Mọi người trong hậu cung đều biết, Dao phi xinh đẹp như tiên chưa bao giờ tham gia yến hội của nữ tử trong hậu cung.
Nói là mở tiệc chiêu đãi, nhưng thật ra chỉ là một đám nữ nhân của hoàng đế ngồi cùng một chỗ đấu cờ đọ sắc, phân cao thấp. Nhưng Dao phi không cần, nàng không có gia thế, cũng không phải nữ tử thế gia, lại được Hoàng thượng độc sủng ái, cho nên nàng căn bản không cần so đo với các nàng, một tháng Hoàng thượng nghỉ ngơi ở chỗ nàng hơn nửa tháng là minh chứng tốt nhất.
Nhưng mà hôm nay, Dao phi lại đến tham dự yến tiệc chiêu đãi của Vân quý phi. Ngày thường Vân quý phi cũng không gặp mặt nàng, mặc dù lần nào nàng cũng không tới nhưng cũng không thể không mời nàng được, mỗi lần phi tử trong kinh gặp nhau đề gửi cho nàng một thiệp mời mang tính tượng trưng, nhưng nàng chưa bao giờ hồi bẩm, vậy mà hôm nay nàng lại hồi bẩm, nói là muốn đến, thực sự rất khó hiểu.
Tin tức Dao phi đến dự tiệc truyền ra ngoài, các phi tần vốn chỉ muốn rửa mặt chải đầu lại thay đổi thái độ, bắt đầu chuẩn bị xiêm y hoa quý, đến thời gian, trong phòng khách nho nhỏ của Vân quý phi đều là xiêm y hoa quý chói mắt của các cung phi tử, hẳn là còn xinh đẹp hơn cả hoa mẫu đơn.
Lô Vãn không ăn mặc quá cầu kỳ, mục đích của nàng không phải là nổi bật trong đám đông, mà là để Lê Nô sắp xếp chút chuyện.
Ngay cả Lý Cảnh Hòa cũng biết Lô Vãn đồng ý tham dự yến tiệc, ngày thường Lô Vãn ở trong cung của mình không thích ra ngoài, khi biết Lô Vãn muốn kết giao với các phi tần khác, ông ta còn thưởng cho nàng một chuỗi trâm kẹp tóc màu đỏ quý giá.
Lô Vãn không nhìn kỹ, để Lê Nô cất vào trong kho. Thứ đồ có dấu ấn của hoàng thất này đến lúc đó rất khó bán, chỉ có lừa Lý Cảnh Hòa đưa chút vàng bạc thật thì về sau mới dễ sử dụng.
Đến giờ, Lê Nô đi trước kiệu, tám kiệu phu khiêng kiệu dệt vàng khảm ngọc vào cung của Vân quý phi.
Vừa mới kiệu một cái, Vân quý phi đã háo hức chào đón.
Lô Vãn thấy các phi tần đã ngồi đầy viện tử, ngay cả Hoàng hậu cũng tới. Lô Vãn nắm chặt tay Vân quý phi, cùng đi tới trước mặt Hoàng hậu hành lễ.
Dư thị thấy nàng không làm bộ làm tịch, hành vi quy củ, cũng không muốn gây phiền toái cho mình, ôn hòa để nàng ngồi xuống.
Mỹ nhân oanh oanh yến yến ngồi đầy vườn, vốn là bởi vì nàng đến còn có chút mất tự nhiên. Nhưng thấy Lô Vãn không ỷ thế hiếp người, mà chỉ an tĩnh ngồi ở một bên uống trà, thỉnh thoảng còn có thể lễ phép chào hỏi các phi tần bên cạnh, mọi người cũng dần thoải mái, vui đùa, không khí trong yến tiệc cũng lập tức náo nhiệt hẳn lên.
Mắt thấy mặt trời nghiêng về phía tây, cũng sắp đến lúc Hoàng đế lật thẻ bài. Dù sao cũng phải dành ra chút thời gian cho phi tần rửa mặt chải đầu trang điểm, vì vậy yến hội kết thúc. Lô Vãn cáo từ Vân quý phi, vừa mới xoay người thì lại có một người mặc y phục màu đen cầm kiếm nhảy tới.
Trên mặt người nọ bịt khăn đen, thanh kiếm trong tay phản chiếu ra ánh sáng lạnh lẽo.
Hắn ta lướt qua các phi tử khác, trực tiếp đánh thẳng về phía Lô Vãn.
“Yêu phi chịu chết đi!” Người tới hét lớn, đi thẳng đến trước mặt Lô Vãn.
Lô Vãn dường như đã sợ tới mức ngây ngốc, nàng nhất thời không di chuyển, vẫn là Vân quý phi to gan kéo nàng một cái mới khó khăn tránh thoát thanh kiếm kia.
“Người đâu! Có thích khách!” Dư thị là người đầu tiên bình tĩnh lại, bà ta không để ý tới các phi tử xung quanh đã bị dọa cho khiếp sợ, cao giọng hô to.
Rất nhanh, thị vệ đã chạy tới. Một kiếm của người áo đen kia không thành, hắn ta lại muốn tấn công lần nữa, nhưng Lê Nô lại lật bàn lên, cầm một cái ghế dài đập vào đầu người mặc đồ đen, người mặc đồ đen tránh thoát, dường như hắn ta không muốn làm những người khác bị thương, mà chỉ một mực tìm góc độ để tấn công Lô Vãn.
Nhưng Lô Vãn được các phi tần bảo vệ ở giữa, không bị thương chút mảy may, phía sau thị vệ đã chạy tới, người mặc áo đen kia trợn mắt nhìn nàng một cái, đánh nhau với thị vệ, sau khi khiến mấy thị vệ bị thương thì hắn ta phát hiện có thêm rất nhiều nhân mã đang chạy tới, vậy nên hắn ta không ham chiến nữa, chỉ để lại một câu: “Yêu phi, chuyện hôm nay không thành, nhưng sớm muộn gì ta cũng lấy cái mạng chó của ngươi.”
Sau đó hắn ta nhảy lên cây chạy trốn, đám hộ vệ phía dưới lười biếng luyện tập cho nên không bắt được hắn ta, để hắn ta chạy mất.
Không đợi Lô Vãn thở đều, Ngự Lâm Quân đã đến.
Dù việc này không lớn không nhỏ, nhưng Hoàng hậu vẫn sai người nhanh chóng tìm kiếm tên thích khách khả nghi.
Nếu ám sát một mình Lô Vãn không phải là chuyện lớn, nhưng Lô Vãn lại là là người được Hoàng đế sủng ái nhất, vậy nên nếu nàng khó chịu ở đâu thì một đám phi tần sẽ phải chịu tội theo.
Có người đi bẩm báo với Lý Cảnh Hòa. Trong Ngự thư phòng, Thịnh Tuyết Tản đang bẩm báo kết quả với Lý Cảnh Hòa, án tham nhũng tên phạm nhân đã khai ra chân tướng, có thể tiếp tục truy bắt những người có liên quan.
Thịnh Tuyết Tản nói được một nửa thì một cung nhân liên tục bò tới, cắt ngang lời của Thịnh Tuyết Tản. Thịnh Tuyết Tản vốn mới dùng hình tra tấn phạm nhân từ Tây xưởng ra, hắn tra tấn khiến người nọ không ra hình dáng gì nữa mới chịu buông tha. Hiện tại một thân sát khí vẫn chưa thu lại, hắn nhìn về phía người tới với ánh mắt âm u.
Cung nhân sợ hãi rụt cổ lại, nhưng vẫn lắp bắp nói: “Hoàng thượng, Hoàng thượng, Dao phi nương nương bị ám sát.”
Lý Cảnh Hòa ngay lập tức đứng lên, ông ta cũng mặc kệ những lời Thịnh Tuyết Tản nói, đứng dậy muốn đi.
Thịnh Tuyết Tản đứng tại chỗ trong chốc lát, không biết hắn đang nghĩ gì, cũng nhấc chân đuổi theo bước chân của Hoàng thượng.
Hoàng thượng tới rất nhanh, lúc tới, Lô Vãn vẫn đang khóc trong lòng Hoàng hậu. Nghe thị vệ bẩm báo, nàng hai mắt đẫm lệ muốn đứng dậy hành lễ với mọi người.
Lý Cảnh Cùng phất tay để cho bọn họ đứng lên, còn chưa đợi Lý Cảnh Hòa hỏi kỹ thì Lô Vãn đã khàn giọng khóc nức nở, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp sợ quá.”
Lý Cảnh Hòa đưa tay đỡ Lô Vãn lung lay sắp đổ, hai tay chống nách đỡ nàng dậy, nàng đứng lên, như lơ đãng vô tình mà chạm vào lồng ngực Thịnh Tuyết Tản đang đứng bên cạnh.
Thịnh Tuyết Tản:…
Thịnh Tuyết Tản không kịp suy nghĩ nhiều, Lô Vãn lại nghẹn ngào khóc lóc kể lể: “Hoàng thượng, có người muốn giết thần thiếp. Thần thiếp sợ lắm. Thiếp, trong cung của thiếp đều là nha hoàn vẩy nước quét nhà, tay trói gà không chặt, đến lúc đó còn hại đến tính mạng của các nàng ấy.”
Lúc này Lý Cảnh Hòa mới nhớ ra, trong cung của Lô Vãn phần lớn là nữ quan, bình thường lúc muốn dùng kiệu ra ngoài đều phải tạm thời đi mời người, không có ái có thân thủ tốt.
Nhưng ông ta nhìn xung quanh. Lô Vãn khóc lê hoa đái vũ*, Ngự Lâm Quân xung quanh đều cúi đầu không dám nhìn. Người của Ngự Lâm Quân không được, đều là nam nhân thô kệch, Lý Cảnh Hòa không yên tâm nếu để loại người này trong cung Lô Vãn.
(*)Lê Hoa Đái Vũ (梨花带雨) Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.
Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể sắp xếp thái giám, ông ta nhìn Thịnh Tuyết Tản đang im lặng cúi đầu thì hỏi: “Chuyện của Tây xưởng đã xử lý xong chưa?”
Thịnh Tuyết Tản trả lời: “Bẩm hoàng thượng, người nọ đã khai người đứng sau sai khiến ra, giờ chỉ chờ truy nã quy án nữa là xong.”
Lý Cảnh Hòa gật đầu: “Đã như thế, vậy giao chuyện này cho Ngự Lâm Quân làm đi, ngươi dẫn theo một đôi nhân mã, trước khi bắt được thích khách thì bảo vệ sự an toàn cuả Dao phi.”
Khuôn mặt vô cảm của Thịnh Tuyết Tản lập tức nứt ra, vừa định mở miệng muốn cứu vãn một chút: “Hoàng thượng…”
Chợt nghe Lô Vãn khóc nức nở: “Hoàng thượng, ngài đối xử với thiếp thật tốt.” Mỹ nhân đang ở trong ngực, Lý Cảnh Hòa không rảnh để ý tới Thịnh Tuyết Tản, ông ta chỉ lo an ủi nàng, Lô Vãn nằm trên vai Lý Cảnh Hòa, nhìn dáng vẻ không thể tin được của Thịnh Tuyết Tản thì không nhịn được nở nụ cười.
Thịnh Tuyết Tản chú ý đến sắc mặt của nàng, nhưng nàng lại nhanh chóng thay đổi thần sắc trở về dáng vẻ khóc nức nở, trong lúc nàng đưa tay lau nước mắt thì lơ đãng để lộ chuỗi phật châu trên cổ tay.
Dưới tầm mắt của Thịnh Tuyết Tản, Lô Vãn buông tay, mặc cho phật châu rủ xuống lòng bàn tay, nhẹ nhàng vặn xoắn, nàng làm khẩu hình nói: “Đa tạ Thịnh đốc chủ.”