Lần cuối cùng Tạ Diễn chơi cờ ca rô là hồi còn học cấp 2, mà Cù Tranh Viễn trước kia lúc đi học thường xuyên giết thời gian bằng trò này, cờ ca rô và cờ vây là hai trò hắn chơi đỉnh nhất trong lớp.
Sau hai hiệp, đống quân cờ trắng đen đã sắp lấp đầy hết mấy ô vuông, Tạ Diễn cắn cán bút, mỗi một bước đều phải tính toán trăm ngàn lần, đi thật cẩn thận.
Sau lưng bị ai thọc một cái, Cù Tranh Viễn nhỏ giọng thúc giục: “Nhanh lên, sắp hết giờ rồi kìa.”
Tạ Diễn do dự đi một nước cuối cùng.
Tờ giấy bị lấy đi rồi, chỉ nghe sau lưng truyền đến một điệu cười gian tà, cậu thầm nghĩ bộ có gì không ổn, chẳng lẽ nước đi này mình đi nhầm?
Tạ Diễn quay đầu, Cù Tranh Viễn mỉm cười trả tờ giấy lại cho cậu.
Không chỉ đê tiện nhướng mày với cậu, còn dùng khẩu hình nói: “Cậu thua rồi.”
Trái tim Tạ Diễn chợt lạnh lẽo, quả nhiên, nhân lúc cậu mất tập trung góc chết đã được nối thành một dãy.
Cậu ảo não nằm ườn ra bàn, không dám nhìn lại nữa, khóe mắt hơi xếch lên cũng rũ xuống.
Hơn nữa năm đều gọi “Cù Tranh Viễn” bỗng nhiên phải đổi thành “Ca ca”, thì kì cục quá.
Kết thúc hai cảnh quay buổi chiều, mấy người trong phòng học tan tác như ong vỡ tổ, Tạ Diễn nhân lúc Cù Tranh Viễn và đạo diễn nói chuyện phiếm, đội mũ áo hoodie lên, cúi đầu trà trộn vào dòng người lén lút phóng ra ngoài.
Mới vừa chạy đến hành lang, mũ đã bị ai túm ngược ra đằng sau, cậu rén muốn chết, mất đà ngả ngửa ra sau, đâm vào một lồng ngực dày rộng, một mùi hương thoang thoảng quen thuộc chui vào xoang mũi.
“Chạy đi đâu đó, thua thì chơi xấu à.” Giọng nói trầm thấp của Cù Tranh Viễn vang lên sau tai cậu.
Tạ Diễn phủi tay hắn ra, nhìn đông nhìn tây: “Ở đây nhiều người quá, xấu hổ lắm, về nhà tôi nói cho nghe OK?”
“Không OK.” Cù Tranh Viễn dứt khoát xách cổ cậu, thít chặt ngực cậu, hơi nghiêng đầu, môi đụng phải chỗ tóc mềm mại như nhung sau tai Tạ Diễn, “Bây giờ tôi muốn nghe.”
“Sao tính tình anh khùng điên kì cục vậy! Tôi đâu nói tôi sẽ không bao giờ gọi đâu!” Tạ Diễn bị hắn thít chặc đến nỗi suýt thì trợn mắt chết tươi.
Xung quanh còn có mấy diễn viên quần chúng và nhân viên công tác nhìn chằm chằm bọn họ, ở cái chỗ xấu hổ như này gọi ca ca, còn không bằng treo cậu lên tường thành phơi xác luôn đi.
“Nhanh lên, kêu lên một tiếng tôi nghe coi.” Cù Tranh Viễn cong khóe miệng ghé bên tai cậu thúc giục.
Kêu lên một tiếng tôi nghe coi!
Đây là cái lời thoại dâm đãng gì đây!
Tạ Diễn có cảm giác giống như bị lột sạch quần áo play thù tính chốn đông người.
“Về nhà rồi nói nha.” Cậu xoay người đập một phát lên ngực Cù Tranh Viễn, nhanh chân bỏ chạy.
Cuối hành lang là hoàng hôn rực lửa, làm vành tai cậu trai đỏ hồng.
Cù Tranh Viễn xoa nhẹ chỗ bị đụng vào, lần đầu ngóng trông có thể kết thúc công việc sớm một chút, về nhà chọc mèo ghẹo Tạ Diễn.
Ngày đầu tiên, cảnh của diễn viên quần chúng cũng không nhiều, Tạ Diễn sớm đã lãnh tiền công về nhà làm bài tập.
Cù Tranh Viễn có hai cảnh quay đêm phải quay, lăn lộn đến nửa đêm hơn 10 giờ mới xong việc.
Đạo diễn mời mọi người tới tiệm gần đó ăn bữa khuya, Cù Tranh Viễn khéo léo từ chối.
Đạo diễn Lý nói: “Không phải nhà cậu ở gần đây sao, về nhà mất có mấy phút, cùng ăn một bữa đi, hôm nay vất vả rồi.”
“Ngài vẫn vất vả hơn.” Cù Tranh Viễn đành tự mình bịa một lí do chính đáng, “Buổi tối tôi không thể ăn gì, ăn một chút thôi cũng sẽ phù mặt, ngày mai quay phim rất xấu.”
Ăn ảnh vẫn là chuyện lớn nhất, đạo diễn Lý cũng không nài nỉ nữa: “Vậy cậu đi đường cẩn thận một chút, ngày mai vẫn là 8 giờ nhưng nên đến sớm hơn chút để hoá trang nữa.”
“Dạ.” Cù Tranh Viễn cung kính gật đầu, chạy như bay xuống lầu.
Ban đêm đường vắng, con đường rộng thênh thang vậy mà chỉ còn một mình xe của hắn chạy, đèn lồng tết Nguyên Tiêu chưa tháo xuống, hai bên đường vẫn rực rỡ một khoảng trời.
Bãi đậu của tiểu khu vừa hay có một chỗ trống, Cù Tranh Viễn lái xe vào, sau khi tắt máy, hắn theo bản năng nhìn về phía ban công nhà mình.
Đèn phòng ngủ của Tạ Diễn vẫn còn sáng.
Hai chân thon dài đặt trên mặt đất, Cù Tranh Viễn đóng sầm cửa xe, mặc áo khoác vào, bước đi như bay, giống như ông chồng lâu lắm chưa về nhà, đầu óc chỉ toàn nghĩ về người và con mèo đang ở nhà.
Kính thang máy phản chiếu một gương mặt tươi cười, Cù Tranh Viễn lúc này mới thu lại vài phần ý cười, ấn nút chọn tầng.
Đèn phòng khách đã tắt, Hổ Tử đã ngủ rồi, nhưng lại bị tiếng hắn bật đèn lên đánh thức, từ trong ổ mèo một cái đầu nhỏ tròn vo thò ra, “Meo~w” một tiếng.
“Con cứ ngủ đi.” Cù Tranh Viễn cởi áo khoác, treo lên giá treo mũ áo.
Bình thường mỗi lần hắn về nhà việc đầu tiên là kiểm tra chậu cát mèo có đống sicula nào không, có điều tối hôm nay chuyện thứ nhất là xông lên lầu hai tìm Tạ Diễn.
Chuyện đổi xưng hô làm hắn nhớ thương cả buổi tối.
Hổ Tử đã ngủ no, lười biếng chổng mông duỗi eo, cũng đi theo hắn lên lầu.
Cửa phòng ngủ không khóa, nhưng đèn đã tắt hết.
Từ lúc hắn xuống xe đến bây giờ cùng lắm chỉ có năm phút.
Nhãi ranh lại giả bộ ngủ.
Cù Tranh Viễn đè then cửa, dụ dỗ: “Tạ Diễn, dậy đi, tôi mua đồ ăn khuya cho cậu nè, cậu có ăn không?”
Tạ Diễn nào dám trả lời, trong bóng đêm căng thẳng nắm góc chăn, hai mắt nhắm nghiền, thở cũng không dám thở mạnh.
Cù Tranh Viễn cũng đoán được cậu không phản ứng lại nên đẩy tay cửa vào rồi đi đến mép giường, ấn mở đèn bàn.
Nửa khuôn mặt của Tạ Diễn lộ ra bên ngoài, mái tóc chỉnh tề, một chút tiếng hít thở cũng không có, không hề giống đang ngủ.
Cù Tranh Viễn ngồi trên mép giường, đặt Hổ Tử lên ở chăn của cậu: “Cánh gà rán khoái khẩu của cậu nè, hơi cay, tôi còn mua Coca cho cậu, nguội là không ăn được nữa đâu.”
Dưới ánh đèn lông mi của Tạ Diễn khẽ rung động, nhanh chóng bị Cù Tranh Viễn chộp được.
“Lại giả bộ ngủ phải không?”
Tạ Diễn không phản ứng.
Cù Tranh Viễn thò cánh tay vói vào ổ chăn, đột nhiên chụp lấy một đoạn cẳng chân trơn bóng.
Tạ Diễn bị hắn làm sợ, theo bản năng co rụt lại sang bên cạnh, giãy giụa diễn xiếc.
Cậu xoa xoa hai mắt, mù mờ hỏi: “Sao anh lên đây?”
“Diễn không hề giả trân ha.” Cù Tranh Viễn hừ nhẹ một tiếng, “Lúc tôi ở dưới lầu còn thấy đèn phòng cậu sáng.”
“Xùy.” Tạ Diễn bĩu môi, “Vậy còn diễn kịch với tôi.”
“Cậu cho rằng tôi rảnh rỗi sinh nông nỗi đi diễn kịch với cậu?” Cù Tranh Viễn vuốt lưng Hổ Tử, cúi thấp người xuống, “Ban ngày cậu nói gì với tôi giờ có thể thực hiện chưa?”
Tạ Diễn giả ngu: “Tôi nói cái gì?”
“Gọi ca ca ấy, cậu sẽ không chơi xấu chứ?” Cù Tranh Viễn móc một từ giấy trong túi quần ra dí vào mặt cậu, “Tôi còn có chứng cứ đấy.”
Tạ Diễn vùi mặt vào ổ chăn, chỉ lộ ra mỗi hai con mắt: “Sao anh có chấp niệm với chuyện này thế?”
“Cái này liên quan đến địa vị trong nhà của hai ta,” Cù Tranh Viễn chỉ vào Tạ Diễn, lại chỉ cái mũi mình, “Cậu gọi tôi bằng anh, vậy về sau cái nhà này có chuyện gì thì phải nghe tôi, tôi gọi cậu……”
Tạ Diễn nhanh chóng thì thào như muỗi kêu hai tiếng “Ca ca” cho có lệ.
Cù Tranh Viễn mới nói một nửa, xém tí không nghe thấy cậu gì, “À” một tiếng, cúi người dí mặt xuống: “Cậu vừa kêu tôi bằng cái gì đó, tôi vẫn chưa nghe rõ.”
Tạ Diễn chui vào trong ổ chăn đè lại, Cù Tranh Viễn kéo một góc, hai bên cứ lôi kéo lẫn nhau.
“Không nghe rõ là do anh bị điếc, đâu có liên quan gì tới tôi.” Giọng của Tạ Diễn cách một lớp chăn, vừa rầu rĩ vừa khàn khàn.
Cù Tranh Viễn bỗng nhiên buông tay, than ngắn thở dài: “Thật ra có một chuyện tôi đã chôn giấu trong lòng rất lâu rồi, vẫn không nói cho cậu.”
Nghe được có gì bí mật, Tạ Diễn thò gần nửa cái đầu ra khỏi ổ chăn như con chuột nhắt: “Cái gì á?”
Một chân Cù Tranh Viễn cuộn lại đặt trên mép giường, tay phải chống thái dương xoa bóp hai cái, hốc mắt phiếm hồng trong chớp nháy: “Tôi có một đứa em trai tên Cù Tranh Hàng, nếu em ấy còn sống nói không chừng đã lớn gần bằng cậu.”
Tạ Diễn ngơ ngẩn.
Cù Tranh Viễn rũ mắt, buồn bã nói: “Khi còn nhỏ bố mẹ bận quá, rất ít về nhà, Hàng Hàng từ nhỏ đã bám tôi, mỗi ngày theo sau mông tôi gọi anh ơi anh à, buổi tối còn quấn lấy tôi đòi kể chuyện cổ tích, tình cảm của hai chúng tôi tốt lắm.
Sau này……”
Cù Tranh Viễn nói tới đây, dừng một chút, hai mắt long lanh như sắp khóc.
“Chuyện sau này cậu cũng biết rồi đó, lần đó tai nạn máy bay, mẹ, ông ngoại bà ngoại còn có em trai tôi đã cùng nhau đi xa rồi.”
Tạ Diễn cứng họng, có đôi khi thiên tai còn đến đột ngột, ghê gớm hơn cả thảm họa nhân tạo, cậu hoàn toàn có thể hiểu được nỗi đau khổ của Cù Tranh Viễn khi mất đi người thân.
Cù Tranh Viễn đặt cằm lên đầu gối, nhỏ giọng nói: “Giọng nói của cậu và em ấy rất giống nhau.”
Tạ Diễn tỉnh ngộ.
Không ngờ con người sắt đá như Cù Tranh Viễn này đối với em trai cũng có một mặt dịu dàng như vậy, có lẽ là ngày đêm mong nhớ nhưng lại ngại ngùng không muốn giãi bày với người khác.
Cậu vội vàng chui ra khỏi chăn, duỗi tay vỗ bả vai dày rộng kia, an ủi vài câu: “Anh đừng đau buồn quá, tuy rằng tôi không thể nào đáng yêu bám người như em trai anh được, nhưng nếu muốn nghe giọng nói thì cũng đơn giản thôi, sau này hai tụi mình cứ xưng hô như anh em đi.”
“Thật không?” Cù Tranh Viễn không chắc chắn hỏi cậu, khóe mắt còn hơi phiếm hồng.
Tạ Diễn nhanh chóng quyết định mở miệng gọi “Anh”.
Cù Tranh Viễn cố nhịn cười, dùng khuỷu tay che khuất khóe môi đang nhếch lên nhưng khóe mắt vẫn dấy lên ý cười, hai mắt cong lên rất rõ ràng.
“Gọi thêm lần nữa đi, giọng của hai người giống quá.”
Tạ Diễn gãi cằm, đời này cậu chưa từng gọi ai là anh hết, rất kỳ cục, nhưng nhìn ánh mắt chờ mong của Cù Tranh Viễn lại mềm lòng.
Cậu ngượng ngùng xoắn xít kêu lên một tiếng, hỏi: “Lúc trước sao chưa bao giờ nghe anh kể về cậu em trai này của anh nhỉ?”
Cù Tranh Viễn liếc xéo cậu, xoa thái dương: “Bởi vì tôi đang xạo loằn đấy.”
Tạ Diễn: “…………”
Sau một phút mặc niệm là vũ trụ nhỏ bùng nổ.
Cù Tranh Viễn nhác thấy có gì đó sai sai, dép lê cũng chưa kịp mang vào, Tạ Diễn đã bay qua, bóp cổ xuất chiêu khóa họng, đè hắn xuống giường.
Đùi phải cậu nhanh chóng vòng qua eo, đặt mông ngồi trên cơ bụng của hắn.
“Gáoồ ——” – Cù Tranh Viễn sặc sụa một tiếng khỏi cổ họng.
Tay phải Tạ Diễn khóa cổ tay, tay trái xách hai tay, cấu véo hắn suýt chết.
Hổ Tử mở hai mắt tròn xoe nằm ở bên cạnh xem tấu hài,.
“Chơi tôi vui không?” Tạ Diễn hùng hổ cúi người trừng hắn, “Còn Cù Tranh Hàng, anh xạo quần cũng ra hình ra dáng lắm, ảnh đế nhờ!”
“Cảm ơn đã khen.”
“Tôi là đang khen anh hả!” Tạ Diễn như con ác long rít gào, “Còn có chuyện gì gạt tôi nữa không?”
Cù Tranh Viễn bị nước miếng phun đầy mặt, một tay nắm xương cổ tay của Tạ Diễn: “Tô.i, t…ôi không nhớ ra.”
Thật ra với sức của hắn cũng đủ để xoay người đè lại đối phương, nhưng tại hắn đuối lí trước, nên mặc cho Tạ Diễn làm ầm ĩ mà mình còn ngây ngô cười theo.
Không phải hắn nhớ không ra mà là nhớ rồi cũng không thể nói.
Lúc trước vì xét nghiệm DNA mà mua bàn chải đánh răng chạy bằng điện;
Lừa Tạ Diễn nói mình có bạn gái;
Lúc đánh cờ ca rô, hắn lén tô đen quân cờ trắng của Tạ Diễn……!
Sự thật chứng minh, nếu không bị đối phương tìm ra chứng cứ trước, hoặc là dưới tình huống bất lợi với mình, không ai bằng lòng chủ động thú nhận mình đang xạo loằn.
Cái bóng trên tường đong đưa qua lại, Tạ Diễn đè hầu kết của hắn: “Cánh gà và Coca của tôi đâu?”
Cù Tranh Viễn bị đè đến nổi gân xanh, khàn giọng nói: “Ngày mai mua cho cậu, muốn ăn vị gì thì cứ gọi, tôi trả tiền cho.”
“Không đủ.”
“Vậy hai hộp nhé.” Cù Tranh Viễn cười nói, “Nếu cậu nhận tôi làm anh thì tôi nuôi cậu cũng được.”
“Xùy, anh thật thô thiển, còn nhận làm anh nữa.” Tạ Diễn buông tay, bò từ trên người hắn xuống, một lần nữa chui về ổ chăn, “Có phải hồi đi học anh cũng nhận một mớ em gái mưa như vậy đúng không?”
Từ trên trời giáng xuống một cái nồi siêu to khổng lồ lên đầu Cù Tranh Viễn làm hắn rất bất bình.
“Đừng đổ oan cho tôi.” Hắn đứng dậy, gãi gãi đầu tóc bù xù, “Đây lần đầu quý giá của tôi đấy.”
“Ọe.”
Tạ Diễn đuổi Cù Tranh Viễn ra khỏi phòng như đuổi dê, tắt đèn ngủ.
WeChat vang lên tiếng thông báo.
Cù Tranh Viễn: Em trai ngủ ngon!
Khóe miệng Tạ Diễn nở nụ cười nhẹ.
Tuy rằng chuyện đổi xưng hô này rất kì quái, nhưng cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng.
Cậu cứ có cảm giác sau khi gọi hắn là anh xong, ánh mắt Cù Tranh Viễn nhìn cậu cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, còn biết thủ hạ lưu tình để mặc cậu véo cổ.
Nếu đổi lại là trước kia, vị trí chắc chắn đã thay đổi.
Qua gần mười phút, tin nhắn lại tới nữa.
Cù Tranh Viễn: Không lễ phép, trả lời lại nhanh lên, tôi ở chỗ này chờ hơn nửa buổi rồi đó.
Tạ Diễn vui vẻ: Anh nhanh chóng tắm rửa đi ngủ đi, đã gần 12 giờ, ngày mai anh có thức dậy nổi không kìa?
Cù Tranh Viễn: Không dậy được thì cậu xuống lầu kêu tôi, sáng mai tôi dẫn cậu đi ăn canh thịt dê nhé, làm ấm thân thể, sau đó cùng đến trường quay.
Tạ Diễn trả lời OK xong, lại nhập mấy chữ ngủ ngon vào khung, mấy cái biểu tượng cảm xúc tự động nhảy ra, cậu tùy tay chọn cái đầu tiên, lại ngàn lần không nghĩ tới đó là một cái stiker động.
Chỉ thấy một con gấu nhỏ ôm lấy một con khác hun tới tấp, trên trán nó hiện ra bốn chữ —— ngủ ngon, chụt chụt!
“Đậu mòe! Cái thứ gì vậy!” trong lòng Tạ Diễn căng thẳng, vắt chân lên cổ ấn giữ cái stiker đó, bấm gỡ.
Mà hình như là cùng thời gian, đối phương cũng gửi tới một cái “Chụt chụt”, giây tiếp theo, cũng giấu đầu lòi đuôi gỡ mất.
– ——————————–.