(Hai mươi bốn)
“Em hiểu ý của anh” ánh sáng trong mắt Ngụy Nam Tô dần ảm đạm, giọng nói trầm khàn khó che giấu sự mất mát, nhìn chằm chằm hoa hồng nhỏ trong ly thủy tinh, “Anh đang đuổi em đi?”
Tôi không biết nên nói gì, lê dép lê xoay người như chạy trốn, lao vào trong giường bệnh, dùng chăn che kín đầu.
Kết thúc thế này đi thôi, cũng đừng đến tìm tôi nữa, đừng thử cứu vớt kẻ bất kham như tôi, lãng phí thời gian trên người tôi.
Nhưng vì sao mũi tôi lại chua xót như vậy? Rồi cớ gì tim lại như dao cứa?
Tôi cuộn tròn trong chăn, xung quanh tối đen không nhìn thấy gì.
Tôi vểnh tai, nghe thấy tiếng bước chân rời đi của Ngụy Nam Tô.
Tiếng bước chân càng ngày càng xa, tôi lo lắng cắn cánh tay của mình, cổ họng tràn ra tiếng nức nở.
Em đi thật rồi, tôi nghĩ.
Tiếng bước chân đột nhiên dừng tại cửa phòng bệnh, sau giây lát âm thanh lại trở nên gấp rút, rồi sau đó cách giường bệnh của tôi ngày một gần, ngày một gần…
Chăn trên người tôi bị mở ra đột ngột, ánh sáng bất ngờ xuyên vào, lộ rõ tôi đang khóc.
“Tại sao anh khóc?” Ngụy Nam Tô ngồi bên giường bệnh, chuyên chú nhìn tôi bằng ánh mắt sắc bén.
“Không biết, anh không kiềm được.” Tôi lắc đầu, dùng mu bàn tay lau nước mắt.
“Bắc Niệm, anh lưu luyến em còn không thừa nhận?”
Ngụy Nam Tô không biết lớn nhỏ gọi tên tôi, em gỡ cánh tay khỏi hàm răng, nhìn vết răng đỏ lự trên cổ tay tôi, cũng không chê ghét giúp tôi lấy khăn giấy lau sạch nước bọt trên đó, mỉm cười.
“Em hiểu nỗi lo của anh, nhưng em không tán đồng quan điểm của anh. Yên tâm, tạm thời anh không đuổi em được đâu, em sẽ bám lấy anh!” Ngụy Nam Tô bóp má tôi, hừ cười đến gần, lại dùng bụng ngón tay lau lệ nơi khóe mắt, “Đừng quên, chúng ta đã ngoắc ngoéo, anh không thể bơ em.”
(Hai mươi lăm)
Những ngày nằm viện tiếp theo, Nguỵ Nam Tô không cất hoa hồng đến nữa.
Đáng giận hơn là, buổi chiều rực rỡ nắng vàng tôi xuất viện, em mang những bông hồng tôi dày công nuôi dưỡng đi.
(Hai mươi sáu)
Tôi trở về căn hộ nhỏ đang thuê, lấy chìa khoá dự phòng dưới chậu hoa ra, mở cửa nhà.
Trong nhà vẫn trống trải, trên mặt bàn đóng một lớp bụi, vẫn hệt như lúc tôi rời đi.
Tôi thay dép lê, ném thức ăn thừa thối hoắc trên bàn ăn, quét dọn nhà cửa đơn giản, rồi cất thuốc ổn định và một đống thuốc linh tinh kê trong bệnh viện vào hòm thuốc.
Khi tôi nhìn lên đồng hồ trên tường lần nữa, kim đồng hồ đã quay đến lúc hoàng hôn.
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường hơn một tháng đã sớm hết pin.
Tôi từ tốn tìm dây sạc, cắm đầu cắm vào ổ điện.
Gần như là vào khoảnh khắc mở máy, liền vang lên một loạt tiếng chuông điện thoại.
Là số máy lạ, tôi chần chừ, ấn phím nghe máy.
“Moshi ~ Moshi, đây là Ngụy Nam Tô.”
Giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên bên tai, làm trái tim tôi chợt nảy.
“Đã lâu không gặp, anh vẫn ổn chứ?” Người bên kia cười hỏi.
“Mới tách ra chưa hơn bốn tiếng, chưa đến mức đã lâu không gặp đâu.”
Tôi nhìn mặt trời ngả về Tây ngoài cửa sổ, nhạt nhẽo trả lời.
“Vậy… Anh vẫn ổn chứ? Nói em biết đi.”
“Chưa chết, rất ổn.”
(Hai mươi bảy)
“If you want to make a bond, you have to take the risk of tearing.
Nếu cậu muốn tạo mối liên hệ với người khác, phải chấp nhận rủi ro rơi lệ.”
Đây là câu thoại khiến tôi khắc sâu trong bộ phim [Hoàng tử bé].
Tôi không muốn làm Ngụy Nam Tô rơi nước mắt, vậy nên cho dù không nỡ, tôi vẫn chọn cắt đứt liên hệ với em.
Nhưng tên ngốc Ngụy Nam Tô dường như muốn dùng hành động thực tế nói với tôi rằng, tôi đáng để em rơi nước mắt.
Người hết sức bình thường như tôi, cũng đáng để em rơi nước mắt.
__
@Chuối xanh nè cưng
[Hư ảo] Trần Lạp