tính theo để tìm mô hình 3D cũng đỡ.
Khoan nào, Chu Hành chợt nghĩ mình có thể mượn máy tính mà.
Giờ này nhân viên thư viện về nhà hết rồi, phòng vẽ ngoài cậu cũng chỉ còn người đàn ông ngồi trước thôi.
Chu Hành bỏ một giây củng cố tâm lý rồi sải bước tiến gần bóng lưng người đàn ông ho khan một tiếng.
Người đó ngừng vẽ, trầm giọng: “Chuyện gì?”
“Xin chào, tôi là Chu Hành, sinh viên Học viện Khoa học Kỹ thuật Đồng Châu. Tôi muốn mượn máy tính của anh tìm mô hình cơ khí để tham khảo vẽ, được không.”
“Tôi không có máy tính,” người đàn ông không xoay người nhìn nhưng thái độ trả lời rất dễ chịu, “Vòng tay của tôi có chức năng chiếu hình, có lẽ sẽ giúp được cậu.”
“Cảm ơn…”
Chu Hành bước lại gần hơn. Cậu muốn nhìn mặt người ta để cảm ơn lần nữa nhưng y đã tháo vòng tay đưa ra sau.
“Hai tiếng, đủ dùng không?”
“Đủ rồi, cảm ơn, cảm ơn.”
Chu Hành nhận vòng tay chỉ thấy cái cổ tái nhợt của người đàn ông và bức tranh trừu tượng trên bàn vẽ của y. Cậu đoán y không muốn người ta thấy mặt mình nên mới không nói gì nhiều với cậu. Chu Hành xoay người về chỗ chợt nghe y nói: “Tôi họ Lục.”
“Chào Lục tiên sinh.” Chu Hành dừng bước, thái độ đúng mực.
“Cậu đi vẽ tranh đi.” Hình như Lục tiên sinh vừa cười, tuy vậy Chu Hành cũng không quay đầu xác nhận.
Vòng tay không cài mật mã, Chu Hành mở web tìm mô hình 3D, dựa theo trí nhớ tìm được hình vẽ rồi chiếu nó lên.
Cậu biết thời gian có hạn nên vẽ nhanh hơn, gần như dồn hết kinh nghiệm để vẽ. Khi định thần lại cậu mới nhận ra hai tiếng mười phút đã trôi qua.
Chu Hành xoa xoa cổ đứng dậy nhưng không thấy bóng lưng đỏ tươi đâu. Cậu đóng quang não, cầm nó đưa về phía trước, lại gần mới thấy bức tranh của Lục tiên sinh cũng biến mất, cậu mở tờ giấy kẹp trên bàn vẽ ra đọc.
Trên giấy viết: Tôi có việc gấp phải về nhà. Nếu cậu dùng quang não xong thì gửi tới địa chỉ này giúp tôi, thanh toán khi nhận hàng ——
Chu Hành biết số ở mặt sau giấy là địa chỉ được mã hóa. Cậu tự hỏi vài giây rằng rốt cuộc Lục tiên sinh là ai rồi mặc kệ, ngáp vài cái xong dọn đồ về nhà.
– —–
Lục Chính đang đốt bức tranh, ngọn lửa màu vàng đốt cháy bốn góc tranh, các vết đen nhanh chóng lan rộng. Ánh lửa rọi lên khuôn mặt Lục Chính, cánh tay y hơi nóng nhưng y lại chẳng chút hốt hoảng, đến khi ngọn lửa sắp cháy đến quần áo y mới ung dung buông tay. . Đam Mỹ Hay
Phần tranh chưa cháy hết bị gió thổi qua nhanh chóng hóa thành tro bụi đen xám. Lục Chính cầm khăn lông cấp dưới đưa lau từng ngón tay một vài lần rồi đưa lại cho cấp dưới để người đó cầm khăn đi tiêu độc như mọi lần.
“Phái mấy chiếc taxi lại để cậu ấy bắt xe về sớm chút.”
“Vâng.”
“Có tin tức của nhà họ Vi chưa?”
“Bọn họ từ chối đề nghị của ngài.”
“Vì sao?”
“Tiền không đủ nhiều.”
“Tăng giá gấp đôi, đi đàm phán lại đi.”
“Vâng.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.