Khuôn viên trường rất rộng, xe của trường và xe đạp là hai phương tiện giao thông phổ biến nhất của sinh viên trong trường.
Nhưng Hạ Úc Thanh lại không biết đi xe đạp.
Do đường bê tông ở dưới quê chỉ kéo dài từ huyện đến thị trấn, đường núi lại gồ ghề, nên không thể đi xe đạp được, rất ít hộ gia đình có xe máy, hầu hết ai cũng phải đi bộ.
Xe của đại học Nam Thành gồm hai loại.
Một là xe buýt di chuyển giữa trường mới và trường cũ, một lượt đi mất một tiếng, không có nhiều chuyến, vì cả giáo viên lẫn sinh viên đều nghiêng về dùng tàu điện ngầm hơn.
Hai là xe di chuyển trong trường, đi một vòng qua khu giảng đường, thư viện, căn tin, ký túc xá, vân vân. Chuyến nào vào giờ cao điểm trước khi vào tiết và sau khi tan học đều chật ních người, hoàn toàn không chen vào được nổi.
Bây giờ đang là giờ nghỉ trưa, Hạ Úc Thanh đã thành công lên xe của trường tại trạm ở sân thể dục để đến cổng trường.
Cô ngồi vào chỗ gần cửa sổ, hạ cửa sổ xe xuống rồi lấy tai nghe ra khỏi cặp, cắm vào điện thoại, mở phần mềm nghe nhạc ra.
Bỗng cô bị ai đó vỗ nhẹ vào lưng.
Hạ Úc Thanh tháo tai nghe xuống, quay lại. Cô bạn ngồi hàng sau nói hơi lạnh, phiền cô khép cửa sổ lại.
Hạ Úc Thanh nhanh chóng nói “xin lỗi”. Cô đang định quay lại đóng cửa sổ, mắt lại liếc qua vị trí gần cửa sổ ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên ở đầu dãy bên kia.
Nhận ra được điều gì, cô ngẩn người, nhanh chóng quay ngoắt lại.
Ở đó có một người con trai đang ngồi, anh ấy mặc áo trắng, khoác ngoài một chiếc áo nhung tăm màu trắng sữa.
Giờ phút này, anh ấy đang nhìn về phía cô.
Ánh mắt hai người chạm nhau, Hạ Úc Thanh mỉm cười gật đầu với anh ấy thay cho lời chào hỏi.
Tô Hoài Cừ cũng khẽ cười.
Hạ Úc Thanh xoay người đóng cửa sổ xe.
Không ngờ lại vô tình gặp nhau trên xe của trường, đây là một chuyện rất khó xảy ra nên ít nhiều gì cũng làm tâm trạng cô hơi phấn khích.
Nếu là bình thường, chắc chắn cô sẽ trò chuyện với Tô Hoài Cừ dăm ba câu, nhưng giờ đây cô suy nghĩ nên nói gì, thì hình như lại chẳng có hứng mấy.
Thôi, để lần sau vậy.
Hạ Úc Thanh lại nhét tai nghe vào tai.
Ngay sau đó, khóe mắt cô liếc thấy một bàn tay vịn vào lưng dựa của ghế ngồi bên cạnh.
Thế rồi bóng dáng ấy tiến lên một bước, ngồi vào chỗ trống bên cạnh cô.
“Chào cậu.” Tô Hoài Cừ mỉm cười lên tiếng, chào hỏi bằng câu cô đã dùng hồi trước.
Hạ Úc Thanh tháo tai nghe xuống cầm trên tay, bật cười: “Cậu đi đâu thế?”
“Ra cổng trường mua mấy cuốn tạp chí, còn cậu?”
“Tôi đi tàu điện ngầm… vào thành phố.”
Sinh viên trường mới đều không hẹn cùng gọi chuyến đến trung tâm thành phố là “vào thành phố “.
“Chiều nay cậu trống lịch học à?”
“Tôi cúp.”
“Trông cậu không giống người sẽ cúp học lắm.” Tô Hoài Cừ nói.
“Không phải sinh viên giỏi nào cũng đi học đều đặn đâu.”
Hai người đều phì cười.
Hạ Úc Thanh hỏi: “Cậu ‘vào thành phố’ mấy lần rồi?”
“Không nhiều lắm, sao vậy?”
“Ừm… Có nơi nào đi dạo một mình để giết thời gian, thả lỏng tâm trạng được không? Trừ trung tâm mua sắm, công viên và nhà sách.”
Tô Hoài Cừ nghiêm túc nghĩ ngợi: “Cậu đến trường cũ lần nào chưa? Đi dạo ở đó cũng được, yên tĩnh lắm.”
Hạ Úc Thanh từng qua đó một lần nhưng là ghé để làm việc, bèn đáp: “Cảm ơn cậu đã giới thiệu, tôi sẽ đi dạo ở đó thử.”
“Trước cổng trường phía Tây có một quán cà phê cây điểu la, cảnh ở đó cũng đẹp lắm.”
Hạ Úc Thanh gật đầu, ghi nhớ.
Họ không thể trò chuyện được gì nhiều vì chẳng mấy chốc xe đã đến cổng trường.
Hạ Úc Thanh lên xe buýt chở đến trường cũ, còn Tô Hoài Cừ phải ra khỏi trường nên hai người tạm biệt nhau ngay tại trạm xe buýt.
Mười phút sau, xe buýt di chuyển giữa hai khu xuất phát, trên xe có năm người tất cả.
Hạ Úc Thanh ngồi ở vị trí gần cửa sổ ở hàng sau nghe nhạc, ngủ thiếp đi trong cái lắc lư của xe.
Chú Trần – Trần Hữu Bình – “tự nguyện” lùi xuống nhận chức vụ nhàn hạ, không có thực quyền trong công ty.
Qua tết, trong đám bè phái của Trần Hữu Bình có người vẫn ở lại công ty, có người thì chọn rời đi. Lại một vòng quan hệ trong công ty bị thay đổi rõ rệt. Sau khi mọi chuyện dần lắng xuống, cuối cùng SE Medical cũng bước đầu đạt được sự thống nhất theo yêu cầu mà Lục Tây Lăng đã đề ra.
Đã ba người rời khỏi bộ phận nghiên cứu, họ rất cần bổ sung nhân lực.
Các hội thảo khoa học được các nhà nghiên cứu trong các lĩnh vực liên quan, có mối liên kết chặt chẽ với nhau như Sinh học, Hóa học và Y học tổ chức, Lục Tây Lăng và thầy Uông, quản lý bộ phận nghiên cứu, sẽ cùng nhau đến nghe báo cáo của tuyến đầu cũng như mở rộng các mối quan hệ.
Hội thảo được tổ chức tại hội trường của khoa Khoa học và Sinh học ở khu trường cũ của đại học Nam Thành, kéo dài một ngày rưỡi, và kết thúc vào trưa hôm nay.
Sau khi hội thảo kết thúc, thầy Uông mời các vị khách mời cùng ăn một bữa nhẹ nhằm gắn kết quan hệ, đồng thời bày tỏ niềm mong đợi, khát khao tìm kiếm nhân tài khan hiếm cũng như việc SE Medical sẵn sàng tài trợ cho các công trình nghiên cứu khoa học.
Lục Tây Lăng không đi ăn cùng họ, vì anh biết các nhà nghiên cứu là những người kiêu ngạo, không muốn gặp doanh nhân người đầy mùi tiền đến nhường nào.
Anh tự đến khoa Địa Chất học, tiện đường đi thăm người thầy đáng kính của Lục Hiệt Sinh ba mình.
Từ khi khu trường mới được xây xong, mọi chuyên ngành đều được chuyển qua đó, chỉ giữ lại khoa của một số chuyên ngành lâu đời tại khu trường cũ.
Những tòa nhà này không được dùng để dạy học hay làm việc, phần lớn chỉ vì để trả lại diện mạo vốn có của ngôi trường khi mới xây vào thời dân quốc, bên cạnh đó còn trở thành nơi cất giữ các hồ sơ và tài liệu.
Các chuyên ngành lâu năm của đại học Nam Thành chủ yếu là Vật lý, Toán học, Văn học, Lịch sử, vân vân, Địa chất học là một trong số đó.
Sau khi thầy của Lục Hiệt Sinh về hưu, ông ấy không còn dạy học nữa mà chỉ phụ trách việc khảo cứu và sửa sang lại tài liệu.
Lục Tây Lăng mời vị giáo sư già ăn một bữa ăn nhẹ tại một nhà hàng lâu năm gần trường, sau đó đưa giáo sư về học viện rồi lập tức lên xe rời di.
Xe ra khỏi trường từ cổng phía Tây.
Lục Tây Lăng ngồi ở hàng ghế sau, miệng nhả khói thuốc lá, hai tay che lại bật lửa rồi cúi đầu châm lửa.
Một hình ảnh chợt xẹt qua ngoài cửa sổ.
Anh khựng lại, bảo tài xế dừng xe và lùi lại.
Nhìn qua cửa sổ, anh thấy có hai cô sinh viên đang đứng trước một tiệm trà sữa nhà làm tên là XX.
Cô gái cao cao cầm hộp bạch tuộc viên trên tay đang cúi đầu kéo vạt áo len trong áo măng tô cúc sừng; cô gái thấp hơn thì luống cuống cầm khăn giấy lau áo len cho cô gái cao kia.
Va chạm bất ngờ làm đổ trà sữa vào người đã xảy ra trước tiệm trà sữa phô mai.
Chốc lát sau, cô gái cao phẩy tay ra hiệu “thôi”, cô gái thấp hơn lùi lại, cúi người xin lỗi liên tục rồi áy náy xoay người rời đi.
Cô gái cao nắm lấy áo len, nhìn nó, hai vai hơi trĩu xuống, nét mặt nom hơi chán chường.
Thế rồi cô đi về phía thùng rác mấy bước nhưng lại dừng lại, vẻ mặt như đang đấu tranh giữa “vứt đi” và “không nên lãng phí đồ ăn “.
Cuối cùng, cô cầm một cây que tre, cắn hai viên còn lại trong hộp giấy như đang hy sinh vì nghĩa.
Lục Tây Lăng nhìn đến đây mới hạ cửa sổ xe xuống.
Cô sinh viên nhìn qua, nét mặt lập tức cứng lại như nín thở.
Thời gian qua, Lục Tây Lăng không chủ động liên lạc với Hạ Úc Thanh lần nào. Nếu cô đã làm quen với trường, mọi thứ cứ tuần tự từng bước và tận hưởng thanh xuân một cách tích cực như lời bà nội nói, thì “trưởng bối” trên danh nghĩa là anh cũng không việc gì phải quan tâm đến cô quá mức nữa.
Nói trắng ra, hai người chỉ là từng trong một mối quan hệ nhà tài trợ và người được tài trợ mà thôi.
Nhưng lúc này lại thấy cô chật vật như thế, hình như anh không thể trơ mắt làm ngơ.
Lục Tây Lăng vẫy tay: “Lên xe đi.”
Hạ Úc Thanh nuốt viên bạch tuộc xuống bụng một cách khó khăn, ngơ ngác hỏi: “… Chú Lục, sao chú lại ở đây?”
“Lên xe rồi nói.”
“Áo tôi bị bẩn rồi, sợ sẽ làm bẩn…”
“Bẩn thì bẩn, qua đây nhanh nào!”
Hạ Úc Thanh ném hộp giấy và que tre vào thùng rác, rồi đi qua mở cửa xe.
Mùi sữa và phô mai ngọt ngào tràn ngập cả khoang xe, trên áo len trắng có một vết bẩn sền sệt, bẩn thỉu, trông chật vật như ánh mắt và vẻ mặt của cô vậy.
“Sao thế?”
Hạ Úc Thanh lắc đầu.
Lục Tây Lăng nhìn chằm chằm vào cô một lát rồi dập thuốc, ngồi quay về phía cô một chút rồi cụp mắt quan sát cô.
Từ đôi môi mím chặt, khóe môi hơi hướng xuống đến chóp mũi ửng hồng không biết có phải do bị lạnh không, cuối cùng là ánh mắt đượm buồn.
Trời vào Xuân đã lâu, hôm nay cũng không quá lạnh nên đương nhiên không phải do bị lạnh.
Anh vừa định hỏi cho ra lẽ thì xe đến ngã tư, tài xế chen ngang hỏi anh có đến công ty như kế hoạch không.
Lục Tây Lăng hỏi Hạ Úc Thanh: “Có cần về trường không?”
Hạ Úc Thanh lắc đầu: “Tôi vừa từ trường tới đây.”
Lục Tây Lăng trầm ngâm một lúc rồi bảo tài xế trở về căn hộ, sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn tin.
Sau khi tắt màn hình, anh lại nhìn về phía cô: “Cô đi một mình sao?”
“Vâng. Chiều nay có tiết nhưng tôi cúp học để ra ngoài.”
Lục Tây Lăng khá bất ngờ: “Được đấy, càng ngày càng giỏi.”
Rốt cuộc Hạ Úc Thanh cũng bị chọc cho bật cười.
Bấy giờ Lục Tây Lăng mới hỏi: “Lại cãi nhau với bạn cùng phòng à?”
Hạ Úc Thanh gật đầu rồi lại lắc đầu: “… Hình như tôi đúng là một đứa vô dụng thật.”
“Lục Sênh mà nghe thấy câu này, nó sẽ tưởng cô nói mát nó đấy.”
Hạ Úc Thanh vừa nghe vậy đã bật cười: “… Nhưng tôi thật sự rất hâm mộ chị Sênh Sênh.”
“Hâm mộ nó làm gì? Hâm mộ nó là một đứa ăn hại thật à?”
“… Đừng nói chị ấy như thế chứ.”
“Vậy em nói đi, có chuyện gì rồi?” Lục Tây Lăng nhận ra mình lại kiên nhẫn một cách kỳ lạ.
Hạ Úc Thanh thở dài, bực bội gãi trán: “Hôm nay tôi xui xẻo chết đi được! Đi học thì bị bạn cùng phòng tố cáo không có tư cách nhận suất học bổng hỗ trợ sinh viên có hoàn cảnh khó khăn; đi xe buýt giữa hai khu thì nửa đường dừng lại, bị tài xế đuổi xuống xe bắt tự đi tàu điện ngầm; sau đó thì quán cà phê bạn giới thiệu hôm nay đóng cửa; tấp đại một quán mua bạch tuộc viên lại không ngon chút nào; à… còn bị người ta đổ trà sữa vào người nữa!”
Lục Tây Lăng nghe mà buồn cười, sao bao giờ cô cũng gặp một loạt chuyện xui xẻo liên tiếp thế kia? Hơn nữa, mấy chuyện sau đó sao mà có thể ví như chuyện đầu tiên được?
“Ai tố cáo? Thái độ của nhà trường thế nào?” Lục Tây Lăng nắm bắt chính xác trọng tâm.
Hạ Úc Thanh kể lại đơn giản chuyện đã xảy ra.
“Đã bỏ thì bỏ đi.” Lục Tây Lăng nghe xong đã chắc chắn cô sẽ giải quyết bằng cách nào: “Quy trình phản hồi đơn tố cáo rập khuôn kiểu đó không đáng để em tốn thời gian thỏa hiệp hay nói dối đâu.”
“… Nhưng vậy thì tôi thấy cứ như đầu hàng trước cái xấu vậy.” Hạ Úc Thanh nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ buồn cái này thôi.”
“Em chưa nghe về câu ‘nước chảy không tranh trước sau’ sao?”
Hạ Úc Thanh gật đầu.
Nước chảy không tranh trước sau, tranh ở đây có nghĩa là tranh luận.
“Sau này tương lai của em sẽ rộng mở lắm, đừng để thắng bại nhất thời ngáng chân.”
Công việc của Lục Tây Lăng phải tiếp xúc với nhiều người, quản lý, lãnh đạo, đối tác, đối thủ cạnh tranh… nhiều đối tượng khác nhau, bằng cách thức khác nhau và thái độ khác nhau.
Càng gặp nhiều người, anh càng biết người có tính cách như Hạ Úc Thanh quý giá nhường nào.
Như cô đã tự miêu tả về mình: một khóm mạ xanh tươi tốt, sạch sẽ.
Nếu có điều gì sẽ khiến cô cúi mình thì đó phải là sự khiêm nhường trĩu nặng sau khi trổ bông.
Hạ Úc Thanh híp mắt cười, nhìn anh: “Khi nào tôi mới có được khả năng đó đây?”
“Hửm?”
“Nói dăm ba câu thôi đã đi thẳng vào lòng người rồi. Đột nhiên tôi không còn thấy buồn nữa.”
“Thật không?” Lục Tây Lăng nhướng mày.
Tự dưng anh cảm thấy hơi tiếc nuối.
Do cô là người quá kiên định nên rất dễ dỗ dành.
Thật ra anh còn đủ kiên nhẫn để dỗ cô thêm mấy câu nữa.
Khu vực trung tâm thành phố Nam Thành chiếm diện tích không lớn, chung cư mà Lục Tây Lăng sống nằm tại khu vực trung tâm, cách khu trường cũ không xa, không lâu sau đã đến nơi.
Nãy giờ Hạ Úc Thanh chìm đắm trong suy nghĩ của bản thân nên không nhìn xem xe đã tới đâu, giờ bỗng nghe thấy thì tự động lý giải “chung cư” mà Lục Tây Lăng nói thành anh muốn đưa cô về Thanh Mi Uyển.
Đến khi thanh barrier tự động nâng lên, xe lái vào khu chung cư, tòa nhà chung cư cao đến nỗi như đâm vào tầng mây đập vào mắt thì cô mới nhận ra.
Cô ngơ ngác nhìn xe lái vào hầm đỗ xe, vẫn không dám mở miệng hai người họ đang đi đâu.
Xe đỗ vào vị trí đậu xe, Lục Tây Lăng kéo cửa xe bên mình ra rồi nói: “Đến rồi.”
Hạ Úc Thanh sờ hai lần mới cầm lấy tay nắm cửa.
Cô cảm thấy bồn chồn nhưng lại không biết mình đang bồn chồn điều gì.
Xuống xe, cô xách chiếc túi vải đi theo sau lưng Lục Tây Lăng đến thang máy.
Hôm nay anh mặc vest, khoác áo gió trên cánh tay.
Cả ba bộ vest đều màu đen, cũng không phải đen hoàn toàn mà là màu tối đến tận cùng, màu càng đơn giản càng làm tôn lên sự sang trọng và điển trai không hề miễn cưỡng tạo ra của anh.
Hạ Úc Thanh ngước mắt nhìn bóng lưng rắn rỏi như cây tùng của anh, nhanh chóng kéo suy nghĩ của mình về trong nháy mắt.
Hình như đó không phải là thứ mà cô nên quan tâm!
Vách thang máy màu bạc đủ sáng để có thể nhìn rõ người khác.
Lục Tây Lăng liếc mắt nhìn phía trước, bóng hình phản chiếu trong đó đứng cách anh thật xa, xa đến nỗi tới tận đầu bên kia, mặt thì cúi gằm.
Anh hơi nhíu mày.
Hạ Úc Thanh không chú ý tới số tầng được hiển thị. Sau khi tiếng “đinh” vang lên, Lục Tây Lăng ra ngoài, cô cũng đi theo.
Hành lang vắng lặng đến nỗi như thật sự không có một bóng người nào, ánh đèn sáng trưng, bề mặt đá hoa láng cóng khiến cô không dám đặt chân lên.
Lục Tây Lăng ngừng lại, đặt ngón tay cái lên khóa vân tay, nghe thấy tiếng “tích” thì mở cửa ra.
Có một túi vải chứa một đôi dép được đặt trên bậc thềm.
Lục Tây Lăng tháo dép ra rồi ném vào bên chân cô.
Hạ Úc Thanh thay giày đi vào, vừa nhìn đã thấy không gian nơi đây vô cùng trống trải, chẳng khác gì sa mạc chỉ gồm ba sắc trắng, đen, xám yên tĩnh và rộng lớn.
Cô chưa kịp nhìn kỹ hơn mà Lục Tây Lăng đã lấy một bộ quần áo được xếp gọn gàng trong tủ đồ dúi vào tay cô: “Tắm rồi thay bộ đồ bẩn đó ra đi.”
Anh chỉ tay về phía nhà tắm.
Hạ Úc Thanh mau chóng làm theo.
Nhà tắm rất rộng, gian ngoài là phòng thay đồ.
Cô cởi áo khoác và áo len ra. Lúc chuẩn bị cởi đồ lót, cô hơi lưỡng lự rồi đi qua đè chốt cửa xuống, xác nhận mình đã khóa cửa rồi.
Lục Tây Lăng ngồi hút thuốc trong phòng khách.
Lúc tiếng nước chảy vọng ra, anh đứng dậy đi ra ban công.
Hôm nay trời đầy mây, sắc trời âm u, đứng từ cửa sổ sát đất này có thể ngắm cảnh sông nhưng nhìn nhiều cũng chán.
Anh nhìn thuyền trên sông một cách chăm chú, nhìn thật lâu, không hề nhúc nhích.
Không biết đã hút hết điếu thuốc từ khi nào.
Tiếng nước chảy cũng đã dừng.
Nhưng đã một lúc trôi qua mà vẫn chưa thấy cô đi ra.
Lục Tây Lăng đành chờ thêm mười phút nữa.
Lo lắng không biết có phải cô ngã trong nhà tắm hay không biết dùng thứ gì không, Lục Tây Lăng vẫn đi qua.
Anh gõ cửa.
Có tiếng vọng ra ngoài: “… Tôi ra ngay đây!”
Rất gần, ngay sau cánh cửa.
Chốc lát sau, cửa mở ra.
Hơi nước trong phòng phả vào mặt, để lộ Hạ Úc Thanh mặc áo hoodie và quần jogger sạch sẽ, đắp một chiếc khăn lông khô trên vai, tóc vẫn còn nhỏ nước, mặt ửng hồng do hơi nóng.
“Chú Lục…” Giọng cô lí nhí đến mức khó lòng nghe thấy.
“Sao thế?”
“… Gần đây có cửa hàng tiện lợi không ạ?”
“Có, em muốn mua gì?”
“Để tôi tự đi…” Tai cô đỏ bừng như sắp nhỏ máu.
“Em sấy tóc đi, để tôi đi cho.”
“Tôi tự đi là được rồi…”
“Em có biết đường đâu, rốt cuộc em muốn mua gì?”
Lục Tây Lăng đứng chắn ngay trước cửa.
Hạ Úc Thanh vừa sốt ruột lại vừa xấu hổ, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tình huống tiến không được mà lùi cũng không xong này: “Chú cứ để tôi tự đi đi, xin chú đấy…”
Lục Tây Lăng không hiểu vì sao cô lại cố chấp đến vậy nhưng cũng không ép cô.
Anh đi tới cửa, lấy thẻ quẹt cổng cho cô: “Ra cổng rồi quẹo trái, đi hai trăm mét là tới.”
Hạ Úc Thanh gật đầu, nhận thẻ rồi toan xoay người.
“Khoan đã!”
Hạ Úc Thanh dừng bước, nhận ra ngay mình còn đắp khăn trên vai bèn lấy xuống.
Lục Tây Lăng vươn tay nhận lấy từ cô.
“… Cảm ơn.”
Khoảng chừng mười lăm phút sau, tiếng chuông cửa vang lên.
Lục Tây Lăng đi qua mở cửa.
Hạ Úc Thanh giấu một tay sau lưng, đi vào cởi giày rồi thay dép.
Cô nhìn anh, lại giấu tay ra sau lưng như không muốn cho anh thấy.
Lục Tây Lăng nhìn thấy một cái túi nilon màu đen.
Giây phút ấy, anh đã ngộ ra là chuyện gì.
Anh bình tĩnh nhìn sang nơi khác, đi tới chỗ ban công, nói mà không nhìn cô: “Đi sấy tóc nhanh đi.”
Thật ra cái này chẳng có gì to tát.
Lục Sênh vốn tùy tiện từ đó đến giờ, tất, khẩu trang, băng vệ sinh lẫn son cất vào hết một chỗ, lúc lấy từ trong túi xách ra dùng hoàn toàn chẳng buồn tránh né hay e ngại.
Vì đó là hiện tượng sinh lý bình thường nên chẳng cần phải giấu giếm.
Anh nghe thấy tiếng bước chân bịch bịch bịch đi vào nhà tắm.
Lúc cửa phòng đóng lại, anh thở phào nhẹ nhõm, sợ cô không được tự nhiên nên đâm ra anh cũng mất tự nhiên theo.