Khi Anh Cười Hào Hoa Phong Nhã

Chương 35



Trường học gần đây vội vàng cho cho học sinh kiểm tra, sáng hôm sau tổ chức cuộc họp thường kỳ cũng vô cùng khoa trương, sau khi họp xong, các giáo viên lần lượt về phòng làm việc. Trên đường đi, Tiểu Lâm không ngừng nở nụ cười, mấy giáo viên đi cùng không nhịn được hỏi có chuyện gì vui như thế?

Mạnh Thịnh Nam nhìn sang, đoán già đoán non.

“Chắc là sắp kết hôn rồi.” Cô Ngô nói.

Tiểu Lâm ngại ngùng, mấy giáo viên đi cùng đều nở nụ cười. Hôm đó trời xanh không mây, 10 giờ trưa Mạnh Thịnh Nam về phòng làm việc nghỉ ngơi, lúc đó trong phòng chỉ có một mình Tiểu Lâm, cô mới để sách xuống ngồi vào ghế, cô nàng đã chạy lại dựa vào bàn.

“Hôm nay cô không vui sao?”

Tiểu Lâm gật đầu, cô cười giải thích. “Chắc là do tối qua ngủ không ngon.”

“Thật sao?”

“Thật mà.”

Tiểu Lâm quan sát cô, rồi hỏi. “Vậy tại sao ngủ không ngon?”

Mạnh Thịnh Nam. “…”

“Là tại người đàn ông lần trước à?”

“Không phải.” Cô nói chắc như đinh đóng cột. “Đừng đoán bậy chứ.”

Tiểu Lâm nghi ngờ nhìn cô, rõ ràng không tin. Mạnh Thịnh Nam cảm thấy cô nàng còn hỏi nữa, lập tức nói lảng sang chuyện khác. “Thôi nào, cô sắp kết hôn thật sao?”

“Sắp rồi.” Cô nàng thoải mái cười.

Mạnh Thịnh Nam. “Không phải vừa rồi mới gặp cha mẹ thôi sao? Sao kết hôn nhanh như vậy?”

“Nhanh thật sao?” Tiểu Lâm nói. “Tôi quen anh ấy 3 năm, cũng nên kết hôn rồi.”

Cô nhìn gương mặt háo hức của cô nàng không khỏi nở nụ cười. Đầu năm nay có vô số cô nàng kết hôn, Thích Kiều chưa tốt nghiệp đại học, nằm mơ cũng mơ được gả cho Tống Gia Thụ. Rất nhiều năm trước xem phim Phấn Hồng Nữ Lang, không ngờ trên đời này lại thật sự có chuyện điên cuồng kết hôn.

Nhìn lại mình, đã hơn 24 tuổi rồi.

Hôm đó cô không lên lớp, buổi chiều đi lớp 8 nhìn hai lần, thời gian còn lại đều ngồi trong phòng làm việc, không có chuyện gì nữa nên thu dọn đồ đạc rồi về. Đi nửa đường, Thích Kiều gọi điện thoại tới.

Cô dừng lại.

“Bây giờ đang làm gì đấy?”

Mạnh Thịnh Nam. “Đang trên đường về.”

“Một mình à?”

Mạnh Thịnh Nam không nhịn được khinh bỉ. “Nếu không thì tớ về với ma à?”

Cô nàng bên kia nở nụ cười.

“Đáng đời cậu.”

Mạnh Thịnh Nam “Sao cậu nói thế?”

“Tớ thích đấy, ai bảo cậu không nghe lời tớ. Nghĩ lại, cái anh quân nhân kia có tiền đồ, bây giờ người ta là hoa đã có chủ rồi cậu biết không? Hối hận đi, khó chịu đi nào.”

Mạnh Thịnh Nam cảm thấy hơi phiền.

“…”

Trong điện thoại di động, Thích Kiều vẫn đang còn lải nhải, cô không chăm chú nghe, nhanh chóng đi về chung cư. Từ xa đã thấy Tiểu Lâm và một người đàn ông nói chuyện dưới lầu, người đàn ông đưa lưng về phía cô, cô mượn cớ cúp điện thoại rồi đứng ở đó. Chưa tới mấy phút sau, Tiểu Lâm đã cười híp mắt chạy lên tầng, người đàn ông kia cũng xoay người rời đi.

Lúc này cô mới đi tiếp, sau đó ngây người.

“Phó Tùng?”

Người đàn ông kia cũng giật mình.

Mạnh Thịnh Nam tỉnh táo lại. “Cậu là bạn trai của cô Lâm sao?”

Phó Tùng nhìn cô gái trước mặt, chợt nở nụ cười.

“Lâu rồi không gặp.”

Cô cũng cười, “ừ” một tiếng rồi gật đầu.

“Bây giờ cậu đang làm giáo viên sao?”

“Tốt nghiệp đại học xong thì tới đây.” Cô nói xong, hỏi. “Còn cậu, nghe cô Lâm nói cậu đang làm ở viện nghiên cứu của Giang Thành?”

Phó Tùng gật đầu. “Cô ấy nói à?”

“Cậu là người bạn trai thần bí trong phòng làm việc của bọn tớ đấy.”

Phó Tùng nở nụ cười.

“Cậu thế nào rồi?”

“Cũng không tệ lắm.” Cô nói.

Sau đó hai người không nói thêm gì nữa, Phó Tùng nhìn đồng hồ nói phải đi, cô nở nụ cười nói tạm biệt. Trước khi đi, cô còn hỏi lúc nào thì kết hôn, Phó Tùng nói tới khi đó thì sẽ báo cho cô biết, cô nhất định phải tới. Cô nghiêng đầu, cười nói. “Được.”

Phía chân trời, ánh nắng dần buông.

Cách đó không xa có một bóng dáng, Trì Tranh đứng đó hút 3, 4 điếu thuốc, anh lạnh lùng nhìn đôi nam nữ đứng trươc cửa chung cư. Đối phương đã đi xa, cô gái kia vẫn còn cũng đứng đó một lúc rồi đi. Trời đã gần tối, anh vừa hút thuốc vừa nhìn xuống dưới đất, hút xong thuốc, anh xoay người đi luôn.

Trần Tư đang ở trong bếp dọn cơm tối, Trì Tranh đẩy cửa bước vào.

“Ăn cơm thôi nào.”

Trì Tranh. “Con không ăn đâu, mẹ và dì Dương ăn đi.”

Nói xong xoay người lên lầu.

“Nó sao thế nhỉ?”

Trần Tư nhìn chằm chằm tầng hai.

Dì Dương đang xếp thức ăn, nghe tiếng, nói. “Có phải vì cô gái kia hay không?”

Trần Tư thở dài một hơi.

Trong phòng, Trì Tranh vọt vào phòng tắm xong rồi quấn khăn tắm đi ra. Anh ngồi ở bên giường đốt một điếu thuốc. Nước trên người vẫn còn chưa khô, dính trên vai rộng và thắt lưng. Đôi mắt anh thâm thúy, môi mỏng nhếch lên, nhớ tới cô gái vừa rồi, mẹ kiếp, cười thật xán lạn.

Anh ngậm thuốc trong miệng, đứng dậy tìm điện thoại di động.

Chỉ là mới vừa nhấn xong, trong điện thoại đã truyền tới giọng nữ máy móc “Thuê báo quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.” Anh cau mày vứt điện thoại di động qua một bên, dập tắt thuốc. Sau khi nằm ở trên giường, anh thầm mắng một câu tục tĩu.

Ngoài cửa sổ, sao giăng đầy trời, một đêm không chợp mắt.

Sáng hôm sau tỉnh lại, trời còn tối mờ, Mạnh Thịnh Nam xoa mắt ngồi dậy mở đèn, đèn bật lên có hơi chói mắt. Cô không ngủ được, nằm trên giường nhìn bầu trời tối mờ bên ngoài rồi bỗng nhiên nhớ tới Trì Tranh, sau đó tâm loạn như ma.

Một ngày nhanh chóng trôi qua, buổi chiều mới dạy xong tiết ba cô liền nhận được điện thoại của Trần Tư.

“Cô Trần ạ?”

“Aizz, Thịnh Nam.” Trần Tư dừng một chút. “Em còn bận không?”

Mạnh Thịnh Nam. “Không có chuyện gì nữa ạ, sao vậy cô?”

“Không có gì cả, có chuyện cô muốn nhờ em giúp.”

Vì hôm trước đi về mà không báo nên Mạnh Thịnh Nam có hơi ngượng ngùng.

“Vâng, cô nói đi ạ.”

Mạnh Thịnh Nam ngắt điện thoại di động, nhìn chằm chằm về phía trước không biết làm sao. Thời gian trôi qua, cô cảm thấy hơi xấu hổ, không đi thì tốt biết bao. Cô suy nghĩ một chút, cuối cùng quay về phòng làm việc cầm túi lên rồi đi bắt xe buýt.

Chuyến xe buýt kia dừng lại ở trạm 19.

Trong xe không có nhiều người lắm, cô ngồi ở vị trí cuối cùng gần cửa sổ, ánh mắt nhìn ra bên ngoài, đáy lòng phiên giang đảo hải (dời sông lấp bể), thậm chí còn phải tập nói lại lần nữa, bàn tay níu chặt quần áo mình. Cuối cùng tới trạm, cô nắm chặt tay.

Từ xa đã thấy con phố cũ nát kia, xe đi gần lại một chút, cô thấy cửa hàng của anh.

Trên loa đang nhắc nhở mọi người xuống xe.

Ngay lúc đó, Mạnh Thịnh Nam không biết bản thân nghĩ thế nào, cô không nhúc nhích, trơ mắt nhìn xe dừng lại, một nhóm người đi lên, xe lái đi. Cô chậm rãi ngoái đầu nhìn lại khu phố kia, cười nhạo bản thân không đủ dũng cảm.

Con phố sau lưng càng lúc càng xa.

Đứng dưới cột đèn giao thông, Sử Kim liếc nhìn chiếc xe buýt đi xa sau đó cau mày về cửa hàng. Trì Tranh đang gõ bàn phím máy tính, sắc mặt không thay đổi, Sử Kim kêu vài tiếng, Trì Tranh quay đầu lại.

“Anh em mới thấy một cô gái đấy.”

Trì Tranh không có hứng thú, tiếp tục gõ bàn phím.

“Cậu không muốn đoán sao?”

Trì Tranh không thèm quay đầu lại.

“Khuôn mặt ấy, rất là đoan trang. Khuôn mặt ấy, có hơi giống người đó.” Sử Kim đã biết trước mọi chuyện, cũng không gấp, vỗ đùi một cái. “Giống như cô nàng cậu hay nhớ tới, giống y hệt cô ấy luôn.”

Bàn tay Trì Tranh ngừng lại, lạnh mặt nhìn sang.

“Muốn biết sao?” Sử Kim cười haha.

Trì Tranh mím chặt môi.

“Cứ từ từ.” Sử Kim không thừa nước đục thả câu. “Mới lên xe buýt đã thấy, anh em thực sự ngạc nhiên. Lúc tưởng người ta sẽ xuống nhưng cô ấy lại không di chuyển.” Nói xong còn thở dài một hơi, suy nghĩ một chút lại nói. “Cô nàng này tim như kim dưới đáy biển.”

Đôi mắt Trì Tranh nheo lại, lấy một điếu thuốc trong túi ra bỏ lên miệng.

“Cậu bình tĩnh thật đấy.” Sử Kim phát biểu ý kiến.

Trì Tranh hừ lạnh một tiếng.

“Định giả bộ à? Cậu…”

Trì Tranh giương mắt nhìn. “Mẹ kiếp, đừng nhàn rỗi thì ngứa chân tay.”

“Được rồi.” Sử Kim nói. “Để anh em xem cậu có thể nhìn tới khi nào.”

Ánh mắt Trì Tranh nặng nề.

Mấy ngày nay trong cửa hàng vẫn bận rộn, nhân buổi chiều còn rảnh, anh về nhà. Mới vào cửa, Trần Tư đã nhìn anh chằm chằm. Trì Tranh lên lầu thay cái áo tay lửng rồi đi xuống dưới, ánh mắt Trần Tư lại rơi trên người anh, Trì Tranh nở nụ cười. “Mẹ, mẹ nhìn gì thế?”

“Tâm trạng không tệ, hửm?” Trần Tư suy nghĩ, hỏi.

Trì Tranh nhướn mày “Có chuyện gì thế ạ?”

Trần Tư liếc mắt nhìn anh.

“Không hiểu con thế nào nữa.”

Trì Tranh nhíu mày lại, bất đắc dĩ nở nụ cười.

“Rốt cục mẹ muốn nói gì?”

Trần Tư trừng mắt với anh, nhấn mạnh từng chữ. “Thịnh Nam.”

“Cô ấy sao ạ?”

Trần Tư nói. “Hai hôm trước mẹ gọi điện nói con không khỏe, để cô ấy tới quán con xem chút.”

Chân mày Trì Tranh nhíu chặt hơn.

“Bây giờ hai người thế nào rồi?”

Trì Tranh cắn môi.

“Đang hỏi con đấy.”

“Vẫn vậy thôi ạ.”

Trì Tranh nhói xong đi ra ngoài. “Con ra ngoài hút điếu thuốc.” Trần Tư ở phía sau thở dài một hơi, nhìn chằm chằm tấm lưng kia, chậm rãi lắc đầu.

Gió nổi lên, trời không mây.

Ngày 21 tháng 6, cả Giang Thành thi tốt nghiệp, trời đổ mưa, lúc lớn lúc nhỏ. Mạnh Thịnh Nam làm giám thị nên không về nhà được. Hôm thi xong, cô về chung cư ngủ một giấc, sáng hôm sau 4 rưỡi đã tỉnh, không ngủ tiếp được nữa. Bên ngoài trời vẫn còn mưa, cô ôm máy tính ngồi viết phần còn lại của câu truyện.

Trời vẫn còn đen.

Cô cúi đầu gõ bàn phím máy tính, dường như chỉ có lúc này, cho dù tiến thoái lưỡng nan nhưng cô vẫn có thể bình tĩnh. Điện thoại di động vang lên, là Giang Tấn gửi tin nhắn tới.

Anh muốn trở về rồi.

Cô nhìn 5 chữ này thật lâu, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ đen kịt. Mấy năm trước Giang Tấn hỏi cô có nghĩ tới sau này sống như thế nào không? Lúc đó cô và Lục Tư Bắc một người một nơi, ước mơ bị hiện thực làm mờ, cô mong muốn gì cũng quên mất rồi, chỉ nói muốn sống một cuộc sống bình yên rồi hỏi anh sau này còn đi xa nữa không? Giang Tấn cười nói. “Anh thích đi nhiều nơi.”

Thật lâu sau, cô nghĩ được câu trả lời tốt hơn câu trả lời khi ấy.

“Về Giang Thành, Giang Thành có tất cả mọi thứ em yêu.” Cô nói.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.