Phó giáo sư Tiết mời hai cảnh sát vào nhà và chuẩn bị hai tách trà.
Ở thời đại này, loại trà phổ biến nhất là gói bột trà pha trong ba giây.
Lá trà khô có giá nhưng lại không được buôn bán rộng rãi, đây là một lại sản phẩm hiếm có.
Cảnh sát trẻ tuổi đi theo sau Lâm Cầm là một cảnh sát địa phương tạm thời được điều động đến trụ sở Bạch Thuẫn công tác. Cậu chưa từng nhìn thấy lá trà bao giờ ở trong đời cho nên mắt luôn dán chặt vào động tác pha trà tao nhã, từ tốn của phó giáo sư Tiết.
Ngược lại, Lâm Cầm lại hành xử một cách điềm tĩnh.
Hắn nhận lấy tách trà, nhấp một ngụm.
Một vị ngọt nhẹ tan ra ngay đầu lưỡi.
Lâm Cầm biết trà đạo có thể phản ánh tâm lý của người pha trà.
Hắn đã chú ý mọi hành động của phó giáo sư trung niên khi ông lấy gói trà ở trên kệ xuống.
Thái độ pha trà của ông rất thoải mái, hương vị trà ngon, chứng tỏ tinh thần của ông cũng ổn định.
Sự xuất hiện của họ không mang lại cho phó giáo sư Tiết cảm giác bối rối hay căng thẳng.
Hiển nhiên là cũng không thể loại trừ khả năng ông ấy có phẩm chất tâm lý xuất sắc.
Lâm Cầm đánh giá ngắn gọn tình huống hiện tại, sau đó khen ngợi: “Trà rất ngon.”
Trợ lý của hắn uống hết nửa ly trà như bò nhai mẫu đơn vẫn không hiểu ngon chỗ nào, chỉ biết dè dặt gật đầu theo.
Phó giáo sư Tiết ngồi xuống ghế sô pha, chắp hai tay trước mặt: “Cảnh sát Lâm biết thưởng trà à?”
Lâm Cầm: “Một chút ạ.”
Hắn nhìn đầu gối mình qua lớp băng vải: “Cha tôi thích trà Đông Phương Mỹ Nhân*. Ông ấy viết bản thảo miễn phí cho một nhà xuất bản trong nửa năm để đổi lấy 12 lạng trà Đông Phương Mỹ Nhân.”
*东方美人茶 (Oriental Beauty – Dongfang Meiren – Bai Hao Oolong Tea): loại trà truyền thống nổi tiếng của Đài Loan, nguồn gốc đặc biệt và tên gọi mỹ miều do nữ hoàng Anh đặt.
“… Ông ấy nói với tôi rằng chỉ cần uống một ngụm thì mọi nỗi cô đơn và mệt mỏi suốt năm đó đều biến mất.”
Cảnh sát trẻ tuổi lén nhìn Lâm Cầm.
Đội trưởng tạm thời của cậu đã chiếm được cảm tình của nhiều sĩ quan trẻ khác, kẻ cả cậu, chỉ sau vài ngày.
Lâm Cầm không sợ hãi điều gì, hắn không sợ chính quyền, muốn điều tra sẽ dám điều tra, làm những điều mà những người khác không quan tâm, những người lớn tuổi thì rút về làm hậu cần nhẹ nhàng còn việc điều tra thì cứ giao cho những người trẻ tuổi đi công tác.
Sau một hồi điều hành nhân sự, hai bên đều vô cùng hài lòng.
Đối mặt với các quan chức cấp cao yêu cầu Lâm Cầm phải dừng việc tập trung vào điều tra Charlemagne, hắn cũng ngoan ngoãn thay đổi phương hướng điều tra, không khai thác từ Charlemagne nữa mà chỉ tập trung vào vụ đầu độc.
Tuy nhiên, những ngày gần đây, cảnh sát trẻ này dần phát hiện ra mọi bước điều tra của Lâm Cầm tưởng chừng như không liên quan gì đến Charlemagne lại có những mối quan liên quan mật thiết.
… Ví dụ như họ tìm thấy phó giáo sư Tiết lịch lãm trước mặt.
Cảnh sát trẻ ngưỡng mộ Lâm Cầm và có một chút nghi ngờ về hoàn cảnh gia đình của hắn, cậu nghĩ rằng Lâm Cầm nếu không xuất thân từ gia đình làm cảnh sát thì hẳn cũng phải xuất thân từ một gia đình nề nếp, gia giáo nghiêm khắc.
Không ngờ cha của Lâm Cầm lại là một nghệ sĩ lãng mạn.
Lâm Cầm và phó giáo sư Tiết mở đầu bằng chủ đề về trà.
Khi bầu không khí đang vô cùng hòa hợp, Lâm Cầm chợt hỏi một câu với thái độ nhẹ nhàng: “Ông có ấn tượng gì về ngày 30 tháng 9 không?”
Phó giáo sư Tiết vẫn còn suy nghĩ về chủ đề vô hại vừa rồi, nghe xong liền cảm thấy hơi bối rối.
Đôi mắt của Lâm Cầm được che giấu sau lớp băng vải. Hắn có thể nhìn tháy mọi người nhưng không một ai nhìn thấy được phía sau lớp băng vải đó là gì, cho nên cũng không thể biết ánh mắt của hắn đang thể hiện điều gì.
… Nghi ngờ dễ gây ra sợ hãi.
Đối diện với câu hỏi mông lung như vậy, phó giáo sư Tiết cúi đầu, dùng tay xoa nhẹ thành cốc ấm áp, không lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nhưng ông không trả lời ngay.
Khi định lên tiếng, Lâm Cầm lại nói trước: “Chỉ chưa đầy hai tuần mà ông lại cảm thấy khó trả lời à?”
Thái độ của hắn rất kiên định, hắn không nói chuyện một cách gay gắt, ngay cả việc đặt câu hỏi cũng có vẻ như khá thoải mái.
Mặc dù phó giáo sư Tiết đang cầm ly trà trong lòng bàn tay với thái độ bình tĩnh nhưng sau lưng ông đã lấm tấm một vài giọt mồ hôi.
—— Lời dặn của Ninh Chước đúng là hợp lý.
Khi phó giáo sư Tiết đã lấy lại gương mặt ban đầu của mình ở Henna và chuẩn bị chia tay với Ninh Chước, anh đã nói với ông rằng: “Khi đó, có lẽ sẽ có một người từ Bạch Thuẫn đến tìm ông.”
Phó giáo sư Tiết lịch sự trả lời: “Cậu đừng lo. Dù người của Bạch Thuẫn có làm gì tôi, tôi cũng sẽ không nói gì cả.”
Ninh Chước lắc đầu.
Anh nói: “Nếu có người từ Bạch Thuẫn đến thẩm vấn ông thì đó chắc chắn sẽ là một người đàn ông nửa mù.”
“… Cậu ta là một người bí ẩn, lời nói cũng chứa đầy cạm bẫy. Cậu ta có thể lừa ông ba lần trong một câu, cho nên ông phải hết sức cẩn thận.”
Bây giờ, phó giáo sư Tiết đã đích thân trải nghiệm cảm giác áp bức của lưỡi dao hiền lành này.
Quả thực rất xứng danh.
Phó giáo sư Tiết nở nụ cười hối lỗi: “Ngày 30 tháng 9… là cuối tháng 9 à? Những ngày cuối tháng 9 và đầu tháng 10 tôi không có ở nhà.”
“Ông đi đâu?”
“Phẫu thuật.” Phó giáo sư Tiết nhấp một ngụm trà nóng: “Mặt của tôi bị thương.”
Trong số tài liệu điều tra mà Lâm Cầm thu thập được cho đến nay đúng là có một ghi chép về việc phó giáo sư Tiết bị bỏng mặt do tai nạn trong phòng thí nghiệm.
Ruskin cũng đã trải qua phẫu thuật ghép mặt.
Phó giáo sư Tiết cũng tình cờ có một gương mặt khác.
Ruskin chết vì độc dược.
Phó giáo sư Tiết là một trong số ít những giáo sư hóa học ở thành phố Ngân Chùy có khả năng tạo ra thuốc độc.
Có nhiều sự trùng hợp đến mức hắn cần phải điều tra.
Lâm Cầm tiếp tục hỏi: “Cuộc phẫu thuật diễn ra ở bệnh viện nào?”
Phó giáo sư Tiết trông có vẻ là một người có tác phong chậm chạp, ông suy nghĩ một lúc rồi mím môi.
Lâm Cầm: “Không tiện tiết lộ à?”
Ngạc nhiên là phó giáo sư Tiết đáp: “Đúng vậy. Tôi thật sự khó tiết lộ.”
Cảnh sát trẻ trở nên phấn khích, ngay lúc cậu muốn bắt được dị thường và giả vờ mắng phó giáo sư Tiết thì cậu lại nghe Lâm Cầm bình tĩnh hỏi: “Ông làm phẫu thuật ở phòng khám ở chợ đen?”
Phó giáo sư Tiết khẽ mỉm cười: “Đúng vậy. Cậu gọi là “phòng khám ở chợ đen”, nhưng phòng khám đó rất tốt. Xin lỗi, tôi không thể tiết lộ thông tin của họ cho cảnh sát. Như vậy thì quá tệ.”
Nghe ông trả lời như vậy, cảnh sát trẻ chợt cảm thấy đau đầu.
“Chợ đen” là một thuật ngữ khái quát, đó là một khu vực di động, phức tạp, hỗn loạn, trộn lẫn cả rồng và rắn.
Người đi vào chợ đen như chiếc lá phong rơi giữa rừng phong, không thể kiểm soát được.
Đối với tình huống này, Lâm Cầm cũng không bối rối hay nản lòng, hắn tiếp tục đặt câu hỏi một cách chính xác: “Trà của ông rất ngon, ông cũng không thiếu tiền. Vì sao ông lại không sử dụng bảo hiểm y tế?”
Phó giáo sư Tiết trả lời: “À, đúng. Tôi bị mất ngủ nghiêm trọng, nhưng có bảo hiểm y tế…”
Ông ngập ngừng nói.
Cảnh sát trẻ liền hiểu ý.
Các bệnh viện hợp pháp sẽ kiểm soát chặt chẽ thuốc ngủ, đồng thời khuyến cáo bệnh nhân sử dụng thiết bị Dionysus World để chữa bệnh về mặt tinh thần – bởi lẽ công ty Interest đã đầu tư khá nhiều vào ngành dược phẩm.
Phó giáo sư Tiết hiển nhiên hiểu rõ Dionysus World là gì.
Cho nên ông chỉ có thể ra chợ đen kê đơn thuốc để đổi lấy giấc ngủ ngon.
Vì sao ông lại bị mất ngủ?
Lâm Cầm hướng mắt về một góc trong phòng khách.
Nơi bắt mắt nhất ở đây là một tấm ảnh chụp một cô gái mặc váy đỏ cùng với phó giáo sư Tiết.
Cô gái mỉm cười, hai tay vòng qua cổ phó giáo sư Tiết.
Nhìn thấy ánh mắt của hắn, phó giáo sư Tiết cũng nhìn theo, đôi mắt ngay lập tức dịu dàng hơn.
Lâm Cầm nhìn ông, chân thành nói: “Mối quan hệ giữa ông và con gái rất tốt.”
Phó giáo sư Tiết theo bản năng mỉm cười: “Ừm.”
Nụ cười này đột nhiên lại khiến phó giáo sư Tiết cảm thấy lạnh sống lưng.
… Ông biết mình đã cười nhầm.
Lúc này ông chểnh mảng vì biết thủ phạm gây ra cái chết của con gái mình đã bị trừng phạt một cách đau đớn, ông cũng đã biết thi thể của con gái mình ở đâu, và ông cũng biết linh hồn đau khổ của con gái đã phần nào cam lòng vì cái chết của tên Kim Charlemagne.
Hơn nữa, Lâm Cầm đang nhìn vào bức ảnh chứ không phải ông.
Nhưng phó giáo sư Tiết sớm phát hiện ra rằng từ góc độ của Lâm Cầm, hắn không hề nhìn vào bức ảnh.
—— Hắn đang nhìn tấm gương dài ngang phía sau tấm ảnh.
Những thay đổi trên gương mặt của ông có thể được phản chiếu trên tấm gương.
Quả nhiên, giây tiếp theo, Lâm Cầm quay đầu lại, đôi mắt trong veo ẩn giấu phía sau lớp băng vải.
Hắn nhẹ nhàng hỏi: “Nghe nói con gái của ông đã mất tích gần năm năm rồi?”
Hàm ý rõ ràng.
… Vậy thì vì sao khi nhìn tấm ảnh đó, ông vẫn còn có thể cười được?
Trừ khi ông biết điều gì đó mà chúng tôi không biết.
…
Nhà của phó giáo sư Tiết đang có những dòng chảy ngầm cuồn cuộn, trong khu nhà tù cao cấp của Ngục giam số 1 Stuart thì đã nổi một cơn bão.
Takeshi Motobu bị điện giật, một mảng da trên ngón tay cái của gã bị bỏng. Những lính đánh thuê không dám tiếp cận gần nên dùng một cây lau nhà đẩy người, cố gắng tách người ra khỏi nguồn nối điện. Gương mặt cải tạo của gã bị ăn đau nên cũng méo mó biến dạng.
Đây giống như một tai nạn khác.
Đèn có tình trạng bất thường, trên chốt mở lại có nước —— nguyên nhân là vì máy điều hòa bên trên công tắc có trục trặc, rỉ nước ra chảy từ trên tường xuống.
Nhưng sự rò rỉ điện này không gây điện giật cho bất cứ ai.
Ngoài ra, nếu Kim Hổ và đàn em của mình làm tốt công tác, không âm thầm nói xấu Ninh Chước ở phía sau mà bảo vệ Takeshi Motobu một cách đàng hoàng thì họ mới là người bị điện giật trước.
Cho nên nhìn như thế nào cũng thấy rằng đây là một vụ tai nạn ngẫu nhiên không hề nhắm vào Takeshi Motobu.
Nhưng cả hai vụ tai nạn ngẫu nhiên đều xảy ra với Takeshi Motobu cách nhau chưa đến nửa tiếng!
Takeshi chán ngán nghe báo cáo dè dặt của quản ngục, gã đứng dậy, không nói không rằng, tát một bạt tai vào mặt Kim Hổ.
Kim Hổ cúi đầu chịu đòn.
Tát người xong, Takeshi Motobu bỏ đi, Kim Hổ ngậm một miệng máu đi theo phía sau.
Hắn xứng đáng bị ăn đau.
Vì lần này hắn làm hỏng việc, chỉ có thể đổ lỗi cho hắn mà thôi.
Cho nên dù bị đánh cũng không được phản bác.
Takeshi Motobu quay về phòng, đóng sập cửa vào mặt Kim Hổ. Hai vai căng thẳng của Kim Hổ hơi chùng xuống.
Kim Hổ thường đối xử tốt với đàn em của mình.
Vì vậy đám đàn em cũng cảm thấy đau lòng khi anh của mình bị ăn tát.
Nhưng ai cũng biết rõ đó là người đang mang đến việc làm cho họ, cho nên dù tức giận nhưng không một ai dám lên tiếng.
Không thể trút giận lên Takeshi Motobu, họ nhất trí tìm một người khác để đổ lỗi.
—— Chắc chắn là Ninh Chước!
Việc thay đổi nhân sự trong khu nhà tù cao cấp rất thấp. Trước khi Ninh Chước xuất hiện, họ luôn sống rất tốt, ngay cả một cái rắm còn không có gì; nhưng khi anh vừa xuất hiện thì Takeshi Motobu liền gặp tai nạn liên tiếp.
Tên đàn em được xem là thông minh nhất trong bọn lại đưa ra một phỏng đoán hợp lý: “Con thỏ Ninh chắc chắn không nhắm đến anh Motobu, mà là chúng ta!”
Lời vừa nói ra, tất cả đều nghiêm túc suy ngẫm lại.
Đúng vậy, họ là những người bảo vệ Takeshi Motobu.
Chỉ cần Takeshi Motobu chịu thiệt một chút, lại không tìm ra kẻ gây án thì hiển nhiên gã sẽ đổ lỗi cho nhóm lính đánh thuê “bảo vệ kém cỏi” này!
—— Con thỏ Ninh thật con mẹ nó xấu xa!
Do đó, trong lòng mỗi người đều có chung một kẻ địch.
Takeshi Motobu đang rất tức giận, nếu họ dám phàn nàn nữa thì xem như họ đang trốn tránh trách nhiệm, chỉ đổ thêm dầu vào lửa.
Vì vậy, họ nóng lòng chờ đợi cơ hội được “nói chuyện” riêng với Ninh Chước.
Không ngờ cơ hội đó lại đến rất nhanh.
Đến giờ ăn, chứng kén ăn của Thiện Phi Bạch lại bùng phát.
Vì trong bữa tối có rau xào, là món mà cậu ghét.
Ninh Chước không thích tính cách thiếu gia này của cậu —— vì khi Thiện Phi Bạch còn là “Tiểu Bạch”, cậu rất ngoan, cái gì cũng ăn.
Nghĩ lại lúc trước cậu đã giả bộ làm một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy, Ninh Chước lại ngùn ngụt lửa giận, chỉ muốn đánh Thiện Phi Bạch để trút giận.
Nhưng anh sẽ không bao giờ thừa nhận rằng mình nhớ “Tiểu Bạch” ngoan ngoãn, đáng yêu đó.
Nói chung, Ninh Chước tức giận, và không muốn ở cùng một chỗ với Thiện Phi Bạch.
Khi vừa ra ngoài vườn hít thở không khí trong lành vào ban đêm, Ninh Chước lại bị một đám người vây quanh.
Ở đây ánh đèn mỏng manh, cảnh đẹp ban ngày trở nên âm u, mịt mù, trở thành một nơi thích hợp để giết người chôn xác.
Ninh Chước dừng chân, Kim Hổ từ phía sau đi đến, hai mắt bừng bừng lửa giận nhìn anh.
Ninh Chước nghiêng người, lạnh lùng nhìn đối phương.
Chạm phải ánh mắt của Ninh Chước, Kim Hổ đột nhiên giật bắn người như có một cái gai bằng băng đâm vào khe hở giữa các khớp trên cơ thể.
… Mẹ nó, ký ức cơ bắp chết tiệt.
Ninh Chước không hỏi họ tới đây làm gì vì quá vô nghĩa.
Chẳng lẽ họ lại nửa đêm dắt tay nhau ra ngoài dạo chơi?
Anh xắn tay áo lên khuỷu tay, để lộ cánh tay thon dài đẹp đẽ, vào thẳng trọng tâm: “Muốn lên từng thằng, hay là tất cả đều lên?”
Kim Hổ không nghe theo: “Rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì, có phải mày là đứa làm chậu hoa đổ và điện giật không?”
Ninh Chước không chớp mắt: “Tao mà làm thì tao đưa tay trái cho mày bẻ. Còn tao không làm, mày không cần làm gì cả, tao sẽ đích thân bẻ tay trái của mày. Sao?”
Ninh Chước hứa hẹn đầy tự tin.
Vì hai việc vô đạo đức đó không phải do anh làm.
Nhìn thấy Ninh Chước quyết tâm như vậy, Kim Hổ thực sự có chút do dự.
Hắn biết tính tình của Ninh Chước, anh nói một là một, hai là hai.
Chẳng lẽ… là Thiện Phi Bạch?
Nhưng vì sao Thiện Phi Bạch lại nghe theo lời của Ninh Chước?
Cả Ngân Chùy này đều biết ân oán giữa hai người.
Chẳng lẽ là Thiện Phi Bạch cố ý?
Thiện Phi Bạch muốn lợi dụng ân oán ngày xưa giữa mình và Ninh Chước, châm ngòi cho cả hai gây chiến với nhau còn nó thì làm ngư ông đắc lợi?
Đúng vậy, làm sao một người như Thiện Phi Bạch lại chấp nhận bị Ninh Chước nắm thóp chứ?!
Khi đầu Kim Hổ đang nhảy số kịch liệt, một trong đám đàn em của hắn lại không thể kiềm chế.
Người này không thông minh lắm nhưng lại vô cùng trung thành với Kim Hổ.
Đàn em chứng kiến Ninh Chước đã đánh anh của mình hết lần này đến lần khác, khiến Kim Hổ nhục nhã một thời gian dài.
Bây giờ anh đã giàu có lại còn xuất hiện để gây rắc rối!
Dù thù cũ hận mới trào dâng trong lòng nhưng anh vẫn không bị cơn giận lấn át.
Đàn em dứt khoát bỏ qua phương án một chọi một, lớn tiếng hô: “Họ Ninh kia, tất cả bọn tao đều xông lên chưa chắc sẽ thua mày!”
Kim Hổ nghe xong thì khóe miệng giật giật.
Tên đàn em này quả thực rất trung thành, đáng tiếc uy lực năm xưa của Ninh Chước vẫn còn đó, hắn bị Ninh Chước tẩn vài lần đến bây giờ nỗi sợ còn chưa vơi bớt, hắn cần phải nói thêm vài lời để vớt vát lời nói tự tin xuẩn ngốc của đàn em mình.
Nhưng trước khi Kim Hổ lên tiếng, hắn lại nháy mắt với một đàn em Tin.
Lời thách thức cũng đã nói ra, Kim Hổ cuối cùng hạ quyết tâm.
Tin bước ra, đứng trước mặt Ninh Chước vài bước, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào anh, sau đó âm thầm nắn xương nắn cốt của mình để khôi phục trạng thái tốt nhất.
Ninh Chước nhìn cựu vô địch quyền anh ở khu chợ đen trẻ trung và nhiệt huyết, anh chớp mắt và cười khúc khích khi nhớ ra đây là ai.
“À, là cậu.”
Tín chưa bao giờ gặp Ninh Chước và luôn mong muốn được một lần so tới với phó thủ lĩnh huyền thoại của Henna.
Nhưng người này lại nhận ra mình?
Tín không khỏi giật mình, động tác khởi động liền dừng lại.
Ninh Chước nhắc nhở: “Ba năm trước.”
Ba năm trước?
Tín nhớ lúc đó hắn còn bất khả chiến bại ở những cuộc đấu đấm bốc bất hợp pháp.
Nếu không phải sau này bị một người cải tạo đá đứt xương đùi, chân phải sau khi phẫu thuật không thể hoạt động như ban đầu, hắn đã không thua cuộc và tuyệt vọng rút lui về sau.
Dù là bại trận nhưng Tín vẫn không phục người cải tạo kia.
Vì toàn thân của đối phương đều là giả, đổi lại là người khác cũng không thể thắng được.
Trong thời gian tranh đấu đầy chói lọi đó, Tín chỉ phục một người đàn ông.
Người đàn ông đó là trọng tài cho trận đấu quyền anh của họ. Người đó thường đeo một chiếc mặt nạ vô thường, phụ trách nêu điểm số của người thi đấu.
Người đó cũng không nói chuyện, mỗi tối chỉ đến làm việc 2 tiếng, thái độ lạnh băng chẳng khác gì máy móc.
Có một lần Tín gặp một đối thủ mạnh.
Sau trận chiến khốc liệt, cuối cùng hắn đã phá thủng hàng phòng ngự của đối thủ, đá vào xương sườn của đối phương và đánh cho tới khi người đó phun đầy máu từ miệng.
Tiếng hò reo bên dưới làm rung động trái tim Tín, ham muốn bạo lực nguyên thủy được khơi dậy khắp tứ chi hắn, gặm mòn lý trí của hắn.
Quy luật của đấu quyền anh ở chợ đen phụ thuộc hoàn toàn vào mong muốn của người chiến thắng.
Đánh chết đối thủ cũng được.
Tuy nhiên, một số vận động viên có bảo hiểm phía sau, theo quy tắc thì họ không được phép bị đánh chết ở trên sàn đấu.
Tín biết đối thủ của mình có bảo hiểm.
Nhưng hắn cũng vậy.
Cú đấm của hắn liên tục giáng xuống cơ thể của đối phương, hắn đánh vào xương thịt bằng những cú đấm như sắt thép khiến cả người đối phương rung chuyển.
Âm thanh va đập khiến lượng adrenaline trong người hắn dâng trào.
Hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Hắn cũng không nhớ đến bất cứ điều gì.
Đối thủ đã xin thua, nhưng Tín thì đỏ ngầu hai mắt, với niềm khoái trá dâng trào, hắn chỉ muốn giết chết đối thủ bằng một đòn nhanh chóng!
Tuy nhiên, khi cường độ tấn công đã giảm đi một chút, một cú đấm khác bất ngờ xuất hiện từ bên cạnh.
Tốc độ nhanh đến mức Tín không kịp nhìn thấy.
Tín chỉ nhớ đó là một làn da trắng ngần, khiến cho cú đấm như một ngôi sao băng rạng rỡ giữa ban ngày.
Bị ăn trọn cú đấm, Tín bay thẳng ra ngoài, đập đầu vào lồng sắt, máu mũi phụ trào, không thể đứng dậy được nữa vì đầu óc long lên.
Trong tầm nhìn đẫm máu, người trọng tài lạnh lùng giơ tay trái ra hiệu cho tổ trọng tài đang chết lặng bên dưới: Rung chuông và kết thúc trận đấu.
Ký ức quá khứ đan xen với thực tại.
Ninh Chước xoay cổ tay trái, đối diện với Tín ngơ ngác: “… Chà, để tôi xem mấy năm qua cậu có tiến bộ hơn không nào.”