Thẩm Thanh Nhiên hốt đống nấm thối rữa thành một đống, khó hiểu vì cậu chỉ ngủ một giấc, sao khi tỉnh dậy căn nhà bên cạnh lại biến thành chuồng lợn?
Thật sự rất thối.
Cậu thầm cầu nguyện Tiết Phỉ Phong về trễ thêm vài ngày, nếu không sẽ khó giải thích. Có vẻ như mỗi lần Tiết Phỉ Phong để cậu một mình ở nhà đều không có chuyện tốt.
Cụm nấm đùi gà gần cửa sổ may mắn không bị hư hại, từng chùm nấm mọc mạnh mẽ. Thẩm Thanh Nhiên do dự hồi lâu giữa việc ăn hay không ăn, sau khi niệm ba lần “Xuất ô nhiễm mà không bị nhiễm”, mới lấy một cái rổ và bắt đầu hái từng cây nấm đùi gà trên cây nấm, rồi ngâm vào nước giếng.
Nấm thối rữa bị dẫm lên nhiều lần, nước nấm trộn lẫn với bùn đất, mỗi bước đi đều phát ra âm thanh làm Thẩm Thanh Nhiên rợn da gà.
Bên ngoài đột nhiên vang lên giọng nói của Tiết Phỉ Phong, tay cầm xẻng của cậu khựng lại, mặt biến sắc đóng sầm cửa lại.
Nếu để Tiết Phỉ Phong biết cậu biến “phòng riêng” thành chuồng lợn, mặt mũi cậu biết giấu vào đâu?
Tiết Phỉ Phong liệu có nghĩ cậu rất bừa bộn, bẩn thỉu đến nỗi phòng mọc nấm?
Thẩm Thanh Nhiên dựa lưng vào cửa, vừa bỏ khăn trùm đầu ra thì suýt ngất, cậu lau tay, hé mở cửa một khe nhỏ, nhìn Tiết Phỉ Phong với vẻ mặt không vui, cười hối lỗi.
Đừng nhìn, ta không làm gì hết.
Tiết Phỉ Phong xác định mùi hôi thối phát ra từ đây, thấy Thẩm Thanh Nhiên bình an vô sự nhưng vẫn cố lảng tránh, không chịu nổi nữa liền kéo cậu ra khỏi cửa.
Dù đã chuẩn bị tinh thần, Tiết Phỉ Phong vẫn bị cảnh tượng trong nhà làm chấn động mạnh.
Thẩm Thanh Nhiên biến phòng của mình thành chuồng lợn?
Giữa nhà chất đống những thứ nửa ướt nửa khô, hỗn hợp giữa đất và các hạt nhỏ… Tiết Phỉ Phong thò đầu vào nhìn.
Lợn đâu?
Quá đỗi ngạc nhiên, Tiết Phỉ Phong không kìm được hỏi thẳng suy nghĩ trong đầu.
Thẩm Thanh Nhiên: “…” Cậu giận dữ đi qua Tiết Phỉ Phong, ngồi xuống bàn trong đại sảnh, rót nước cho mình và Tiết Phỉ Phong.
Ngươi mới là lợn.
Tiết Phỉ Phong thấy phản ứng của Thẩm Thanh Nhiên đoán được phần nào, bật cười: “Không nói cậu.”
“Trong nhà xảy ra chuyện gì? Mấy ngày nay ngươi ngủ ở đâu?”
Thẩm Thanh Nhiên lo lắng chờ đợi, thấy Tiết Phỉ Phong không giận, lập tức bắt đầu kể lể, cậu đổ một ít nước lên bàn, dùng ngón tay viết chữ: “Ta muốn trồng nấm.”
Cậu chạy vào bếp, mang ra một rổ nấm đùi gà, “Xem.”
Tiết Phỉ Phong nhất thời cứng họng, cố gắng theo kịp dòng suy nghĩ của Thẩm Thanh Nhiên: “Khi nào nghĩ ra việc này?”
“Hôm đó từ dưới núi trở về, ngươi không nói chuyện với ta, ta quá chán, thấy trong vườn sau có chỗ mọc nấm, nghe nói nấm mọc trong chỗ tối tốt hơn, nên ta mang đất vào trong nhà.” Thẩm Thanh Nhiên hối hận, “Nhưng nó thật thối.”
Mùi thối khiến cậu đau cả mũi.
Thẩm Thanh Nhiên sờ mũi.
Không lạ khi mấy ngày nay Thẩm Thanh Nhiên luôn khóa mình trong nhà, không biết đang làm gì, Tiết Phỉ Phong tưởng cậu đang phản kháng việc mình không cho cậu làm ruộng.
“Khi nào ta không nói chuyện với ngươi?” Tiết Phỉ Phong cố gắng sửa lại.
Thẩm Thanh Nhiên: “Ngươi không chủ động xem khẩu hình của ta, ta đã nói chuyện mấy lần rồi!”
Khi đó Tiết Phỉ Phong đang giận, không thể để ý đến những động tác nhỏ của Thẩm Thanh Nhiên, nhưng điều này thực sự là lỗi của hắn, “Ta xin lỗi.”
Hắn lấy ra một tập địa khế, “Tặng ngươi.”
Thẩm Thanh Nhiên nhận lấy, lật từng trang xem, càng xem càng kinh ngạc, đây là những mảnh đất tốt nhất trong phạm vi Mân Châu, có cái còn gần làng Lý Gia.
Tiết Phỉ Phong không phải tối qua đi cướp nhà địa chủ chứ?
Cậu lập tức tưởng tượng cảnh mang cơm vào tù cho Tiết Phỉ Phong.
Tiết Phỉ Phong bịa chuyện: “Ta quen một địa chủ… chính là ông chủ thu mua dược liệu trước đây, ông ta gần đây phải rời Mân Châu, nên giao toàn bộ đất đai cho ta quản lý vài năm.”
Thẩm Thanh Nhiên nghiêm túc nhìn Tiết Phỉ Phong, thấy hắn chính trực, võ công giỏi, là người đáng tin cậy.
Địa chủ có mắt nhìn, sau này sẽ gửi tặng ông ấy một quả dưa hấu không hạt.
Thẩm Thanh Nhiên thật lòng khen ngợi địa chủ giàu có.
Tiết Phỉ Phong dừng lại, bình tĩnh bổ sung: “Nặng một trăm tám mươi cân, trang phục lòe loẹt, tóc nhìn như giả.”
Kiếm Huyền Thiết của Mộ Văn Khấu nặng mấy chục cân, cộng lại không phải là một trăm tám mươi cân. Mỗi bộ quần áo đều thêu hoa văn chìm, tóc chải chuốt kỹ lưỡng.
Tiết Phỉ Phong cảm thấy miêu tả rất có hình ảnh, và chân thực.
Thẩm Thanh Nhiên gật đầu, địa chủ bốn năm mươi tuổi có chút sở thích thẩm mỹ là bình thường.
Cậu khó chịu xoa xoa mũi, làn da trắng mịn làm cho đầu mũi hơi đỏ càng thêm rõ ràng và đáng thương. Nhìn là biết mấy ngày nay cậu bịt mũi quá lâu.
Tiết Phỉ Phong nửa quỳ xuống, nắm lấy chân Thẩm Thanh Nhiên, tháo giày của cậu ra. Đế giày đầy bùn thối, vừa ướt vừa thối, trên sàn từ phòng đến đại sảnh in đầy dấu chân. Tiết Phỉ Phong mặt không đổi sắc, thậm chí không thay đổi hơi thở, bế Thẩm Thanh Nhiên đặt lên giường, “Ngươi nghỉ ngơi, ta sẽ dọn dẹp.”
Nhìn thấy đống chăn được gấp gọn gàng trên sàn, mắt Tiết Phỉ Phong thoáng hiện nụ cười, “Phòng đó không thể ở được, sau này ngủ ở phòng ta.”
Không còn lựa chọn nào khác, Thẩm Thanh Nhiên gật đầu một cách kiêu kỳ, thấy Tiết Phỉ Phong chuẩn bị rời đi, liền vội vàng kéo hắn lại, suýt ngã khỏi giường.
“Sao thế?”
Thẩm Thanh Nhiên chỉ vào mình, ý muốn tự xử lý. Tiết Phỉ Phong phong trần mệt mỏi trở về, chắc chắn là để chúc mừng sinh nhật mình, không thể để hắn vừa về đã phải làm việc.
Tiết Phỉ Phong vỗ vai Thẩm Thanh Nhiên, theo hắn thấy, Thẩm Thanh Nhiên ăn uống cũng kỹ tính như tiên nữ, sao có thể làm việc này.
//Cá nhỏ: “Kỹ tính như tiên nữ” làm t nhớ đến họ Lâu nào đó không tiện nhắc tên//
Thẩm Thanh Nhiên không tranh được với Tiết Phỉ Phong, đành dặn dò: “Đừng đổ xuống sông hoặc chỗ phơi nắng, tốt nhất là dưới gốc cây râm mát, thông gió.”
Dù nấm đã thối, nhưng còn nhiều tơ nấm chưa mọc, không thể để điểm tích lũy bị lãng phí.
Thẩm Thanh Nhiên tính toán kỹ lưỡng, tận dụng tối đa mọi thứ.
“Được.” Tiết Phỉ Phong đóng cửa lại, sau đó gọi Thường Minh ra, hai người cùng nhau hốt hai giỏ bùn thối.
“Ngươi tùy tiện tìm gốc cây đổ đi.” Tiết Phỉ Phong ghét bỏ nhìn giỏ tre, truyền âm mật với Thường Minh, “Giỏ này cũng vứt đi, ta buộc ngựa ở chỗ cũ, làm xong thì dẫn nó đi.”
Tiết Phỉ Phong lấy nước rửa sàn, nhìn thấy giường Thẩm Thanh Nhiên ngủ, đột nhiên thay đổi ý định, mang nước ra ngoài.
Để nó thối luôn đi.
Tiết Phỉ Phong nhanh chóng lấy hết quần áo của Thẩm Thanh Nhiên ra chuẩn bị đem vào tủ phòng mình, nhưng vừa nhìn thấy, thì thấy quần áo vài ngày trước còn chưa giặt, chất đống trên ghế.
Thẩm Thanh Nhiên không cố tình không giặt, mấy ngày trước cậu và Tiết Phỉ Phong cãi nhau, Tiết Phỉ Phong không cho cậu làm việc, giúp đỡ cơm canh, rửa chén… chỉ thiếu mỗi đút cơm từng miếng. Lòng bàn tay của Thẩm Thanh Nhiên còn chưa lành, sợ Tiết Phỉ Phong thấy cậu giặt đồ, sẽ lại giúp đỡ.
Nên cậu lén chất đống, đợi khi Tiết Phỉ Phong ra ngoài sẽ giặt.
Nhưng mấy ngày nay bận rộn với nấm thối, việc giặt đồ nhỏ nhặt đã sớm bị bỏ qua.
Tiết Phỉ Phong không đưa giày cho Thẩm Thanh Nhiên, cậu ngồi xếp bằng trên giường đợi Tiết Phỉ Phong dọn nấm, đợi nửa tiếng không thấy hắn vào, không biết đang bận gì.
Có thể thật sự rất thối, hắn đang tắm.
Thẩm Thanh Nhiên đợi đợi, rồi ngủ quên.
Nửa tỉnh nửa mơ, cậu cảm thấy Tiết Phỉ Phong đeo cho mình một thứ gì đó mát lạnh.
“Ta đã mua cho ngươi một cái thìa, đeo ở cổ. Khi ta không có ở đây, ngươi sẽ dùng nó…”
Thìa?
Ngay cả trong mơ, Thẩm Thanh Nhiên cũng đủ ngạc nhiên. Tiết Phỉ Phong lo cậu chết đói đến mức phải cho cậu đeo một cái thìa? Sao không đeo luôn một cái bánh lớn đi!
Tiết Phỉ Phong hơi bá đạo, bình thường cứ cố gắng ép cậu ăn, giờ không có ở nhà cũng phải quy định dùng thìa do hắn cung cấp! Chẳng lẽ cái thìa này còn ghi lại lượng thức ăn hàng ngày của cậu sao?
Thẩm Thanh Nhiên đâu phải đứa trẻ ba tuổi nghịch ngợm không chịu ăn, ra ngoài với cái này chẳng phải rất mất mặt sao!
Thiếu gia kén ăn cảm thấy một chút nguy cơ, lúc này lại nghe Tiết Phỉ Phong nói: “Ngươi thử xem dùng có tốt không.”
Miệng bị nhét một thứ nhỏ lạnh lẽo, Thẩm Thanh Nhiên tức giận mở miệng cắn xuống.
Ngón tay của Tiết Phỉ Phong bị Thẩm Thanh Nhiên mút như trẻ con, hắn sững sờ tại chỗ, không muốn rút ra, thậm chí còn thuận theo ý muốn đuổi theo lưỡi của Thẩm Thanh Nhiên, lại đưa vào thêm một chút.
Thẩm Thanh Nhiên nghĩ rằng cậu đang cắn giận, nhưng Tiết Phỉ Phong lại không đau mà còn cảm thấy tâm trạng bay bổng, chỉ muốn làm những điều quá đáng hơn.
Thẩm Thanh Nhiên tức giận mở mắt, liếc xuống một chút, không xong, cậu không làm Tiết Phỉ Phong chảy máu chứ?
Ngay cả ngón tay cũng ăn, lần này chắc chắn bị hiểu lầm là kẻ tham ăn rồi.
Cậu vội mở miệng, để Tiết Phỉ Phong rút ngón tay ra, đồng thời một vật nhỏ màu ngọc treo trên sợi dây đỏ rơi xuống, đung đưa trước ngực.
Thẩm Thanh Nhiên cúi đầu nhìn, đâu phải thìa, là cái còi*!
//哨子 [Shàozi]cái còi,勺子 [Sháozi]: cái còi. Cả hai chỉ khác mỗi thanh điệu nên khi nghe khá giống nhau/
Cái đầu này mỗi ngày khi hắn ngủ đang nghĩ gì vậy?
Thẩm Thanh Nhiên cúi đầu, lộ ra một đoạn cổ trắng ngần, không dám nhìn Tiết Phỉ Phong.
Tiết Phỉ Phong cũng không dám nhìn cậu, sợ rằng nếu nhìn thêm chút nữa sẽ không kiềm chế được mà hôn lên.
Thẩm Thanh Nhiên im lặng một lúc, rồi nhào tới, lau nước miếng trên tay Tiết Phỉ Phong, cầm cái còi nhỏ nhắn bằng ngọc, lau trên áo, đặt lên miệng thổi mạnh.
Tiếng còi trong trẻo vang vọng, truyền đi xa, như tiếng hót của chim hoàng ly.
Thẩm Thanh Nhiên không thể không thổi thêm vài lần, cảm thấy mình như thầy giáo thể dục trên sân, thật oai phong.
Tiết Phỉ Phong: “Sau này có chuyện gì, ngươi thổi nó, ta nghe thấy sẽ chạy đến.”
Cậu lấy còi ra chơi, đột nhiên nhíu mày, ngọc sao?
Lại lãng phí rồi phải không!
Cậu trừng mắt nhìn Tiết Phỉ Phong, không thể làm một cái còi gỗ hay tre đơn giản sao!
Tiết Phỉ Phong thành thật báo giá: “Hai lạng bạc.”
Thẩm Thanh Nhiên bị lừa không nói nên lời, thật sự nghĩ cậu là nông dân thô lỗ sao? Mặc dù không biết rõ giá cả, nhưng đã mua nhiều đồ bằng ngọc bích cho mẹ làm quà, ít nhất cũng nhận ra được giá trị.
Tiết Phỉ Phong ho khan, tránh ánh mắt của Thẩm Thanh Nhiên.
Âm thanh của còi ngọc là độc nhất, hắn còn đặc biệt mời nhà điêu khắc ngọc tốt nhất cả nước chạm khắc, ngọc quý giá, để mô phỏng tiếng chim. Khi Thẩm Thanh Nhiên thổi, âm thanh như khắc vào xương tủy, dù có bao nhiêu tiếng đàn, sáo cùng vang lên, chỉ cần Thẩm Thanh Nhiên gọi hắn, trong phạm vi nghe, hắn có thể nhận ra duy nhất tiếng đó.
Đây mới là món quà sinh nhật thật sự hắn muốn tặng Thẩm Thanh Nhiên.
Tiết Phỉ Phong nhét còi vào trong áo Thẩm Thanh Nhiên, “Cẩn thận đừng làm vỡ.” Hắn còn có một suy nghĩ không thể tiết lộ, với cái ngọc quý như thế này đeo trên cổ, Thẩm Thanh Nhiên sẽ không thể nhảy nhót trồng trọt khắp nơi, ít nhất, không giống lần trước, ngã từ núi đá bị thương khắp người.
Bên ngoài còn ngâm một chậu quần áo bẩn, Tiết Phỉ Phong bảo Thẩm Thanh Nhiên ngủ tiếp, tự mình ra ngoài giặt đồ.
Vẫn không đưa giày cho Thẩm Thanh Nhiên.
Cảnh tượng này thật quen thuộc!
Chẳng phải chính mình ngày xưa lén lấy gậy của Tiết Phỉ Phong sao? Thẩm Thanh Nhiên_ người gây án nhiều lần, mắt nhìn nghi ngờ, Tiết Phỉ Phong ở ngoài làm gì?
Cậu chân trần xuống đất, nhẹ nhàng lén nhìn qua khe cửa, mặt lập tức đỏ bừng như nấu chín.
Tiết Phỉ Phong đang giặt quần áo cho mình!
Bao gồm cả yếm mà cậu làm ra vẻ.
Thẩm Thanh Nhiên mặt đỏ tai hồng, cầm còi thổi mạnh, mau bỏ quần áo đó xuống!
Tiết Phỉ Phong dừng lại, “Tay ngươi bị thương, mấy ngày nay quần áo để ta giặt.”
Thẩm Thanh Nhiên chân trần chạy quanh Tiết Phỉ Phong, mặt phồng lên, thổi còi như hiệu lệnh xung phong.
Không được giặt quần áo của ta!
Tiết Phỉ Phong bất lực, sao hắn quên mất Thẩm Thanh Nhiên thổi còi lung tung? Trước đây những yêu cầu vô lý của Thẩm Thanh Nhiên có thể bỏ qua, bây giờ Thẩm Thanh Nhiên không phải đang làm loạn sao?
Hắn đặt quy tắc cho Thẩm Thanh Nhiên, “Một tiếng ngắn, nghĩa là đói bụng, hai tiếng là cần ta giúp, một dài một ngắn là gặp nguy hiểm…”
Thẩm Thanh Nhiên dừng lại, cảm thấy mình bị xem thường. Tín hiệu còi đơn giản nhất là “đói bụng”?
Sao giống huấn luyện chó vậy?
Trong mắt Tiết Phỉ Phong, ăn uống là chuyện quan trọng nhất sao?
Vì vậy, Thẩm Thanh Nhiên thổi một tiếng dài, biểu thị phản đối.
Tiết Phỉ Phong đã đặt âm thanh còi vào chế độ cảnh báo cấp một, chỉ cần Thẩm Thanh Nhiên thổi, hắn sẽ phản xạ điều chỉnh mọi chuyện của Thẩm Thanh Nhiên lên hàng đầu, không thể suy nghĩ chuyện khác. Đây là một loại cảnh giác độc nhất, vượt trên tất cả, hoàn hảo đến mức ích kỷ, chỉ để khi Thẩm Thanh Nhiên gặp nguy hiểm, có thể đến kịp thời. Dù bất kỳ lúc nào, Tiết Phỉ Phong cũng không buông bỏ sự cảnh giác này.
Nhưng bây giờ tướng quân còn phải giặt quần áo cẩn thận, tránh làm rách thêm.
Tiết Phỉ Phong tịch thu còi của Thẩm Thanh Nhiên, “Ăn cơm rồi trả ngươi.”
Nhưng hắn không nói với Thẩm Thanh Nhiên lý do, hy vọng Thẩm Thanh Nhiên mỗi lần thổi còi đều không áp lực, tùy ý, dù chỉ để gọi hắn đến giúp mặc giày.
Thẩm Thanh Nhiên yên lặng, hắn buồn chán chơi với tóc dài của Tiết Phỉ Phong, đột nhiên cảm giác, hiểu ra lý do Tiết Phỉ Phong không cho hắn thổi lung tung.
“Cảm ơn ngươi.”
Hắn viết trên lưng Tiết Phỉ Phong.
Tiết Phỉ Phong cứng người, da đầu tê rần.
Thẩm Thanh Nhiên có thể bỏ thói quen viết chữ lên người hắn được không?
Thổi còi còn tốt hơn.