Những ngày sau đó giống như ấn nút tua nhanh.
Lục Chính đem các bằng chứng đã sớm được chuẩn bị sẵn, từng chút một truyền cho giới truyền thông, lại lợi dụng sự phẫn nộ của dân chúng để buộc Cao Tư tiên sinh và Uông Lâm tiên sinh ra hầu tòa.
Một tháng sau, hắn tống Uông Lâm vào tù, và đưa Cao Tư lên đài treo cổ truyền thống.
Trước khi chết, Cao Tư vẫn luôn kêu gào với nhân viên công vụ rằng ông ta muốn gặp Lục Chính, muốn nói cho hắn biết một vài bí mật đã bị chôn vùi từ lâu.
Sau khi biết tin, Lục Chính chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi ngâm nga hát ru bạn nhỏ Lục Chu ngủ, sau đó mới trả lời một câu: “Về nói với Cao Tư rằng, cái mà ông ta gọi là bí mật ấy, từ đầu tôi đã biết rồi.”
Sau khi Cao Tư qua đời, những người do Lục Chính phái đi đã tìm thấy những chứng cứ mới trong nhà của Cao Tư. Những bằng chứng này nhắm thẳng vào vị Chủ tịch quốc hội tiền nhiệm đang ở trong viện dưỡng lão.
Lục Chính đối với vị lão chủ tịch quốc hội này dường như nhân từ hơn rất nhiều. Hắn cũng không có ép người lên đoạn đầu đài, chỉ tước hết tất cả các danh hiệu và huân huy chương của lão, sau đó đưa lão ra tiền tuyến, để lão tự mình vật lộn với mấy con quái vật ngoài đó.
Rất nhanh sau đó lão chủ tịch quốc hội đã “anh dũng hy sinh”, giống như 530 quân nhân trẻ tuổi đã “anh dũng hy sinh” lúc đó.
Lục Chính xóa tất cả những lời vu khống chống lại quân đoàn Champion khỏi kho lưu trữ quân đội, đồng thời thực hiện các biện pháp động viên, an ủi gia đình của các thành viên quân đoàn. Trừ việc này ra, hắn cũng không công khai lịch sử và thành tích của quân đoàn.
Người cũng đã đi xa nhiều năm, dù cho có ca tụng bao nhiêu đi chăng nữa, thì lại càng giống như đang cố thao túng lòng người.
Lục Chính không hy vọng những người trẻ tuổi mù quáng vô tri, giống như bọn họ trong quá khứ, mang cờ hiệu anh hùng để rồi trở thành những quân cờ bị khống chế.
– –
Khi bạn nhỏ Lục Chu được 6 tháng tuổi, Lục Chính đã đựa Chu Hành trở lại trường học. Những người bạn học trước kia của anh đều đã sang năm cuối, ngoại trừ hiệu trưởng, không ai trong trường biết Chu Hành là bạn đời của Lục Chính.
Chu Hành làm quen môi trường mới trong vài ngày, và nhanh chóng hòa nhập với cuộc sống đại học. Ngoài các lớp học cơ khí, anh còn tham gia thêm các lớp về máy tính, việc học tập cùng sinh hoạt mỗi ngày đều vô cùng phong phú. Giống như Lục Chính, anh chỉ có thể về nhà vào tối muộn, chơi với Lục Chu rồi dỗ cậu nhóc ngủ một lát, sau đó cũng lên giường say giấc.
Vi Trạch biến mất khỏi trường, Chu Hành cũng không có hỏi nhiều, nhưng Lục Chính lại cố ý giải thích một câu: “Tôi không giết cậu ta, nếu tôi giết cậu ta có thể sẽ khiến em cảm thấy khó chịu. Tôi phái người ném cậu ta vào quân đội rồi. Nếu cậu ta có chí một chút, thì thật ra còn có tương lai, nhưng nếu không có chí thì dù cậu ta không chết đói cũng chẳng thể sống tốt được.”
Chu Hành chỉ gật đầu. Sau khi trải qua chuyện lần trước, anh chỉ cảm thấy Vi Trạch thật phiền chán, cách xử lý này của Lục Chính thậm chí còn tính là đã khoan dung lắm rồi.
Chu Hành đổi đề tài: “Chờ đến khi anh có thời gian, chúng ta đi du lịch đi.”
“Em muốn đi đâu?”
“Đi nơi chúng ta đến lần trước?”
“Được, đến lúc ấy tiện thể đến viếng mộ tôi cũng không tồi.”
“……” Chu Hành nhịn rồi lại nhịn, vẫn là nhịn không được mắng một câu, “Lục Chính, bệnh của anh đúng là không hề nhẹ mà.”
Lục Chính mềm như bông nằm nhoài trên người Chu Hành, không hề hổ thẹn mà còn đắc ý nói: “Tôi tất nhiên là bệnh nặng rồi, nhưng còn có em là thuốc của tôi mà.”
Chu Hành quay đầu lại, phát hiện trên mặt Lục Chính không có chút ý đùa nào, lời này hắn nói một cách rất nghiêm túc, vì vậy đành phải thở dài nói: “Được rồi, chỉ cần anh vui là được.”
“Vậy em thì sao? Chẳng lẽ em không cảm thấy vui sao?”
“Em sợ bản thân sẽ nhớ tới anh đã từng lừa dối em như thế nào, nhịn không được đập cho anh một trận.”
“Muốn đánh thì cứ đánh, tôi đứng yên ở đây, em muốn đánh như thế nào cũng được.”
“…… Anh thảm như vậy, em xuống tay thế nào được.”
Chu Hành đỡ mặt Lục Chính, ngón cái lướt qua quầng thâm mắt ngày càng đậm của hắn: “Nửa đêm hôm qua anh lại bò dậy để giải quyết công việc đúng không?”
Lục Chính vừa định phủ nhận, nhìn chằm chằm Chu Hành nhìn trong chốc lát, lại gật gật đầu.
Chu Hành cúi lại gần, hôn nhẹ lên mắt hắn, nói: “Ngủ sớm chút đi, nghỉ ngơi cho thật tốt.”
“Hôm nay không thể ngủ sớm.”
“Hả? Có việc gì khẩn cấp sao?”
Lục Chính dễ dàng ôm Chu Hành lên, bước nhanh vào phòng ngủ, trực tiếp đè người ở trên giường.
“Có một việc vô cùng khẩn cấp.”
Chu Hành hít một hơi thật sâu, ánh mắt của anh và Lục Chính giao nhau, rất nhanh đã hiểu ý của đối phương.
“…… Em còn chưa tắm nữa.”
“Tôi đói rồi.”
Chu Hành vươn tay ấn Lục Chính vào trong ngực, anh đã sớm quen thuộc loại sinh hoạt lấy thân mình dâng cho sói này rồi.
– –
Mấy tháng sau, cuối cùng Lục Chính cũng có thời gian rảnh. Giao Lục Chu cho Sara chăm sóc, hắn dẫn theo Chu Hành bay từ Khu an toàn đến địa điểm quen thuộc lần trước.
Mấy tháng vừa rồi Chu Hành đã học chút ngôn ngữ thông dụng của Liên minh, vậy nên anh có thể nghe hiểu đại khái Lục Chính cùng vài người lính đang nói gì.
“Bọn họ không gọi anh là Chủ tịch quốc hội, họ gọi anh là tướng quân.”
“Thì vốn là quân đội của tôi mà.” Lục Chính nhàn nhạt nói ra bí mật này.
Chu Hành nhìn chằm chằm Lục Chính một lúc, sau đó nghiêng người lại gần nhéo mặt Lục Chính, nói: “Đã ra ngoài chơi rồi thì đừng nghĩ mãi đến những việc phức tạp nữa.”
“Được.” Lục Chính đồng ý rất nhanh, sau đó lại rất tự nhiên dồn phần lớn trọng lượng cơ thể đè lên người Chu Hành, nói như đang làm nũng, “Chồng à, tôi đi không nổi nữa rồi.”
“…… Đừng có mà gọi em như vậy.”
Chu Hành chẳng bao giờ ngờ được rằng, trong khi mình còn đang ngại gọi Lục Chính là chồng thì ngược lại hắn đã thoải mái kêu mình là chồng rồi.
“Chồng ơi, chồng à, chồng….” Từ trước đến này Lục Chính chưa bao giờ là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời, hắn kêu liên tục vài lần, cho đến tận khi thấy vành tai của Chu Hành đỏ hết cả lên mới cảm thấy hài lòng dừng lại.
“Anh muốn cái gì?” Chu Hành khẽ hỏi.
“Ta không đi nổi nữa rồi.” Lục Chính cũng khẽ trả lời lại.
“Vậy…… Em cõng anh?” Chu Hành theo bản năng cúi thấp người xuống.
“Được nha.” Lục Chính cởi bao tay trắng ném cho nhân viên công tác, mềm như bông leo lên lưng Chu Hành, hai tay vòng qua cổ anh.
Đã lâu rồi Chu Hành không cõng Lục Chính trên lưng, nhưng khi anh nhấc hai chân của Lục Chính lên, cõng hắn trên lưng cũng không cảm thấy nặng — Lục Chính vẫn là quá gầy, cũng không biết hắn ăn nhiều đồ ăn như vậy, rốt cuộc chất dồn đi đâu hết rồi.
Chu Hành vững vàng cõng Lục Chính trên lưng, đám lính nhìn họ đầy ngưỡng mộ, nhanh chóng dẫn đường cho bọn họ. Chu Hành cõng Lục Chính lên hai tầng lầu, cuối cùng cũng “dỡ được hàng” đặt trên giường.
Anh nhịn không được châm chọc: “Lúc vừa mới đến tầng một, em không nhịn được nhìn qua cái “nhà xác” kia của anh đấy.”
Lục Chính thông minh không tiếp tục đào sâu các đề tài này, chỉ nằm im trên giường mỉm cười nhìn Chu Hành. Hắn “dậy thì rất thành công”, đẹp đến mức làm say đắm lòng người. Chu Hành cũng không chịu nổi, có chút xấu hổ dời tầm mắt đi, lại nhịn không được lén nhìn một cái, lại nhìn thêm lần nữa.
“Tôi đang nằm trên giường em rồi, vậy mà em chỉ muốn nhìn một chút thôi sao?”
Lục Chính nâng một cái chân đi tất trắng lên, nhè nhẹ dẫm lên đùi Chu Hành, lại lần mò lên trên, cọ vào dục vọng giấu kín của người kia.
Hô hấp của Chu Hành lại càng thêm dồn dập. Anh kiềm chế không nổi một phút đã bò lên giường, bị người tách ra ăn sạch sẽ.
– –
Hai người nắm tay dạo bước bên ven hồ. Chu Hành ngẫm nghĩ rồi nói với Lục Chính: “Em đã từng mơ thấy cảnh tượng này.”
“Ban ngày nghĩ gì, ban đêm sẽ mơ thấy cái đó. Xem ra em đã sớm muốn cùng tôi bạch đầu giai lão rồi.”
“Trong mơ, anh nói với em rằng: Về đi thôi, bé con của chúng ta sắp dậy rồi.”
“Nhưng tới đây chơi, chúng ta đã để Lục Chu ở nhà rồi. Chứ không có lẽ tôi cũng sẽ nói vậy.”
“Em cũng đã từng nói với anh. Thi thoảng em sẽ dự đoán trước được tương lai, dù không chắc là rõ được tới đâu. Nhưng cho dù là chuyện tốt hay chuyện xấu thì đều sẽ có một ấn tượng như vậy.”
“Hiện tại thì sao?”
“Đã lâu rồi em không còn dự cảm như vậy nữa.”
“Là một loại dị năng tiên đoán. Có lẽ là dạng tiềm thức dựa vào quan sát hoàn cảnh mà đưa ra phán đoán. Bởi vậy mà có thể đoán trước được những việc có khả năng xảy ra nhất.”
“Có lẽ, nhưng cũng không chuẩn.”
“Tại sao?”
“Khi đó tiềm thức đã nói với em rằng, nếu quay lại tìm anh sẽ có chuyện thật tồi tệ xảy đến.”
Lục Chính không có nói gần nói xa, hắn chỉ thực thành khẩn mà nói: “Xin lỗi.”
“Lúc đó đúng là đã xảy ra những chuyện không tốt đẹp gì mấy. Nhưng rốt cuộc lại vẫn là một kết cục tốt.” Chu Hành nắm chặt tay Lục Chính, “Em không muốn để anh một mình ở lại nơi đây. Cũng không muốn vứt bỏ anh.”
Lục Chính chớp mắt, phản bác: “Nhưng đó chỉ là một vở kịch mà tôi dựng lên. Cho dù em có rời khỏi đây, tôi vẫn sẽ ở bên em.”
“Hai việc này không giống nhau.”
“Tại sao lại không giống nhau?”
“Nếu em chọn thực hiện theo thoả thuận, cố chấp rời khỏi anh, như vậy có nghĩa là em đã thật sự phản bội anh. Cho dù là phản bội dưới sự sắp xếp của anh.” Chu Hành hít một hơi, nói ra những lời đã chôn kín trong lòng từ lâu, “Anh rất sợ người khác phản bội mình. Cũng rất sợ người ta sẽ bỏ rơi anh. Đúng chứ?”
Lục Chính không có trả lời câu hỏi này, hắn chỉ chỉ một nghĩa trang cách đó không xa, nói: “Chúng ta sang bên đó xem đi.”
“Được.”
–
Lần trước tới nơi này chính là vào tang lễ của Lục Chính. Khi đó Chu Hành tâm phiền ý loạn, rõ ràng không có để ý đến xung quanh. Nhưng hiện tại đi vào trong nghĩa trang này, anh lại phát hiện phần mộ của Lục Chính nằm ở chính giữa, mà những bia mộ chung quanh thoạt nhìn đều có chút cũ kỹ, kiểu dáng cơ bản đồng đều.
Chu Hành đến gần mới phát hiện ra trên mỗi một bia mộ đều có chức vụ quân đội. Mà ở hàng dưới cùng, khó phát hiện ra, có khắc một hàng chữ rất nhỏ —— “Champion Legion Number XXX.”
Số sê-ri của Lục Chính là 001.
Chu Hành thình lình phát hiện, nghĩa trang này chính là nơi Lục Chính chôn cất quân đoàn Champion.
“Tang lễ khi đó, vốn đã được lên kế hoạch từ lâu,” Lục Chính nhìn bia mộ của chính mình, nét mặt dịu dàng, “Tôi muốn cho bản thân một cái kết.”
“…… Có phải anh đã từng, nghĩ tới việc chết?”
“Đúng vậy,” Lục Chính cũng không muốn lừa gạt người yêu, “Ngay từ đầu là muốn báo thù cho họ rồi chết. Nhưng sau đó tôi lại gặp được em. Em thắp sáng cuộc sống tẻ nhạt của tôi. Cho tôi biết được trên thế gian này ấy vậy mà có người sẽ không phản bội tôi, sẽ nguyện ý đón nhận toàn bộ tôi, cùng tôi có một cuộc sống.”
Chu Hành tiến lên một bước, dang tay ôm chặt Lục Chính của anh, nói: “Anh không được chết. Anh còn phải sống cùng em đến già, phải cùng em nuôi Lục Chu lớn.”
“Được, tôi hứa với em.”
Dưới sự chứng kiến của mấy trăm bia mộ, Lục Chính hứa với người hắn yêu, hắn sẽ gắng hết mình mà sống, sống đến khi đầu tóc bạc phơ.
–
Trong lúc sững sờ, hắn như về lại nhiều năm trước, khi mà hắn về tới quân doanh sau khi mới thi hành hiệp định nam nhân phải sinh con.
Hắn cho rằng cấp dưới của mình hoặc ít hoặc nhiều sẽ có chút oán hận. Không ngờ rằng họ thế nhưng lại tổ chức một bữa lửa trại linh đình để ăn mừng.
Lục Chính bị bọn họ mời rượu đến khi say khướt. Một nhóm toàn những gương mặt quen thuộc trêu hắn, hỏi hắn sau này sẽ tìm một người bạn trai như nào, muốn sinh mấ em bé.
Lục Chính giang tay giang chân nằm trên thềm cỏ mềm mại. Hắn hô lớn: “Sau này tôi muốn tìm một người yêu thật dịu dàng. Chúng tôi có thể cùng nhau nấu ăn, cùng nhau vẽ tranh, cùng nhau lập trình, cùng nhau ngắm sao.”
“Tôi muốn kể với con rằng quân đoàn Champion là quân đoàn mạnh nhất liên minh. Rằng các chú các bác của con đều là những người lính lợi hại nhất liên minh.”
……
Ngài chủ tịch quốc hội tuổi đã cao khi đó có lẽ chưa bao giờ có thể ngờ được Lục Chính và những binh lính dưới trướng đã cùng nhau mở lòng trong hơi men. Có lẽ khi đó có rất nhiều người phản đối hiệp định kia, nhưng tuyệt nhiên không phải những người thuộc quân đoàn Champion.
Lục Chính từ khi đó đã bắt đầu nhập vai. Hắn chôn vùi hận thù dưới đáy lòng, vờ như không biết gì, kín đáo mà sống.
– –
Bước ra khỏi nghĩa trang, Lục Chính hỏi Chu Hành: “Em còn nhớ ngày trước, trước khi em rời khỏi liên minh, tôi có đưa em một hộp quà không?”
“Cái mà anh nói đưa cho con sao?”
“Đúng vậy.”
“Em vẫn cất nó trong tủ, còn chưa mở ra nữa.”
“Vậy giờ mở ra xem đi.” Lục Chính lấy hộp quà đó ra từ trong túi áo rồi đưa cho người hắn yêu.
Chu Hành nhận hộp quà, xé mở lớp đóng gói đơn giản. Trong cái hộp có phủ một lớp vải nhung màu đen ấy là một đôi nhẫn bạc.
“Đây là nhẫn cưới của chúng ta.”
“Anh đang cầu hôn em sao?”
“Vậy em có đồng ý không?”
“Em đồng ý.”
Lục Chính giơ ngón tay ra, nói: “Em đeo nhẫn cho tôi đi.”
Chu Hành có hơi sững sờ, lúc bình tĩnh lại, anh hỏi Lục Chính: “Anh có nguyện ý gả cho em không?”
“Tôi nguyện ý.”
Chu Hành đeo nhẫn lên ngón tay Lục Chính. Lục Chính cũng đeo trước còn lại cho Chu Hành.
Hai người họ nắm lấy tay nhau. Cặp nhẫn ánh lên dưới ánh hoàng hôn.
“Chu Hành.”
“Ừm?”
“Tôi là người rất giỏi diễn kịch, cũng đã nói rất nhiều lời dối trá.”
“……”
“Nhưng tôi thật sự yêu em.”
“Em cũng yêu anh.”
“Tôi sẽ bảo vệ em thật tốt, cũng sẽ bảo vệ cho bé con của chúng ta.”
“Tốt.”
“Tôi sẽ vĩnh viễn ở bên hai người.”
“Tốt.”
“Em thích tôi từ bao giờ vậy?”
“…… Bí mật.”
“Vậy tôi cũng sẽ không cho em biết tôi thích em từ khi nào.”
“Anh trẻ con quá đi…”
“Tôi vốn dĩ vẫn còn trẻ mà. Tôi nhỏ yếu như vậy, thật đáng thương, lại còn yếu đuối nữa.”
“……Được rồi.”
“Chu Hành.”
“Sao vậy?”
“Tôi không đi nổi.”
“Hình như lời này phải là em nói mới đúng?”
“Tôi không đi nổi.”
“……Vậy em cõng anh nhé?”
“Được nha.”
Vì thế mà chàng trai trẻ Chu Hành cõng một Lục Chính cũng trẻ không kém trên lưng. Hai người đạp lên bóng chiều tà của hoàng hồn, cùng nhau đi về phía tương lai hạnh phúc, vui sướng của họ.