“Tiểu Mật, có phải cậu đối xử quá tốt với vị kia nhà cậu hay không?” Sau khi Lý Mật liên tục đưa cơm cho Ngụy Minh suốt một tuần, rốt cuộc cô bạn Tứ Xuyên cũng không nhịn được.
“Hết cách rồi, anh ấy bận rộn ở phòng thí nghiệm, nhưng dạ dày anh ấy lại không tốt, tớ sợ đói thành bệnh” Lý Mật cười giải thích.
“Anh ta bận, cậu học song bằng chẳng lẽ không bận rộn? Vậy cậu mười giờ tan học, còn phải chạy đi mua đồ ăn khuya cho anh ta, anh ta không đau lòng, chúng tớ thì đau lòng” Cô bạn Đông Bắc vỗ xuống đầu Lý Mật.
“Ai u, đau, không phải tớ đau lòng cho anh ấy sao, lại nói tớ đây cũng chưa từng làm bạn gái người khác, không có kinh nghiệm mà” Lý Mật sờ sờ chỗ bị đánh.
“Cậu không cần một lòng đối tốt với anh ta, tốt quá, là tập mãi thành quen, giống như không khí, không ai sẽ để ý” Cô bạn Tô Châu cười nhạt.
“Cậu xem cậu đi, không ngừng mua đồ ăn cho anh ta, mua quần áo, quan tâm giống như mẹ anh ta” Cô bạn Đông Bắc lại mở miệng.
“Không, bảo mẫu nhà anh ta” Cô bạn Tứ Xuyên càng bén nhọn hơn.
Lý Mật buồn bực, làm bạn gái quá khó. “Thật là khó xử?” Truyện chỉ được đăng tải tại diễn đàn L @ ê Q <úy> Đ 《ôn》
“Làm quá nhiều không được, không làm càng không được, cậu quá ngoan, sẽ không giữ được trái tim của đàn ông” Cô bạn Tứ Xuyên tỏ vẻ từng trải.
Cô bạn Tô Châu mãnh liệt gật đầu hai cái nói: “Tớ lấy kinh nghiệm người từng trải nói cho cậu biết, cái giá phải trả cho sự im lặng mới có ý nghĩa”.
Lý Mật rơi vào hỗn loạn.
Nghỉ đông ở nhà, Lý Mật học đan áo len với mẹ, mẹ Lý là một người khéo tay, sẽ đan rất nhiều hoa văn, vậy mà Lý Mật lại vụng về chỉ học được một loại đơn giản nhất, còn hay đan sai. Trắc trở đan suốt cả kỳ nghỉ, Lý Mật đan một chiếc khăn quàng cổ, còn là màu xám tro Ngụy Minh thích nhất. Mẹ Lý xì mũi coi thường, cảm thấy sẽ không có ai chịu quàng khăn quàng cổ xấu như vậy. Lý Mật cũng cảm thấy Ngụy Minh sẽ không quàng khăn quàng cổ này, nhưng không biết vì sao vẫn muốn đan cho anh, dù anh dùng để đắp cũng được.
Ngày tựu trường, Lý Mật tặng khăn quàng cổ này đi, vốn tưởng rằng sẽ không gặp lại khăn quàng cổ này nữa. Nhưng ngày hôm sau, cô nhìn thấy trên cổ Ngụy Minh quàng khăn quàng cổ cô đan, có hơi xấu xí, cô chạy chậm đến ôm lấy Ngụy Minh, nhìn xung quanh, không có ai, cô nhón chân lên, hôn khóe miệng hơi khô của Ngụy Minh một cái. Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn Ngụy Minh, Ngụy Minh cúi đầu cười vui vẻ nhìn cô.
Lý Mật thầm nghĩ cho dù cô bỏ ra nhiều một chút, cô cũng nguyện ý.
Học kỳ hai năm 3 đại học, mọi người đối với tương lai của mình càng có kế hoạch cụ thể. Cô bạn Đông Bắc muốn tìm công việc, tính toán vào một công ty lớn, cố gắng kiếm tiền lương hàng năm trăm vạn, trải qua cuộc sống của bạch phú mỹ; cô bạn Tô Châu quyết tâm phải dựa vào công chức trong nhà, bốn năm qua cô đã ngoan cường đấu tranh với thời tiết khô ráo của phương Bắc, cuối cùng cô thất bại; cô bạn Tứ Xuyên nghĩ tới nghĩ lui, vẫn quyết định muốn ở lại trường học học thêm hai năm, định thi nghiên cứu sinh.
Lý Mật suy nghĩ một chút, quyết định muốn tiếp tục đi học, giảng viên hướng dẫn nói thành tích ổn định này của cô hoàn toàn có thể vào danh sách nghiên cứu sinh. Cô cũng không lo lắng về bản thân mình, chỉ phải lo lắng về dự định của Ngụy Minh, cô không muốn vừa tốt nghiệp liền chia tay, Ngụy Minh lại nói anh cũng muốn thi nghiên cứu sinh, nhưng vẫn chưa xác định mục tiêu là trường đại học nào.
Đây là lần đầu tiên Lý Mật đưa ra yêu cầu với Ngụy Minh, cô nói: “Hai ta có thể học nghiên cứu sinh gần nhau một chút hay không, cho dù không cùng một trường, một thành phố cũng được”.
Ngụy Minh cười cười, vuốt đầu cô nói: “Được”.
Sắp đến tháng năm rồi, Ngụy Minh muốn đến nơi khác thực tập một tháng. Trước khi đi hai người hẹn đi ăn món lẩu mà hai người thích ăn nhất.
“Anh chọn được trường học tốt chưa, muốn nhảy qua chuyên nghiệp sao” Lý Mật cẩn thận hỏi, bởi vì cô cảm nhận được mấy ngày nay tâm trạng Ngụy Minh không được tốt lắm.
“Tiểu Mật, em học tập tốt như vậy, nếu muốn học nghiên cứu sinh mà nói có thể tùy ý vào trường học em muốn, không cần, vì nghĩ cho anh… chúng ta không đi học ở gần nhau cũng được” Khí nóng tỏa ra từ nồi lẩu che đi vẻ mặt của Ngụy Minh, chỉ nghe thấy tiếng của Ngụy Minh.
“Hai ngày trước anh không nói như vậy” Lý Mật cảm thấy mí mắt nhảy lên dữ dội.
“Anh không muốn làm chậm trễ tiền đồ của em” Tiếng của Ngụy Minh lại truyền tới, nhưng lại rất xa cách.
“Không phải em đã nói, chúng ta không học cùng một trường học cũng được, chỉ cần cùng một thành phố, dù là thành phố gần đây cũng được” Tôm nõn trong chén Lý Mật đã hoàn toàn nguội lạnh.
Ngụy Minh im lặng hồi lâu, nguyên liệu trong nồi lẩu nóng đang ùng ục ùng ục sôi trào, nhưng mà trong chén của mình đã sớm mất độ nóng từ lâu.
“Anh đi thực tập trước đi, trên đường chú ý an toàn, ăn cơm đúng bữa, dạ dày anh không khỏe, đừng quá liều mạng” Lý Mật mở miệng trước, đi qua nhẹ nhàng ôm lấy Ngụy Minh, cô không muốn làm tâm trạng Ngụy Minh không vui khi đi thực tập.