Năm tư đại học, Lý Mật bận rộn tham gia các loại trại hè, phỏng vấn thi nghiên cứu sinh, chạy khắp cả nước, đợi đến tháng mười lúc được nghỉ ngơi, cân nặng hạ xuống dưới 100 cân. Cuộc sống lại cho cô niềm vui bất ngờ, không muốn lại có thể giảm cân thành công.
Sau khi đậu nghiên cứu sinh, Lý Mật rảnh rỗi, mấy bạn cùng phòng khác, bôn ba khắp nơi bên ngoài tìm việc làm, ở thư viện ôn thi công chức và thi nghiên cứu sinh. Lý Mật cảm thấy nhàm chán, đúng lúc đội lễ tân thiếu người, cô bạn Đông Bắc giới thiệu cô đến tham gia. Ngày đầu tiên Lý Mật đã bị đả kích nghiêm trọng, vừa hỏi xung quanh tất cả đều là năm nhất năm hai đại học, chỉ có cô mặt dày mày dạn năm tư. Cô trở về với vẻ mặt đưa đám đòi cô bạn Đông Bắc an ủi.
“Không có gì, cậu nhỏ con, không nhìn ra” Cô bạn Đông Bắc vừa gật đầu vừa nói.
“Có thật không?” Lý Mật vẫn cảm thấy bị chấn động.
“Chao ôi, chị đại, cậu cũng không phải là thành viên chính thức, cậu chỉ là người ngoài biên chế, cậu nghĩ xem câu lạc bộ nào sẽ tuyển thành viên là năm tư, để cho cậu đi chơi thôi, đừng tích cực quá” Cô bạn Đông Bắc vội vàng ra ngoài, vừa thoa son vừa nói.
“Chơi vui vẻ là được rồi” Cô bạn Tứ Xuyên nặng nề gật đầu một cái.
Đảo mắt sắp tới tháng 12, Lý Mật thật sự chơi rất vui ở đội lễ tân, nhân số không đủ thì cô có thể tạm làm cô gái lễ tân. Mặc váy của cô gái lễ tân, Lý Mật cảm thấy hào quang người đẹp bao phủ cô.
Vừa kết thúc một hoạt động, thời gian có hơi lâu, có hơi không tốt chính là cô gái lễ tân vẫn phải đứng, cô hơi mệt, sau khi tan cuộc, tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi.
“Chào cậu” Âm thanh ân cần hỏi thăm từ đỉnh đầu truyền đến.
Lý Mật ngẩng đầu, là một gương mặt xa lạ, nhưng Lý Mật cảm giác đã gặp qua ở đâu rồi, cô thản nhiên mỉm cười, “Chào cậu”.
“Tớ là Doãn Nhất Hàng . . . . . .” Không đợi gương mặt xa lạ này nói xong, trong đầu Lý Mật thoáng hiện lên gương mặt trong buổi họp mặt đồng hương vào năm nhất.
“Bạn nối khố” Lý Mật thình lình giành đáp.
“Đúng, tôi tên là Trương Diệu, xem ra cậu ta nói không ít chuyện của chúng tôi với cậu” Mắt của bạn nối khố lướt qua mặt của Lý Mật rồi nhìn về nơi xa.
“Một chút xíu” Lý Mật không muốn nói nhiều về những chuyện đã qua.
“Nghe nói, cậu ta nghỉ học?” Trương Diệu úp úp mở mở hồi lâu.
“Đúng, cậu ấy đi chữa bệnh” Khóe miệng Lý Mật lại cong lên.
“Năm đó, thật xin lỗi” Trương Diệu từ tốn nói.
“Cái gì?” Trong lúc nhất thời Lý Mật có hơi mụ mị, làm sao lại nói xin lỗi.
“Nói những lời tổn thương cậu, nói ánh mắt cậu ta kém, sau đó tôi mới biết cậu không phải là bạn gái cậu ta, trách lầm một người vô tội” Trương Diệu ấp a ấp úng.
Lý Mật cười, cô đã sớm không còn nhớ rõ chuyện này, “Bạn nối khố, cậu không nói tôi cũng quên mất, cậu nói là sự thật, tự tôi cũng biết, chỉ chút chuyện này cũng không làm tôi tổn thương được”, nói xong, Lý Mật lại bắt đầu cười.
Trương Diệu cũng tươi cười theo, “Cậu còn rất thoáng.”
Lý Mật không lên tiếng, cười khẽ lắc đầu một cái.
“Cậu không thiếu tôi một lời xin lỗi, cậu nợ cậu ấy một lời xin lỗi, cậu ấy, thật ra vẫn rất quan tâm cậu” Lý Mật nhìn Trương Diệu.
“Tôi biết rồi” Trương Diệu trầm mặc một hồi lâu, gật đầu một cái.
Thật ra rốt cuộc ai đúng ai sai Lý Mật đã sớm không muốn truy cứu, ở trong đó tồn tại bao nhiêu hiểu lầm, tuổi trẻ khí thịnh, không cam lòng bị mắc kẹt ở trong khoảng thời gian đó, khắc tất cả tổn thương vào đáy lòng, chỉ cần một chút xíu đã bị thời gian xóa sạch.
“Vậy hiện tại tình trạng của các cậu như thế nào?” Trương Diệu hỏi.
“Tôi đang chờ cậu ấy quay lại” Lý Mật cười trả lời, ánh mắt xuyên qua thời gian, chờ đợi tương lai.
“Cậu biết không, tôi luôn rất ghen tỵ, ngày trước ghen tỵ cậu ta là thiên chi kiêu tử, bây giờ cũng ghen tỵ, ghen tỵ cậu ta như vậy còn có thể gặp được cậu” Trương Diệu chán nản cười một tiếng.
“Ghen tỵ không phải là lý do cậu tổn thương cậu ấy, cậu cũng nên trưởng thành, suy cho cùng cậu ấy là người rất tốt” Lý Mật xoay người rời đi.
Cuộc sống đại học kết thúc một cách vô tình. Cô bạn Tứ Xuyên vẫn ở cùng một thành phố với Lý Mật, cuối cùng cô bạn Đông Bắc cũng đã được toại nguyện vào một công ty lớn, cô bạn Tô Châu thuận lợi về nhà làm công chức, sau khi bốn người tốt nghiệp cùng đi du lịch một chuyến tới Tây Tạng, nói cho oai là làm sạch tâm hồn, nhưng thực ra không ngừng ăn ăn ăn.
Ngày nghiên cứu sinh trình diện, Lý Mật gặp một người quá quen thuộc, Ngụy Minh. Ngụy Minh chủ động đi tới xách hành lý giúp Lý Mật, cô không có từ chối, thật ra thì sau đó Ngụy Minh gửi rất nhiều tin nhắn cho cô, nhưng mà đã xem nhưng không trả lời.
“Bạn gái đâu?” Lý Mật cười hỏi.
“Sớm chia tay” Ngụy Minh kéo vali hành lý của Lý Mật.
“Cảm giác đạt được ước muốn như thế nào?” Lời này nếu Lý Mật hỏi vào một năm trước, chắc chắn là giễu cợt, nhưng bây giờ một năm trôi qua, không biết tức giận đã chạy đi nơi nào, cô chỉ đang tìm đề tài nói chuyện.
Ngụy Minh không lên tiếng, im lặng thời gian dài.
“Cậu biết tại sao tớ tới trường học này không?” Ngụy Minh đột nhiên nói.
“Biết, tin nhắn của cậu tôi đều nhìn thấy” Lý Mật cũng bắt đầu dùng giọng điệu bình thản nhất để nói về chuyện cũ kinh khủng nhất.
“Vậy tớ. . . . . .” Ngụy Minh còn chưa nói hết, Lý Mật đã lên tiếng.
“Nhớ chuyện cổ tích gặt lúa mì không, đi qua một cánh đồng lúa mì, hái một bó lúc mì lớn nhất, nhưng điều kiện tiên quyết là chỉ có thể đi về phía trước, không thể quay đầu”.
“Mà tớ muốn tìm cậu” Ngụy Minh dừng bước.
“Trước kia tất cả sự oán giận, không cam lòng của tôi, ở trong lòng cậu lại bị xếp vào giận dỗi, bản thân từng muốn nhìn tận mắt có một ngày cậu bị tôi quên lãng, bây giờ suy nghĩ lại cảm thấy thật ngu ngốc, bởi vì mỗi khi tôi đi về phía trước một bước, bóng hình của cậu sẽ phai mờ đi một chút, tôi sẽ yên tĩnh hơn một chút. Mà bây giờ nhìn thấy cậu, lòng tôi như mặt nước phẳng lặng.” Lý Mật cảm thấy chuyện này nên làm rõ.
“Thật xin lỗi” Lời xin lỗi rất quen thuộc, Lý Mật kéo vali hành lý của mình.
“Chỉ cần đưa tới đây thôi, không cần phải xin lỗi, đối xử thật tốt với người cậu gặp tiếp theo” Lý Mật thu nụ cười lại.
“Chúng ta còn có thể gặp lại sao?” Ngụy Minh nhìn Lý Mật.
“Một trường học, hiển nhiên sẽ nhìn thấy, nhưng mà lần gặp mặt sau, một câu chào cậu là đủ rồi” Nói xong Lý Mật kéo vali hành lý đi đến ký túc xá.
Lần này rốt cuộc cậu cũng đã tiễn tôi, tạm biệt! Lý Mật thầm nghĩ.
***
Nghiên cứu sinh năm nhất chỉ cần trình diện, nghiên cứu sinh năm hai Lý Mật bị kéo đi làm tráng đinh, phụ trách làm thủ tục nhập học cho khóa tiếp theo, thỉnh thoảng có nữ học viên khen Lý Mật xinh đẹp, trong lòng Lý Mật rất vui đó, thầm nghĩ miệng nữ học viên đợt này thật ngọt, hôm nay làm tráng đinh không có phí công mà.
“Đàn chị, em trình diện” Một giọng nói quen thuộc làm thần kinh Lý Mật chấn động, sau khi sững sờ thật lâu cô mới ngẩng đầu lên, là một gương mặt quen thuộc.
“Đàn chị, em trình diện” Lại nói một lần nữa, những người bên cạnh vội vàng đẩy Lý Mật một cái, Lý Mật mới phản ứng lại.
“Cậu, tới?” Lý Mật phát hiện giọng mình đang run.
“Tớ chưa bao giờ nuốt lời, nói sẽ đuổi theo cậu, nhất định làm được” Giọng nói trầm thấp của Doãn Nhất Hàng bị bao phủ trong tiếng ồn xung quanh, lại trực tiếp truyền vào trong lòng Lý Mật.