Hùng Trùng Duy Nhất Của Trùng Tộc

Chương 20: Nhân ngư



Abel cảm thấy việc huấn luyện thật kinh khủng, quyết định sẽ không bao giờ tập luyện nữa.

Vì vậy, cậu bắt đầu có nhiều thời gian rảnh rỗi.

Do đang trong giai đoạn huấn luyện khép kín, Abel không thể ra ngoài, nhưng cậu cũng chẳng muốn xem những trùng cái khác tập luyện. Đột nhiên, cậu nhớ đến phòng huấn luyện thực chiến.

Nơi đó chứa đầy những sinh vật đa dạng, chắc hẳn mỗi loài đều có những câu chuyện ly kỳ. Abel rất thích nghe kể chuyện.

Nhưng cậu không có chìa khóa vào phòng huấn luyện thực chiến, vì vậy, cậu nghĩ đến Carey và gửi cho hắn một tin nhắn:

“Đưa chìa khóa phòng huấn luyện thực chiến cho tôi.”

Carey nhận được tin nhắn, liền trả lời: “Abel, cậu cần chìa khóa để làm gì?” Chính hắn cũng không ngờ rằng, khi nhìn thấy Abel, ánh mắt hắn lại rực sáng như vậy.

“Tôi bảo đưa thì đưa, hỏi nhiều làm gì.” Abel nói với vẻ không kiên nhẫn.

Carey do dự một chút nhưng cuối cùng cũng đồng ý: “Được rồi, cậu đang ở đâu? Tôi sẽ mang qua cho cậu.”

“Dưới sảnh ký túc xá.”

“Được.”

Abel cúp máy ngay lập tức.

Khi Abel xuống dưới, Carey đã đợi sẵn. Hắn đưa cho cậu một chiếc thẻ bạc sáng lấp lánh, nói: “Đây là chìa khóa vào phòng huấn luyện thực chiến.”

Abel nhận lấy, nhét vào túi rồi chuẩn bị rời đi.

Carey bước theo sát cậu: “Cậu vào phòng huấn luyện thực chiến có việc gì à? Trong đó rất nguy hiểm, để tôi đi cùng cậu nhé?”

Abel cau mày: “Không phải mọi thứ đều bị nhốt lại rồi sao? Có gì nguy hiểm chứ?”

“Tôi sợ có loài sẽ trốn thoát.”

“Trước giờ có ai trốn thoát chưa?”

“Chưa từng…”

Abel bực bội liếc hắn một cái: “Đừng theo tôi.”

Carey ngượng ngùng đứng lại, dõi mắt nhìn theo bóng dáng Abel khuất xa. Khi không còn thấy cậu nữa, Carey vội chạy đến phòng điều khiển của khu huấn luyện thực chiến, chuẩn bị theo dõi mọi động tĩnh bên trong để sẵn sàng ứng phó nếu có nguy hiểm.

Abel tiến đến phòng huấn luyện thực chiến, cắm chiếc thẻ bạc vào khe nhỏ trên cửa. Ngay lập tức, cửa từ từ mở ra, Abel bước vào.

Vừa bước chân vào, cậu nhận ra không gian này ồn ào hơn nhiều so với hai lần trước.

Các sinh vật bên trong cảm nhận được Abel là một sinh vật yếu ớt, nên không hề e sợ cậu.

Cậu tiến đến gần một con nhện đen khổng lồ với vẻ ngoài dữ tợn, định nói điều gì đó, nhưng con nhện đen bất ngờ lao thẳng về phía cậu.

Abel theo phản xạ lùi lại một bước, ngay lập tức, khi nó vừa chạm đến cửa, một tấm lưới năng lượng xanh lam hiện ra trên bức tường. Con nhện đen va mạnh vào lưới, nhưng cánh cửa vẫn vững chãi, chỉ có nó phát ra một tiếng kêu chói tai, toàn thân bị điện giật đến cháy đen, khói đen bốc lên ngùn ngụt.

Thấy vậy, Abel càng yên tâm hơn. Cậu ngồi xổm bên ngoài hàng rào, nhìn con nhện đen đang nằm im dưới đất, nhẹ nhàng nói: “Có đau không? Lần sau đừng làm vậy nữa nhé.”

Hừ, dám tấn công cậu, tức chết đi được.

Con nhện đen phát ra tiếng rít khó nghe, những con mắt nhỏ trên đầu gắn chặt vào Abel, như muốn lao tới nhưng lại không dám.

“Thì ra là không biết nói.” Abel bĩu môi, rồi đứng dậy bước tiếp.

Những sinh vật kỳ lạ trong khu này khi thấy Abel, tuy không lao đến như con nhện đen, nhưng đều nhìn cậu với ánh mắt đầy thù hận, cơ thể chúng dựng lên trong tư thế sẵn sàng tấn công. Một số phát ra tiếng gầm gừ đe dọa, số khác thì ríu rít không rõ là đang nói gì.

Đối với những sinh vật có vẻ hung dữ như vậy, Abel cũng không buồn tiếp cận. Cậu đi một đoạn khá xa, không có ai nói chuyện, chỉ toàn tiếng kêu la của đủ loại sinh vật. Abel chợt nhận ra rằng, không phải chúng không biết nói mà do khác loài, ngôn ngữ không thông.

Thở dài, cậu tự nhủ coi như đang ở sở thú vậy.

Khi quan sát kỹ, Abel phát hiện rằng những sinh vật ở đây đủ hình dạng kỳ dị, không biết phải miêu tả cụ thể thế nào, nhưng hầu hết đều không đẹp, nên cậu cũng chẳng có hứng thú trêu chọc.

Đột nhiên, cậu nhìn thấy phía trước có một khu vực giam giữ trông giống như hồ nước, đầy ắp nước, bên trong dường như có gì đó đang bơi lội. Cậu tò mò tiến lại gần và bất ngờ khi thấy rõ sinh vật trong đó.

Đó là một sinh vật nửa người nửa cá. Phần trên là hình dáng con người tuyệt đẹp, còn phần dưới là chiếc đuôi cá lấp lánh. Sinh vật này có gương mặt thanh tú, mái tóc dài trắng ngà, đôi mắt xanh biển sâu thẳm, sống mũi cao, đôi môi hơi cong lên.

Đôi tai của hắn không có hình vòm mà vươn ra những chiếc gai nhọn giống như xương, bên cạnh còn mọc hai chiếc ngắn hơn. Giữa các ngón tay có màng mỏng trong suốt, móng tay dài nhọn như móng vuốt. Đuôi cá của hắn màu bạc, trên lưng có vây đẹp mắt, đầu đuôi phủ một lớp màng mỏng như lụa, cả thân hình toát lên vẻ quyến rũ mê hoặc.

Hắn lơ lửng trong nước, nhẹ nhàng vẫy đuôi, đôi mắt xanh thẳm nhìn thẳng vào Abel, chỉ trong giây lát đã khiến cậu bị mê hoặc.

Thật đẹp…

Hắn vẫy đuôi, tiến lại gần Abel, đối diện qua hàng rào, rồi khẽ mở miệng, cất lên một khúc ca mê hồn.

Abel chìm đắm trong tiếng hát đó, mãi đến khi bài ca kết thúc, cậu mới từ từ mở mắt: “Ngươi biết nói không? Ngươi là loài gì? Bài hát thật hay.”

Đây là lần đầu tiên Abel nghe thấy một bài hát hay như vậy. Cậu vốn không giỏi ca hát, trùng cái từng hát cho cậu nghe, nhưng rõ ràng là chúng chỉ giỏi làm khổ tai cậu. Để ra trận thì được, còn những chuyện này thì chúng kém xa.

“Tôi… là… Người Cá, tôi… tên… Uriah.” Hắn chậm rãi phát âm từng chữ như đứa trẻ mới học nói, chỉ có cái tên là rõ ràng.

“Người Cá? Ngươi tên Uriah, đúng không?” Giọng Abel trở nên mềm mại, dịu dàng một cách hiếm hoi, khiến Carey, người đang theo dõi từ xa, không khỏi ghen tị với Uriah.

Người cá khẽ gật đầu, chỉ tay vào mình rồi cất tiếng: “Uriah.”

“Giọng ngươi thật êm ái, có phải là do bẩm sinh không? Hay cả giống loài ngươi đều có giọng hát tuyệt diệu thế này?”

Người cá lại gật đầu, vẫn một câu đáp: “Uriah.”

“…Ngươi không hiểu ta nói gì à?”

“Uriah.”

…Thì ra, người cá này chỉ biết nói mỗi câu đó.

Abel im lặng, người cá cũng không nói thêm lời nào, chỉ lặng lẽ trôi nổi, đôi mắt trong veo ngây thơ nhìn cậu, như một sinh vật nhỏ dễ thương.

Abel chợt nghĩ thầm: “Giá mà có thể nuôi nó thì tốt biết mấy.”

Vừa dứt lời, người cá dài hơn ba mét bỗng co lại, chỉ còn nhỏ bằng lòng bàn tay. Nó lơ lửng trước mặt Abel, đôi mắt xanh biếc lấp lánh, nhìn cậu đầy chờ đợi.

“Đáng yêu quá!” Abel không kiềm được lòng, quyết định sẽ nuôi nó. Lúc này, Carey lại được gọi đến.

“Carey, đến đây một chút.”

Nghe lời triệu gọi, Carey lập tức có mặt.

“Abel, tôi đến rồi.” Carey nở một nụ cười ngây ngô với Abel.

“Anh có thể mở cái này ra không? Tôi muốn mang nó về nuôi.” Abel chỉ vào hàng rào, người cá Uriah cũng quay đầu nhìn Carey.

“Đây là người cá đấy, chúng gian xảo, giỏi ngụy trang, rất nguy hiểm, Abel à, thứ này không thể nuôi được đâu.”

Abel quay lại nhìn người cá đã thu nhỏ, thấy nó lặng lẽ tiến lại gần mình, không may đụng vào hàng rào và bị năng lượng điện giật nhẹ, khiến nó nhìn cậu với ánh mắt tội nghiệp.

“Có gì nguy hiểm đâu? Nó đáng yêu thế cơ mà.”

“Không nuôi được đâu, thật sự rất nguy hiểm.” Carey lúng túng, không biết phải dùng lời gì để thuyết phục Abel.

“Mau mở cửa ra!” Abel chống nạnh, ánh mắt cương quyết nhìn Carey.

Carey không thể từ chối Abel, cuối cùng đành phải đồng ý: “Được rồi.”

Hắn mở cửa, thận trọng tóm lấy người cá, tay siết nhẹ như muốn cảnh cáo, trước khi đưa nó cho Abel.

Abel cẩn thận đón lấy, tò mò vuốt ve đuôi của nó. Người cá ngoan ngoãn nằm gọn trong tay cậu, để mặc cậu vuốt ve.

Abel quay sang hỏi Carey: “Mua hàng trên Baitao có thể gửi thẳng vào trường không?”

“Được chứ, có thể chuyển thẳng đến cửa phòng ký túc xá bằng dịch vụ không gian.”

“Vậy thì tốt.” Abel không nói thêm lời nào với Carey, cũng không tiếp tục dạo chơi, mà ôm người cá trở về ký túc xá.

Về đến phòng, Abel tìm một cái bát, đổ đầy nước rồi thả người cá vào. Cậu chống cằm nhìn nó, trầm ngâm: “Phải cho ngươi ăn gì đây nhỉ? Ta chưa từng nuôi thú cưng, chẳng biết phải chăm sóc thế nào.”

“Người cá chắc giống cá thôi nhỉ? Chắc cũng ăn thức ăn cho cá.” Abel liền lên Baitao đặt một túi thức ăn cho cá, kèm theo một bể cá nhỏ xinh để dễ mang theo.

Chỉ nửa giờ sau, mọi thứ Abel mua đã được chuyển đến. Cậu rửa sạch bể cá rồi nhẹ nhàng đổ người cá từ bát vào bể. Nhìn người cá nhỏ xíu, lượn lờ trong làn nước trong suốt, cậu không khỏi trầm trồ vì vẻ đẹp của nó.

Abel vui vẻ nói: “Ta sẽ đặt cho ngươi một cái tên nhé? Ngươi có đuôi cá, trông giống cá lắm, vậy gọi ngươi là Cá Nhỏ nhé.”

Người cá trong nước vội vã phản đối, “Cá Nhỏ” nghe thật chẳng có gì đặc biệt: “Uriah, tôi… tên là… Uriah.”

“Ừ, Uriah là Cá Nhỏ.”

“Không… phải… Cá Nhỏ… là… Uriah.” Uriah cố gắng kháng cự, nhưng từng từ phát ra đều khó nhọc.

Abel lờ đi, mở túi thức ăn cá và nói: “Cá Nhỏ, đói rồi phải không? Đến giờ ăn rồi.” Cậu rắc một nắm nhỏ thức ăn vào bể.

Uriah chẳng còn lòng dạ nào mà cãi nhau về cái tên nữa. Là chúa tể đại dương, từ bao giờ hắn lại phải chịu đối xử thế này! Thức ăn cá ư? Đó không phải là thứ dành cho chúa tể đại dương!

Uriah muốn nhảy lên tiêu diệt tên trùng này ngay lập tức, nhưng hắn biết rằng mình vẫn đang bị nhốt trong ổ của cậu. Giết cậu cũng không giúp hắn thoát ra. Suốt bao năm, chỉ có tên trùng này bị hắn mê hoặc và đưa hắn ra khỏi đó. Hắn cần lợi dụng tên này để thoát thân, hơn nữa, dường như tên này có vị thế không hề tầm thường.

Tạm thời tha cho cậu, đợi khi thoát được… trong mắt Uriah thoáng hiện lên ý định giết chóc.

Thấy người cá không chịu ăn, Abel thắc mắc: “Cá Nhỏ, sao ngươi không ăn?” Cậu thò tay vào bể, chọc vào đầu người cá.

Uriah đành phải nhượng bộ với cái tên, nhưng bắt hắn ăn thức ăn cá thì đừng hòng!

“Cá Nhỏ… không… đói.”

“Vậy à.” Abel có chút tiếc nuối vì không thể tự tay cho Cá Nhỏ ăn.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.