Khắc Tinh - Cổ Cửu Châu

Chương 6: Chương 6



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Gạo Đen
Chương 6: Em cảm thấy mình như đang tham gia chương trình ” kế hoạch thay đổi bản thân”
Bên này Cù Bình Sinh còn đang nỗ lực làm công tác tư tưởng cho con trai.

“Nhà của con toàn để trống, người ta chỉ ở có hai năm, hơn nữa lễ tết cũng qua bên kia, số lần hai người gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cù Tranh Viễn tức đến trợn mắt: ” Bố mà để cho nó dọn đến đây ở thì con sẽ dọn đi khỏi.”
“Được, con cứ dọn đi đi.” Cù Bình Sinh nói.

Đỉnh đầu Cù Tranh Viễn tức bốc khói, lên giọng nói to: “Ngài rốt cuộc là bố con hay là bố nó?”
Vài tiếng trước, Cù Bình Sinh bỗng nhiên đến đây nói với hắn muốn để đứa em trai bạn gái mới của bố đến sống ở đây.

Mấy tin bất ngờ này làm hắn tức phát ngốc.

Nhà này là hắn mua năm cấp 3, phòng ngủ và phòng đọc sách ở trên tầng 2 là do chính tay Cù Bình Sinh chuẩn bị, nhưng lão Cù hay ở tại Gia Hòa Vân Trúc hơn, rất ít ở đây, nên vẫn không chuẩn bị phòng.

Nếu thằng súc sinh kia đến hắn phải nhường địa bàn cho nó, hơn nữa với hiểu biết của hắn về lão Cù, nhất định sẽ kêu thằng đó nhìn chằm chằm hắn, cuộc sống sau này của mình sẽ không có chút riêng tư nào hết.

Cù Bình Sinh tận tình khuyên bảo: “Cậu ta ở lầu trên, con ở lầu dưới, không ai làm phiền ai, coi như là con thuê trọ ở ngoài,còn có thêm bạn cùng phòng, ốm đau cảm sốt gì đó còn có thể chăm sóc nhau.”
“Chăm sóc cái con khỉ! Con không băm xác nó vức xuống cống đã nhân từ lắm rồi!”
Cù Bình Sinh: “Nói như vậy, con đồng ý cho cậu ta dọn vào đúng không?”
“Không bao giờ!” Cù Tranh Viễn liếc xéo, “Bố nghĩ cũng đừng nghĩ!”
“30 vạn.”
Mắt Cù Tranh Viễn không chớp một cái.

“50 vạn.”
Vẫn chưa chớp nữa.

“Vậy con nói bố nghe, làm thế nào con mới bằng lòng chung sống hoà bình với người ta.”
Cù Tranh Viễn cân nhắc về tiền bạc và thời gian một chút, cảm thấy thời cơ đã chín muồi, xoay đầu nhìn ông: “Con muốn bố cho con nghỉ việc dài hạn.”
“Con mỗi ngày đến công ti để lại mỗi cái thẻ, thoắt cái đã không thấy tăm hơi, mãi cho đến giờ tan tầm lại ấn dấu vân tay, không tính là nghỉ sao?”
“Bố còn cho người theo dõi con hả? Có rảnh rỗi quá không?”
“Bố không cần theo dõi cũng biết, bố con 17 tuổi đã bắt đầu gây dựng sự nghiệp, sáng lập công ti lớn nhất gia tộc, một năm kiếm được hơn một trăm vạn tệ, buôn bán tới năm thứ 3 kiếm ngàn vạn tệ……”.Cù Tranh Viễn cướp lời: “Có một câu mà bố nói đi nói lại cả trăm lần, có còn câu gì mới mẻ hơn không?”
Cù Bình Sinh chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Con nhìn nhìn lại con đi!”
“Bố đâu có cho con cơ hội, biết rõ con ở công ti chỉ chơi, mấy việc đó bố tùy tiện đổi một người khác đều làm được, tại sao phải lãng phí thời gian của con?”
Cù Bình Sinh: “Bắt đầu từ cấp thấp mới có thể hiểu được toàn bộ hoạt động, sao lại gọi là lãng phí thời gian?”
“Nhưng con không thích làm mấy cái đó.”
Cù Bình Sinh nhíu nhíu mày: “Vậy con nói con muốn làm cái gì?”
Cù Tranh Viễn cõi lòng đầy chờ mong: “Bố cho con ba năm, ba năm này bố không cần lo cho con, sau ba năm con không kiếm đủ 1000 vạn, con sẽ quay lại, về sau bố muốn con làm gì con đều làm, sau ba năm kiếm đủ 1000 vạn, bố phải trả tự do cho con có được không?”
Cù Bình Sinh vẻ mặt khinh thường,hừ mũi: “Lại bắt đầu mơ tưởng muốn làm ngôi sao đúng không?”
“Mỗi người đều có lý tưởng của riêng mình, bố không thể áp đặt suy nghĩ của mình để kiểm soát cuộc đời của con, bằng không sớm muộn gì con cũng nổi điên! Giống như bố vậy, mỗi ngày đều chọc con bực mình
“……!Không biết lớn nhỏ.”
” Bố không phải thường nói làm người quan trọng nhất chính là vui vẻ sao, nhưng con mỗi ngày đều phải làm một việc con không thích tí nào, làm sao con vui vẻ được?”
Cù Bình Sinh im lặng không nói tiếp, Cù Tranh Viễn ôm vai bố hắn: “Bố ơi, thật ra thì con vẫn luôn quan tâm tới cảm xúc của bố và ông bà nội, nên năm đó mới từ bỏ ước mơ, nhưng bây giờ con hối hận lắm, con không muốn đến khi già, khi chết vẫn còn hối hận.”
Cù Bình Sinh trầm mặc nhìn con trai mình, bọn họ đã bao lâu rồi chưa ngồi bình tĩnh nói chuyện với nhau như vậy? Hình như là từ hồi con trai ông lên Đại học tới giờ.

Ông hiểu con trai của mình, tính của nó từ nhỏ không bao giờ nhẫn nhục chịu đựng, mấy năm nay tích góp ủy khuất dưới đáy lòng chỉ sợ có một ngày sẽ bùng nổ, gây nên hậu quả đáng sợ không thể giải quyết bằng tiền.

Trong mắt Cù Tranh Viễn tràn đầy mong đợi và lo lắng.

“Lúc nãy chúng ta đã nói rồi, ba năm này, bố sẽ không cho con một phân tiền, con cũng đừng hòng dựa vào bố để kéo tài nguyên, quậy thành cái gì đều là chuyện của con.”
Khuôn mặt của Cù Bình Sinh lãnh đạm nói hết, đổi lấy một cái ôm từ con trai, ông vỗ vỗ mấy cái, nhưng nhanh chóng đẩy ra.

“Được rồi được rồi, đừng làm mấy việc thấy gớm như vậy, nhanh gọi người dọn dẹp trên lầu một chút, nhanh nhanh lên.”

Cù Tranh Viễn: “Thật không có chút thành ý nào, có bản lĩnh thì bố tự mình dọn dẹp.”
Cù Bình Sinh: “Thành ý của người trưởng thành là thời gian, bố đi tiếp khách, buổi tối về nhà ăn cơm, đừng đến trễ.”
“Buổi tối ăn cơm mà giờ bố còn tiếp khách?”
Cù Bình Sinh cười cười hơ hớ: “Bố đi cắt tóc.”
“……!Biết rồi ạ, bố đi mau đi, thật phiền quá.”
Tầng ba của trung tâm thương mại cỏ đủ loại nhà hàng, quán ăn vặt và đồ uống.

Tạ Mạn ăn ít cơm, ăn lẩu không có lời, nên quyết định chọn nhà hàng trà kiểu Hồng Kông, Tạ Diễn một tay cầm chặt cây kem ốc quế mới vừa mua, một tay xách theo li trà sữa Tạ Mạn mới vừa mua.

Nhìn dĩa mì xào thịt bò đến 38 tệ, trái tim cậu bắt đầu chảy máu.

“Đắt quá đi, còn không bằng ăn mì xào nhà dì Lý, mười lăm đồng thêm hai quả trứng, còn được thêm rau dưa tùy thích.” Tạ Diễn cắn rồm rộp lớp vỏ giòn của kem ốc quế, kem cũng không thể làm vết thương đang rỉ máu của cậu lành lặn nổi.

“Em chẳng có chút tiền đồ nào hết,” Tạ Mạn đẩy thực đơn qua, “Muốn ăn cái gì thì gọi, hôm nay không cần tiết kiệm tiền của chị.”
Quào.

Ngầu dữ.

Hình như lần cuối cùng ăn một bữa tiệc lớn với Tạ Mạn là hồi sinh nhật cậu.

Tạ Diễn còn nhỏ, nếu tiêu một trăm tệ trở lên đều tính là bữa tiệc lớn.

Cậu lật thực đơn qua lại mấy lần, cuối cùng dưới ánh nhìn chăm chú của phục vụ, gọi một món rất vừa túi tiền, cơm chiên.
Sau khi phục vụ bưng hai món lên, Tạ Mạn vẫn đang bấm điện thoại, khóe miệng thỉnh thoảng khẽ nhếch.

Biểu cảm này, hiển nhiên không có khả năng cùng khách hàng nói chuyện phiếm.

Tạ Diễn duỗi cổ nhìn sang: “Lại cùng ông chú kia nói chuyện sao, đáng lẽ phải có khoảng cách thế hệ giữa hai người chứ? Tại sao lại có nhiều chuyện để nói vậy??”
“Em thì biết cái gì, à đúng rồi,” Tạ Mạn ngẩng đầu nói, “Tối hôm đó gặp mặt không được gọi chú.”
Tạ Diễn: “Vậy gọi bằng gì? Anh? Hay là anh rể?
Tạ Mạn thẹn thùng cười: “Đều được hết, đừng gọi chú là được, nghe có vẻ rất già.”
Tạ Diễn không nói nên lời: “Vậy em cứ gọi bằng ông đó thì sao? Ông ta vốn dĩ đã rất già!”
“Im miệng! Ăn cơm đi!” Tạ Mạn mắng xong, lại nhìn điện thoại cười, phải gọi là nghiêng nước nghiêng thành, cành hoa run rẩy( cười đến run cả người).

Tạ Diễn ăn cơm xong, bắt đầu gặm chân gà: “Ăn cơm phải ăn không ngừng nghỉ, dì Lý nói vừa ăn vừa bấm điện thoại không tốt cho tiêu hóa, dễ táo bón, đi ị không ra phân.”
“Nè! Đang ăn cơm đó! Em có thấy tởm không!” Tạ Mạn ở dưới chân bàn đạp cậu một cái, liếc mắt nhìn bốn phía, may mà lực chú ý của mọi người không ở trên người bọn họ.

Cô còn chưa kịp bỏ miếng sủi cảo tôm vào miệng, tin nhắn của Cù Bình Sinh lại đến, cô nhanh chóng buông đũa: ” Chú của em…..!Anh của em muốn thêm bạn bè với em, chị nói tên Wechat của em cho anh ấy rồi, em đồng ý đi.”
Tạ Diễn nhìn cái tên: “Trong mơ tôi tìm em trăm ngàn lần, eo……” Cậu bị mấy chữ ghê tởm này làm cho run rẩy, “Chị nói xem ông ta thích chị như vậy có phải vì chị giống người vợ quá cố của ổng không?”
Tạ Mạn: “……” Đúng là miệng chó không phun được ngà voi.

Sau khi Tạ Diễn xác nhận, đối phương lập tức gửi tới một cái mặt cười.

Đã lớn tuổi rồi, không hiểu ẩn ý của biểu tượng đó, thôi kệ, có thể tha thứ, cậu lễ phép cũng gửi một cái biểu tưởng mỉm cười giống y vậy.

Ông anh này gõ chữ hơn nửa ngày, một tin nhắn cũng không có, Tạ Diễn chờ đến nỗi đầu cũng mọc thêm tóc.

“Có phải cùng người yêu nói chuyện đâu mà còn phải chú ý tìm từ, sửa đi sửa lại cả nửa ngày mà chẳng nhắn được một câu, chị mau mau hỏi ông ấy rốt cuộc muốn nói cái gì.”
Tạ Mạn nói “Em đừng vội, anh ấy gõ chữ rất chậm.”
Cũng phải thôi, đã hơn bốn mươi tuổi rồi, không gõ được thì viết tay.*
(Bên Trung Quốc có 2 kiểu viết trên điện thoại 1 là gõ pinyin xong rồi hiện ra chữ Hán chỉ cần chọn là xong, hai là vẽ chữ Hán rồi chọn.

Kiểu thứ nhất là kiểu bây giờ người Trung dùng còn kiểu thứ hai ít dùng lắm, cũng ít người biết chỉ có người già họ hay dùng thôi)

Đợi nửa ngày, đối phương gửi tới một cái biểu tượng Hoàng Hậu nương nương nâng chén rượu, quần áo sặc sỡ như con công, và hai chữ lớn hình dáng kì cục, vặn vẹo xoay tròn, đang phát sáng: Xin chào!

……!
Chẳng mấy chốc bên kia lại gửi đến cái biểu tượng cảm xúc khác: vô số bông hoa màu sắc sặc sỡ, bốn ngôi sao lập lòe ở bốn góc,nụ hoa nở rộ và một câu với hiệu ứng diêm dúa chói mắt: Rất vui được gặp bạn!
………………!
Sốc luôn.

Thật khác xa hình tượng tổng tài bá đạo trong suy nghĩ của cậu!
Không thể không nói, Tạ Diễn nảy sinh tò mò với người đàn ông này.

Tò mò ở chỗ ông già ở đẳng cấp này làm thế nào theo đuổi được chị cậu vậy?
Đến tột cùng người đàn ông kia đẹp trai nhiều tiền tới mức nào để có thể che mắt người phụ nữ suốt ngày ôm điện thoại cười ngồi đối diện cậu.

“Chị, cho em xem lịch sử trò chuyện của hai người đi.”
“Làm gì?”
“Cho em xem.” Tạ Diễn duỗi tay qua cướp, cậu biết mật khẩu máy Tạ Mạn, trực tiếp mở khóa.

Biệt danh cũng đủ khiến người ta thấy chua đến tận răng.

Có điều lúc nói chuyện với Tạ Mạn, Cù Bình Sinh không hay gửi mấy cái biểu tượng cảm xúc mà là dùng kiểu lời nói vừa chủ động vừa quyết đoán của tổng tài bá đạo.

Ví dụ: Anh đã chọn nhà hàng rồi, tối anh qua đón em;
Ngủ sớm một chút, sáng mai anh gọi điện cho em.

Trái cây anh đã rửa rồi, giờ đang ăn, rất ngọt, anh đã gửi đến công ti em một thùng, nhớ ký nhận;
xxx chiếu phim, em có bằng lòng chừa chút thể diện cho anh không?
Vấn đề ở chỗ Tiểu Diễn cứ giao cho anh.

Ông anh này có tới hai bộ mặt.

Tạ Mạn nói tiếp: “Chị và lão Cù bàn bạc, mấy đứa trẻ các em khi nhắn tin hay dùng biểu tượng cảm xúc, anh ấy có lẽ đã cập nhập mấy cái đó để gửi.”
Lúc Tạ Diễn đang kiểm tra lịch sử trò chuyện, Cù Bình Sinh bận rộn gửi biểu tượng thích cho em vợ tương lai.

Nửa năm hơn một trăm tin nhắn, mặc kệ xem hiểu hay không hiểu, đều kiểm tra hết.

Lúc Tạ Diễn cầm điện thoại của mình lên lần nữa, vừa thấy chấm màu đỏ nhắc nhở có 199 tin nhắn, còn tưởng rằng hệ thống bị chập mạch.

“Bạn trai chị cũng thật rảnh rỗi, rảnh đến đau trứng luôn ấy.” Tạ Diễn không khách khí bình luận.

Tạ Mạn chống cằm: “Chứng tỏ anh ấy rất quan tâm đến em.”
Tạ Diễn lắc đầu thở dài: “Ông ta quan tâm tới em làm em không nhịn được nhớ đến ông nội đã qua đời nhiều năm của em.”
Nghênh đón cậu lại là một cú đạp thật đẹp mắt.

Ăn xong cơm trưa, hai chị em đi xem phim bom tấn Mỹ, toàn là mấy cảnh đánh đánh giết giết, dài như vải bó chân*, Tạ Mạn xem tới nỗi ngủ luôn, Tạ Diễn một mình xử lý hết túi bắp rang thiệt lớn và hai ly Coca, chống đỡ cái bụng tròn vo đầy nước tiểu, vừa ra khỏi rạp,vội vã tìm WC suýt nữa thì đái trong quần.

(*Là tấm vải dài để phụ nữ Trung Quốc bó chân ngày xưa ấy.

Cái tập tục đó ghê lắm luôn nhìn chân như cái móng heo mà không hiểu sao họ bảo đẹp)
Sắc trời không còn sớm,mặt trời lặn ở đằng tây, nhuộm tầng mây thành màu cam hồng lóa mắt, như một ngọn lửa nóng bỏng.

Số điện thoại đường dây nóng của tổng tài bá đạo Cù lại gọi tới nữa.

“Anh tới rồi, xe đang ở gara trung tâm thương mại, số 5091 khu C.”
Chị em hai người đều mù đường, lòng vòng nửa ngày còn chưa tìm được C khu ở đâu, Tạ Mạn khóc lóc kể lể trong điện thoại: “Em đều thấy được mấy khu B,D,E,F,G, nhưng có mỗi khu C là chưa tìm ra.”

Cù Bình Sinh: “Vậy hai người bây giờ đang ở đâu?”
“số 6110 khu D.”
“Đứng im ở đó đừng nhích, anh đến đón hai người.”
Tạ Mạn cúp điện thoại, Tạ Diễn đánh giá: “Có chút phong thái bá đạo tổng tài đó.”
Một chiếc Mercedes màu đen chạy băng băng từ tầng hầm đến D khu, tốc độ rất chậm, đang nhìn xem Tạ Mạn ở đâu, bỗng nhiên tăng tốc, vững vàng ngừng ở trước mặt hai chị em.

Sau khi Cù Bình Sinh xuống, đầu tiên chào hỏi Tạ Diễn, sau đó vô cùng ga lăng mở cửa xe cho Tạ Mạn.

Tạ Diễn lớn như vậy rồi, vẫn là lần đầu tiên thấy một người đàn ông mở cửa xe cho một người phụ nữ ngoài đời thật chứ không phải trong phim truyền hình.

Chỗ khu bọn họ sống, có rất nhiều ông chồng hay đánh đập, mắng chửi vợ mình.

Dáng người và mặt mũi Cù Bình Sinh so với tưởng tượng của Tạ Diễn đẹp hơn rất nhiều ít ra không có cái bụng bia đầy mỡ, nhìn rất sạch sẽ, cũng không thấy tóc bạc, làn da không biết do trời sinh hay là bão dưỡng tốt nên không có nhiều nếp nhăn, mặc áo sơ mi, đeo đồng hồ, trên mũi là một cặp mắt kính, nhìn rất nho nhã, lịch sự.

Tạ Mạn ngồi ở ghế phó lái, nhìn chằm chằm vào sườn mặt ông, lại nói chuyện về bộ phim mới xem hồi chiều.

Tạ Diễn cúi đầu gửi tin nhắn cho cô: Đừng nhìn nữa, sắp bắn ra lỗ luôn rồi.

Tạ Mạn: Anh ấy mới cắt tóc, em thấy có đẹp trai không?
Tạ Diễn: Không đẹp bằng em.

Tạ Mạn: Em bao nhiêu tuổi còn anh ấy bao nhiêu tuổi? Làm sao so sánh được? Em nhìn toàn bộ quận phía Nam, à không phải là toàn bộ cái tỉnh này, có ai đẹp trai hơn anh ấy không?
Tạ Diễn: “Em thấy Cổ Thiên Lạc đẹp hơn nhiều, con gái mấy người chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài, đàn ông là phải nhìn năng lực và nội hàm, đẹp trai thì làm được cái mịa gì, ông ta có thể sửa bóng đèn không? có thể thông bồn cầu không?Có thể sửa ống nước không? ”
Tạ Mạn: Chị cũng không tin Cổ Thiên Lạc biết thông bồn cầu.

Bên trong xe tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ của đàn hương, kính chiếu hậu bên trong xe treo một chuỗi hạt châu, Tạ Diễn âm thầm đánh giá hết thảy trong xe và khách sáo đôi câu với Cù Bình Sinh.

Khi Cù Bình Sinh nói chuyện khi khóe miệng luôn hơi nhếch lên, làm Tạ Diễn có cảm giác là ——ông ta là kiểu thú đội lốt người.

“Hành lý đã dọn dẹp hết chưa?” Cù Bình Sinh hơi quay đầu hỏi, “Có nhiều đồ lắm không?”
“Đóng gói hết rồi, em không có nhiều đồ, chỉ có sách của Tiểu Diễn khá nhiều, hình như có tới năm thùng.”
“Được rồi, anh sẽ qua chở đồ về, không hết thì ngày mai dọn tiếp.”
“Cảm ơn ch..ú…u….!Không phải, cảm ơn anh nhé.”
Cù Bình Sinh ngước mắt nhìn lướt qua kính chiếu hậu, cười: “Không có gì, em ngoan ngoãn hơn con trai anh nhiều.”
Có xạo quá không vậy, Tạ Diễn không biết nên nói gì nữa, gượng cười cho có lệ.

Từ khu thương mại đến khu họ ở rất gần, đi chưa tới năm phút đồng hồ đã đến.

Cốp xe SUV tương đương rộng, hoàn toàn có thể đựng hết đồ, đống sách còn lại thì để ở ghế sau.

Tạ Mạn trả lại chiều khóa cho chủ nhà ở lầu dưới, bà chủ nhà thấy chiếc xe, hỏi thẳng: “Bạn trai hả? Làm nghề gì, trông có vẻ rất giàu đây.”
“Cũng bình thường.” Tạ Mạn đáp ngắn gọn, nhưng mà cảm giác kiêu ngạo đã tràn ra giữa hai hàng lông mày.

“Số con tốt quá” Bà chủ nhà thái thái cảm khái, “Phụ nữ ấy à, đời này gả cho một ông chồng tốt là sướng hơn bất cứ điều gì rồi.”
Tạ Mạn cười gượng.

Nếu là cô trước đây, nhất định sẽ trực tiếp phản bác, nhưng bây giờ thì khó mà mở miệng nói gì được.

Tạ Diễn không có chút hứng thú nào với mấy chuyện ồn ào, nhảm nhí của bà chủ nhà, thậm chí rất ghét, không muốn nghe mấy lời vô nghĩa đó, cậu nhặt một chiếc lá kẹp vào trong sách
Sau khi Tạ Mạn lên xe, tháo mũ che nắng xuống, nhanh chóng thắt dây an toàn: “Buổi tối Tiểu Viễn có muốn đến ăn cơm cùng nhau không?”
“Có, nó đang ở nhà chờ đó.” Cù Bình Sinh nói.

Tạ Mạn nói “Lúc nãy ở trung tâm thương mại, em có mua cho cậu ấy chút quà, không biết cậu ấy có thích không.”.

Cù Bình Sinh: “Quà gì vậy?”
“Tai nghe, em đã thử nghe một chút, thấy cũng không tệ.”
“Nó thích nghe nhạc, chắc chắn sẽ thích.”
Tốc độ lái xe của Cù Bình Sinh tuy nhanh nhưng rất ổn định, nếu có đèn đỏ thì từ xa đã bắt đầu phanh lại.

Khi chiếc xe chậm rãi di chuyển, Tạ Diễn ở ghế sau lăn ra ngủ mất, đợi khi cậu mở mắt xe đã vào Gia Hòa Vân Trúc
Một phần kiến trúc theo phong cách châu Âu, đường đi vào có bóng râm che phủ, có cảm giác giống như đi vào một khu nghĩ dưỡng nào đó,không thấy thùng rác nhưng mặt đất vẫn rất sạch sẽ, một chiếc lá nhỏ cũng không có.

“Em cảm thấy mình như đang tham gia chương trình kế hoạch thay đổi bản thân*.” Tạ Diễn nói

(*Là một chương trình tạp kĩ ở Trung Quốc, một nhóm: 9 thiếu niên thành thị và 4 thiếu niên nông thôn cùng nhau trải nghiệm cuộc sống)
Tạ Mạn ở ghế phó lái cười ha ha, mà Cù Bình Sinh không hiểu đó là cái gì, hỏi thử “kế hoạch thay đổi bản thân” là thứ gì, Tạ Mạn kiên nhẫn giải thích cho ông.

Trước biệt thự là một cái sân, sau khi Tạ Diễn xuống xe, thứ nhìn thấy đầu tiên là giàn nho, cành lá xanh mơn mởn quấn quanh giá và kéo dài đến cổng chính.

Thật giống lối đi dạo trong trường bọn họ, mỗi khi tới hè sẽ có rất nhiều nho, nhưng trường học toàn mấy con quỷ ham ăn, quả nho mới bé như móng tay cái đã bị người ta ngắt ăn hết.

Cậu đã từng ăn thử rồi, chua đến ê răng.

Còn nho ở chỗ này có chín cũng không ai thèm ngắt, có xanh có tím, nhìn rất căng mọng.

Đi bộ dưới giàn nho, Tạ Diễn âm thầm nuốt nước miếng rất nhiều lần.

Cù Bình Sinh cười nói: “Đứa nhỏ này, đường lớn không chịu đi cứ muốn đi đường nhỏ.”
“Nó đang thèm mấy quả nho đó.” Tạ Mạn nói.

“Muốn ăn thì nói anh kêu Tiểu Viễn xuống ngắt cho, nó rất cao, không cần đứng trên ghế.” Cù Bình Sinh nói.

Tạ Mạn còn chưa kịp nói không cần, Cù Bình Sinh đã nói vọng vào trong phòng: “Tiểu Viễn ơi, con ra đây một chút.”
“Để làm gì vậy——” âm cuối kéo thật dài, nghe có vẻ không kiên nhẫn, nhưng giọng nói rất hay.

Hơi trầm, mang chút từ tính.

Tạ Diễn cảm thấy giọng này rất chi là quen tai, nhưng lại nghĩ không ra đã từng nghe ở đâu.

Phim truyền hình?
Gần đây mình xem gì trên TV nhỉ?
Cảm giác bức rức vô cùng này giống như là đang nói chuyện với bạn về nghệ sĩ nào đó nhưng lại không nhớ nổi tên của người ta.

Ngay lúc cậu đang suy nghĩ quá trời thứ nhưng vẫn không nghĩ ra cái gì, một bóng người thon dài xuất hiện trước cửa
Chàng trai mới vừa tắm xong, tóc ngắn ướt đẫm nước rũ xuống, trên người mặc một bộ đồ thể thao thiết kế rất tinh tế, chân mang dép lê, mặc quần ngắn, hoặc là vì chân hắn rất dài nên trông quần mới ngắn, nói tóm lại nhìn hại mắt muốn chết.

Tạ Diễn tự nhiên nhớ tới một câu nói đùa của bạn học ——mặc quần đùi chưa tới đầu gối, không phải nương pháo*cũng là gay.

*( chỉ người con trai có cách cư xử, ăn nói, tính cách giống con gái không quan trọng việc người đó thẳng hay cong, ngoại hình giống con gái hay không)
Tuy rằng không có căn cứ nhưng ấn tượng rất sâu sắc.

Chàng trai thoáng gật đầu một cái, đưa mắt nhìn Tạ Mạn vởi vẻ mặt không biểu cảm.

Thị lực của Tạ Diễn cũng không tệ lắm, cậu cố nhìn kĩ hơn, phát hiện bên mắt phải của hắn có một nốt ruồi lệ thì lập tức ngơ ngẩn như bị sét đánh.

Đó không phải anh Lôi Phong của cậu sao!
Tại sao ảnh lại ở đây?
Não cậu bị mở ra như miệng cống, một đống tin tức đồng thời tràn vào não cùng một lúc, lộn tùng phèo, nóng phỏng não.

Cái người phụ nữ bán rẻ thanh xuân và lòng tự trọng trong miệng Lôi Phong là chị cậu!Bị Lôi Phong mắng ngốc chính là Cù Bình Sinh!
Trên đời còn ai nhục nhã hơn cậu không!
Không!
Sau cổ Tạ Diễn nháy mắt chảy một tầng mồ hôi mỏng, cảm giác như có sóng to gió lớn trong bụng trào hết ra ngoài, nhịn không nổi, hận không thể bỏ chạy ngay bây giờ.

Lúc đối phương đảo mắt tới chỗ cậu, Tạ Diễn thầm chửi thề một tiếng, sốt ruột vắt chân lên cổ chạy như điên về phía cổng.

“Em đi đâu đó!?” Tạ Mạn la lên.

Tạ Diễn dừng bước, buột miệng thốt ra: “Đi tiểu!”
“Bên trong có nhà vệ sinh đó.” Cù Bình Sinh nói.

“Em muốn đi ị!” Tạ Diễn hoảng loạn đến nói lung tung.

Cù Bình Sinh cảm thấy không thể hiểu nổi: “Bên trong có bồn cầu mà……”
“Em muốn ngồi chồm hổm,” Đầu Tạ Diễn đổ mồ hôi, vừa chạy vừa nói, “Mọi người đừng đi theo em!”
Cù Tranh Viễn híp mắt, nhìn cái cậu trai thần sắc hoảng loạn, bước chân vội vàng, vô cùng khao khát được ngồi chồm hổm bên ngoài ị, bỗng nhiên cảm thấy đồng ý ở chung với cậu là một sai lầm chí mạng..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.