Sáng hôm sau, Giang Hành Thâm đi ngang qua quán ăn sáng hôm qua, mua hai cái bánh bao nhân cà rốt trong quán.
Đến lớp học, cậu đang định đặt bánh bao lên bàn Phó Chu, ngẩng đầu lên đúng lúc nhìn thấy Đường Mễ đang phát sách bài tập, khi phát đến chỗ cậu, cô tò mò liếc nhìn bàn Phó Chu.
Giang Hành Thâm dừng lại, cảm thấy hình như như vậy không được hay cho lắm, thế nên lại đặt bánh bao vào trong ngăn bàn mình.
Đường Mễ phát sách bài tập cho cậu, thấy vậy cười cười, hỏi: “Cậu vẫn chưa ăn sáng à?”
“Không phải tôi.” Giang Hành Thâm do dự một chút, ánh mắt hướng về chỗ của Phó Chu: “Là mang cho cậu ấy.”
Hả? Đường Mễ ngớ người một chút, vài giây sau mới phản ứng lại, gật đầu: “Ra là vậy.”
Cô quay người đi phát sách bài tập cho những người khác, nghĩ thầm quả nhiên quan hệ giữa Giang Hành Thâm và Phó Chu không phải là đối đầu gay gắt như vẻ bề ngoài.
Vài phút trước khi tiết học đầu tiên bắt đầu, Phó Chu cùng Trình Kiệt Văn và Lê Bình đến.
Giang Hành Thâm đợi Phó Chu ngồi xuống, sau đó lấy bánh bao từ trong ngăn bàn ra, đưa cho hắn: “Cho cậu này.”
Phó Chu không ngờ hôm nay Giang Hành Thâm vẫn như vậy, nét mặt cứng đờ, thăm dò hỏi: “Bữa sáng à?”
Nghe thấy giọng điệu kinh ngạc của hắn, Giang Hành Thâm mới chợt nhận ra: “Cậu đã ăn sáng chưa?”
Bình thường dậy sớm Phó Chu không thích ăn sáng, nhưng bởi vì đêm qua suy nghĩ nhiều nên bị mất ngủ, sáng nay đúng lúc đã ăn rồi. Tuy nhiên, hắn lén nhìn một cái, thấy bánh bao này khá nhỏ, có vẻ sẽ không có vấn đề gì.
“Chưa, chưa ăn.” Có lẽ là Phó Chu không quen nói dối, giữa chừng bị sặc nước bọt nên ngập ngừng một chút: “Cảm ơn.”
Thấy hắn nhận lấy bánh bao, Giang Hành Thâm yên tâm, sau vài giây, cậu vẫn quyết định hỏi thẳng: “Cậu thường xuyên không ăn sáng sao?”
Phó Chu cắn một miếng bánh bao, gật đầu, sau đó sắc mặt thay đổi, nhìn bánh bao trong tay với vẻ kỳ lạ. Là nhân cà rốt.
Hắn nhớ lại cơm trưa hôm qua cũng gọi cà rốt, trong lòng dậy sóng. Đệt mịa, không phải ảo giác, hôm qua trong lúc ăn cơm quả nhiên Giang Hành Thâm đã nhìn lén hắn, còn nhớ rõ mình thích ăn cái gì!
Sau một lúc lâu, Phó Chu mới gãi đầu: “Sao hai ngày nay cậu lại mang bữa sáng cho tôi vậy?”
Giang Hành Thâm dừng bút đang viết công thức, quay đầu nhìn hắn: “Không phải cậu nói cậu thường không ăn sáng sao?” Phó Chu không ăn sáng nên mình mang bữa sáng cho hắn, điều này hoàn toàn phù hợp với điều kiện của app đưa ra.
“À.” Trong lòng Phó Chu vẫn đầy nghi ngờ, nhưng nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh như cũ của Giang Hành Thâm, ngược lại có vẻ như mình nhạy cảm nghĩ nhiều, nên đành tạm dừng suy nghĩ.
“Phải rồi.” Để nhiệm vụ này có thể được tiếp tục, Giang Hành Thâm nói thêm: “Sau này cậu có thể không cần tự mua bữa sáng nữa, tôi sẽ mang cho cậu.”
Suy nghĩ không thể dừng lại được.
Phó Chu sờ sờ vành tai mình, cảm thấy hơi nóng lên, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Không cần đâu, tôi…… Khụ…… Không thích ăn sáng lắm.”
“Không ăn sáng không tốt cho dạ dày.” Giang Hành Thâm cất sách bài tập vừa được Đường Mễ phát, liếc thấy bàn của Phó Chu trống trơn.
Cậu chỉ vào sách bài tập của mình, nói: “Lúc phát sách không thấy của cậu, cậu không nộp sao?”
Một giây trước Phó Chu còn đang chìm đắm trong suy nghĩ Giang Hành Thâm quan tâm đến dạ dày của hắn, giây tiếp theo nghe thấy những lời này liền xìu xuống: “Tôi không biết làm, nộp rồi còn phải khiến thầy cô tốn sức chấm.”
“Được.” Giang Hành Thâm mím môi, lấy sách giáo khoa ra chuẩn bị nghe giảng.
Tiết thứ tư buổi chiều là tiết thể dục, giờ ra chơi sau tiết thứ ba đã có người bắt đầu thu dọn đồ đạc, như vậy sau khi tiết thể dục kết thúc sẽ không cần phải lên lầu một chuyến nữa.
Giang Hành Thâm đang nhét sách vào cặp thì nghe thấy Ngô Tưởng kêu lên: “Trời ạ! Tôi nghe nói lớp 11 của chúng ta cũng phải bắt đầu tự học buổi tối rồi.”
Câu nói này nhanh chóng thu hút sự chú ý của các bạn trong lớp, mọi người đều vây lại hỏi chuyện gì đang xảy ra.
Dường như Ngô Tưởng vừa mới chạy về, đi tới chỗ ngồi của Giang Hành Thâm ở cuối lớp, hít một hơi rồi nói: “Tôi vừa mới đi nộp đồ ở văn phòng, nghe các thầy cô khác nói, còn nói là tuần sau sẽ bắt đầu thực hiện.”
“Ôi đệt thật hả trời?”
“Sao chúng ta lại xui xẻo thế này, lớp khác khi học lớp 11 đâu có phải thế.”
“Tự học buổi tối đến mấy giờ, không phải giống như lớp 12 chứ?”
Ngô Tưởng lắc đầu: “Phần sau tôi không nghe thấy, đợi đến thứ sáu trong tiết sinh hoạt lớp xem Lão Tiền thông báo như thế nào.”
Đám đông tụ tập bắt đầu giải tán, vừa phàn nàn vừa chuẩn bị đi học thể dục, xung quanh yên tĩnh hơn hẳn.
Giang Hành Thâm không có phản ứng gì lớn về việc có tự học buổi tối hay không, bởi vì với cậu cũng không có gì khác biệt, chỉ là cậu ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Trình Kiệt Văn và Lê Bình đang kéo Ngô Tưởng lại hỏi chuyện.
“Ê đến lúc đó cậu có tham gia tự học buổi tối không?”
Điểm số của bọn họ ở cuối lớp, thường xuyên trốn học và đi trễ, nên việc tự học buổi tối với bọn họ cũng chỉ là ngồi không.
Ngô Tưởng nhăn nhó: “Chắc chắn tôi phải đi rồi.” Ngô Tưởng sinh ra trong một gia đình khá truyền thống, chuyện không đi học buổi tối muốn nghĩ cũng không thể.
Trình Kiệt Văn và Lê Bình nghe vậy lại nhìn về phía Phó Chu: “Anh Phó thì sao?”
Phó Chu ngồi thẳng dậy, lén liếc nhìn Giang Hành Thâm, mập mờ nói: “Tao không biết.” Lúc đó chắc Giang Hành Thâm sẽ không để hắn không đi đâu.
Lê Bình thở dài: “Bỏ đi bỏ đi không nói cái này nữa, tụi mình xuống lầu chơi bóng đi.”
Trong tiết thể dục, chỉ cần không có chuyện gì đặc biệt, bình thường thì giáo viên chỉ hướng dẫn làm một số động tác chuẩn bị, sau đó chạy một vòng là có thể giải tán tự do hoạt động.
Nhưng thật trùng hợp là, tiết thể dục của lớp bọn họ lại trùng với lớp Tám.
Sau khi giáo viên nói giải tán, Giang Hành Thâm vô tình nhìn thoáng qua, thấy khu vực mà lớp Tám vừa tập trung có vài người đang đi về phía này.
Khi mấy người đó đến gần, Giang Hành Thâm thấy rõ đó là Đặng Mục, người đã tìm cậu nói chuyện lần trước.
Đầu tiên Đặng Mục nói gì đó với Phó Chu, sau đó ngước mắt lên, dừng lại ở chỗ Giang Hành Thâm rồi cất bước đi tới.
Ngô Tưởng ở bên cạnh nhìn thấy, nói một câu: “Đó không phải là người của lớp Tám sao?”
Vừa dứt lời, Đặng Mục đã đi tới trước mặt, mỉm cười nói: “Các cậu có muốn đi chơi bóng cùng chúng tôi không?”
Giang Hành Thâm vốn định từ chối, nhưng khi nhìn về phía sau, thấy Phó Chu đang nhìn chằm chằm về phía bên này. Phó Chu thấy mình bị phát hiện, lập tức giả vờ như không có chuyện gì mà dời ánh mắt đi.
“Bọn họ cũng đi à?” Cậu khẽ nâng cằm, ánh mắt hướng về phía Phó Chu.
Mặc dù Đặng Mục đã gọi Phó Chu từ trước, nhưng lúc này nghe cậu nói vậy, vẫn sửng sốt rồi gật đầu: “Có gọi bọn họ rồi.”
“Được.” Giang Hành Thâm suy nghĩ một chút rồi đồng ý.
Đặng Mục lại nhìn sang Ngô Tưởng, cậu ta có chút ấn tượng với người này: “Cậu có đi không?”
Ngô Tưởng dứt khoát mở miệng: “Anh Giang đã đi, vậy thì tôi cũng đi.”
Bởi vì số người hai bên vừa đủ, thế nên hai lớp chia thành hai đội.
Có lẽ là do đã vào đầu hè, trong khoảng thời gian này nhiệt độ tăng cao, hôm nay lại có nắng gắt, thế nên những người sợ nóng đều đã mặc áo ngắn tay.
Giang Hành Thâm sợ lạnh không sợ nóng, những người trên sân bóng biết một lát nữa chơi bóng chắc chắn sẽ nóng, hầu hết đều mặc áo ngắn tay, chỉ riêng cậu vẫn mặc áo dài tay.
Cậu xắn tay áo lên cho thuận tiện, khi xắn được một nửa thì thấy Phó Chu đi về phía mình, che chắn ánh sáng chói mắt trước mặt.
Phó Chu thấy cậu xắn tay áo lên, cúi đầu hỏi: “Cậu ta vừa mới rủ cậu chơi bóng à?”
“Ừm.” Giang Hành Thâm xắn tay áo xong, gật đầu.
Phó Chu nhớ lại hôm kia sau khi chơi bóng rổ xong, Đặng Mục đã tìm hắn hỏi sao Giang Hành Thâm không đến, trong lòng có hơi khó chịu: “Lần trước tôi rủ cậu thì cậu không chịu, cậu ta rủ cậu thì cậu đồng ý?”
Giang Hành Thâm ngừng lại một chút, cậu nghe ra giọng điệu của Phó Chu, nhưng không hiểu quan hệ giữa hai người thì có gì đáng để không vui.
Đúng lúc Lê Bình đến đặt quần áo nghe thấy, cũng thấy khó hiểu trước lời nói của Phó Chu: “Lần trước chẳng phải cũng là đấu với lớp của Đặng Mục à?”
“Cái đó giống nhau hả?!” Phó Chu cau mày, trong lòng càng tức giận, dù đều là cùng một nhóm người, nhưng Giang Hành Thâm lại từ chối mình mà đồng ý với người khác.
“Tiết thể dục vừa hay không có gì làm.” Giang Hành Thâm cố ý nói, nhưng bây giờ thì cũng chẳng sao: “Tôi hỏi cậu ấy, cậu ấy nói cậu cũng chơi, thế nên tôi mới đến.”
Chẳng phải Phó Chu rất thích chơi bóng sao, mình chơi cùng với hắn, tìm sở thích chung. Ừm, rất hợp lý.
Phó Chu vểnh tai lên: “Vậy lần trước là vì cậu phải về nhà làm bài tập hả?”
Giang Hành Thâm thuận theo lời của hắn, gật đầu: “Đúng vậy.”
Tâm trạng của Phó Chu lập tức thoải mái hơn nhiều, lông mày giãn ra: “Vậy được rồi.”
Lê Bình thấy vậy, vẻ mặt khó hiểu, sau đó lắc đầu rời đi.
Mặc dù bọn họ chơi bóng chủ yếu là để giải trí, nhưng bên cạnh sân bóng vẫn có một lớp học thể dục khác đến xem, phần lớn là Omega, có người còn ghi lại điểm số của hai đội.
Chơi vài trận, luôn luôn là lớp Tám cao hơn bọn họ vài điểm, trong đó Đặng Mục là chủ lực.
Các thành viên khác của lớp Năm dường như mất phong độ, ủ rũ đến mức Phó Chu và Giang Hành Thâm chuyền bóng cho bọn họ, bọn họ cũng không bắt được.
Cuối cùng khi trận đấu sắp kết thúc, Giang Hành Thâm cũng mệt, thể lực của cậu vẫn có chút chênh lệch với mấy Alpha này, nhất là khi các đối thủ đều nhắm vào cậu và Phó Chu.
Tinh thần và thể lực của Phó Chu vẫn khá tốt, đến giờ vẫn rất sung sức, kéo điểm số lại giống như trận đấu lần trước.
Bóng được chuyền đến tay Giang Hành Thâm, nhưng hai bên cậu đều có người đang kèm, trước mặt còn có Đặng Mục chặn đường, không còn cơ hội nào cả.
Cậu cũng không muốn chơi nữa, chỉ dẫn bóng một cách lơ đễnh, định tìm một hướng nào đó để ném bừa.
Không ngờ Đặng Mục chặn cậu có vẻ lơ là, không kèm chặt, thậm chí còn hơi tránh sang một bên.
Giang Hành Thâm không dừng lại, nhân cơ hội này bước lên phía trước hai bước, cậu nhắm kỹ, ném một cú chính xác, cân bằng điểm số.
“Không chơi nổi nữa, không chơi nổi nữa.” Vừa kết thúc Trình Kiệt Văn đã kêu rên, ngồi phịch xuống bậc thềm bên cạnh: “Hôm nay nóng quá, chơi không nổi.”
Những người khác cũng đi đến ngồi xuống, tìm chỗ có gió để làm mát.
Tóc mái trước trán Phó Chu bị mồ hôi làm ướt đẫm, hắn giơ tay lên vuốt ngược ra sau, thuận miệng nói: “Tôi đi mua nước.”
Sau khi hắn rời đi, Giang Hành Thâm dùng tay quạt gió, nhưng thấy không ăn thua nên lại đặt tay xuống. Ngô Tưởng ngồi bên cạnh cậu nhìn thấy: “Anh Giang, hôm nay nóng như vậy sao cậu không thay áo ngắn tay đi?”
“Trước khi chơi bóng không nóng.” Da Giang Hành Thâm trắng, lúc này khuôn mặt bị hơi nóng làm đỏ lên, nhưng giọng nói vẫn mang vẻ mát mẻ.
“Cũng phải.” Ngô Tưởng gật đầu, nhìn sang bên kia thấy lớp Tám cũng đang nghỉ ngơi, không nhịn được mà than thở: “Người của lớp thể dục này chạy giỏi thật.”
Giang Hành Thâm không đáp mà Lê Bình lại tự trả lời: “Thế mới gọi là học thể dục chứ.”
“Nhưng tôi thấy anh Phó vẫn còn khá sung sức.”
Mọi người bắt đầu tán gẫu, Trình Kiệt Văn nói: “Anh Phó mà cậu còn lạ gì, tôi nói thật, nó không học thể dục thật sự rất đáng tiếc.”
Giang Hành Thâm vốn đang yên lặng nhìn đàn kiến cần cù chuyển nhà trên mặt đất, nghe thấy câu này liền ngẩng đầu lên, tham gia vào câu chuyện: “Tại sao?”
Mọi người bất chợt bị hỏi câu hỏi này, phải mất mấy giây mới nhận ra, Ngô Tưởng là người đầu tiên đáp: “Là hồi đó trong đại hội thể dục thể thao năm lớp 10, Phó Chu có tranh cãi mới một Alpha lớp 12, Alpha đó là học sinh thể dục, đã phá vỡ nhiều kỷ lục thi đấu thể thao của trường, có lẽ là ỷ vào điều đó, anh ta đã tuyên bố thách đấu với Phó Chu.”
Giang Hành Thâm gật đầu: “Sao đó thì sao?”
“Không đấu lại được.” Trình Kiệt Văn tiếp lời, vừa nói vừa cười: “Anh ta tưởng mình giỏi lắm, cuối cùng lại bị anh Phó của chúng ta phá kỷ lục.”
Ánh mắt của Lê Bình trở nên đầy khinh bỉ: “Tên đó không đấu lại được anh Phó, sau đó định chơi bẩn, gọi người đến chặn đường, hên là lúc đó tụi này cũng có mặt, không thì dù anh Phó giỏi đánh nhau đến mấy cũng vô dụng.”
Ngô Tưởng gật đầu đồng ý, lần đánh nhau đó làm náo động không nhỏ, Phó Chu bị kỷ luật, cũng trở thành Alpha nổi tiếng trong trường, ai cũng nói hắn nóng tính, khó dây vào.
Giang Hành Thâm đã từng thấy Phó Chu đánh nhau, nhưng không biết còn có câu chuyện như vậy.
Trên mặt đất chỉ còn lác đác vài con kiến chuyển nhà, cậu đang định ngẩng đầu lên thì nghe thấy giọng của Phó Chu cách đó không xa: “Ai muốn uống thì tự lấy nhé.”
Ngay sau đó là tiếng đáp lại vui vẻ của lớp Tám: “Cảm ơn anh Phó.”
Trên mặt đất không còn con kiến nào nữa, Giang Hành Thâm không chú ý đến nữa, quay đầu lại thấy Phó Chu đang đặt nước xuống cho lớp Tám, trên tay còn cầm một túi nước, bước đến.
Thấy giữa bọn họ không đủ chỗ cho một người ngồi, Phó Chu liền thúc giục Lê Bình: “Dịch sang bên kia chút đi, tao ngồi ở đây.”
Lê Bình đẩy Trình Kiệt Văn: “Dịch ra.”
Sau khi dịch xong, bên cạnh Giang Hành Thâm liền có thêm một chỗ trống, sau đó ánh sáng bị che khuất, Phó Chu ngồi xuống, đặt túi nhựa đựng nước xuống phía trước, đầu tiên là tự lấy một chai, vặn nắp ra rồi đưa cho Giang Hành Thâm.
Giang Hành Thâm không ngờ đến, hoàn hồn lại mới nhận lấy: “Cảm ơn.”
Chuỗi hành động này quá tự nhiên và trôi chảy, mấy người bên cạnh vẫn chưa kịp phản ứng, vẫn không nhúc nhích ngóng trông nhìn Phó Chu tiếp tục lấy nước và mở nắp, chờ xem chai nước này sẽ được đưa cho ai.
Siêu thị của trường cách sân thể dục hơi xa, Phó Chu còn vừa chơi bóng xong, giờ đang khát khô cổ, uống xong mấy ngụm mới nhận ra mấy ánh mắt bên cạnh, giữa đôi lông mày anh tuấn hiện lên sự nghi hoặc: “Nhìn tao làm gì, tụi mày không tự mình lấy nước được à?”
……
Cạn lời.
Trình Kiệt Văn với tay lấy một chai nước, nói: “Thế sao vừa nãy mày mở nắp chai nước cho học sinh giỏi?”
Phó Chu nhíu mày: “Chỉ là tiện tay thôi mà.”
……
Càng cạn lời.
“Thôi bỏ đi.”
Tiếng túi nhựa đựng nước vang lên loạt soạt, bọn họ đều tự lấy nước, để lại một chiếc túi rỗng.
Giang Hành Thâm không nói gì, uống một chút nước, sau đó vặn nắp chai lại đặt sang một bên, trong lòng tự hỏi sao Phó Chu lại trở nên tốt bụng như vậy.
Chắc là vì lần trước hắn bị bệnh mình đã đến thăm, nên giờ hắn muốn có qua có lại?