Từ Qua cho rằng mình sẽ mất ngủ, kết quả cô chẳng những ngủ thiếp đi mà còn nằm mơ. Trong mơ cô đứng bên rìa vách núi, dưới chân là vực sâu vạn trượng, cô vô cùng hoảng sợ, định chạy khỏi đây thì phát hiện hòn đá dưới chân mình lung lay khiến cô đứng không vững.
“Cứu mạng!”
Trong tầm mắt xuất hiện một bóng người, trước khi tảng đá dưới chân sụp đổ, Từ Qua kịp tóm lấy người đó, cô ngẩng đầu nhìn thấy một gương mặt quen thuộc, sau đó cô bị đạp xuống vực sâu.
Từ Qua bừng tỉnh, ánh sáng chiếu vào khiến cô không mở mắt ra được. Hôm qua cô quên kéo rèm cửa sổ nên ánh nắng chói lóa mới chiếu vào, Từ Qua vuốt vuốt tóc phát hiện mình nằm ở trên giường. Không có vực sâu, cũng không có Lục Thịnh.
Cô bóp bóp mi tâm, cuối cùng vẫn là cô tự mình đa tình, thật xấu hổ.
Đánh răng rửa mặt thay quần áo rồi đi ra ngoài, đã là giờ 7 giờ 40 phút. Từ Qua không đạp xe, cô ra cổng chung cư vẫy một chiếc taxi, ngồi vào xe nói địa chỉ rồi mở điện thoại đọc tin tức ngày hôm nay.
Trong xe rất yên tĩnh, chiếc xe nổ máy rời đi.
Từ Qua gửi một cái icon vào nhóm chat, gửi xong liền hối hận. Hôm qua Lục Thịnh khiến cô khó xử trước mặt mọi người, bây giờ cô tìm cảm giác tồn tại chỉ xấu hổ thêm thôi, cô lập tức xóa tin nhắn.
Sau khi xóa tin nhắn lại cảm thấy mình làm thế là giấu đầu lòi đuôi, Từ Qua gãi gãi đầu, trái tim như bị một bàn tay vô hình bóp chặt khiến cô không thở được. Ngẩng đầu nhìn về phía trước, vừa muốn rời mắt thì vội vàng ngừng lại, “Là anh à?”
Tài xế đeo găng tay, thời tiết nóng nực lại mặc áo sơ mi dài tay, anh ta nhìn Từ Qua thông qua kính chiếu hậu, gật đầu chào hỏi, “Cảnh sát Từ.”
Người lái xe là Chu Trạch, Từ Qua rất bất ngờ, ánh mắt dừng trên giấy chứng nhận xe, bây giờ cô mới hiểu vì sao hôm qua cô lại cảm thấy chiếc xe taxi đó quen quen. Hóa ra là xe của Chu Trạch, Từ Qua đã từng nhìn thấy.
Sao Chu Trạch lại ở đó? Rốt cuộc là chỗ nào không đúng? Trong đầu Từ Qua hiện lên một suy nghĩ kỳ lạ, chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, cô không kịp bắt lấy nó.
“Cần mở điều hòa không?” Chu Trạch hỏi.
Từ Qua nhìn quang cảnh ngoài cửa sổ, lắc đầu, “Không cần.”
Tối hôm qua chắc là trời đã mưa, hôm nay nhiệt độ hạ xuống, cửa sổ xe được mở ra một nửa, gió lạnh thổi vào.
Trong xe rất yên tĩnh, phía trước là đèn đỏ, xe ngừng lại, Từ Qua lấy điện thoại mở Wechat ra, nhóm chat của bọn họ không có Lục Thịnh, nếu không sẽ xấu hổ đến mức nào?
Thẩm Thiến gửi một tin nhắn vào nhóm chat, “Từ ca, cô thu hồi cái gì thế?”
“Không có gì, những người khác đâu?” Từ Qua bấm điện thoại trả lời nhanh chóng.
“Đi bắt người.” Tốc độ đánh chữ của Thẩm Thiến cũng rất nhanh, gần như là Từ Qua vừa gửi tin nhắn đi thì cô ấy cũng gửi tin nhắn đến.
“Bắt người?”
“Đã có đầu mối về tên gϊếŧ người biếи ŧɦái, cô không biết à?”
Từ Qua ngẩn người, cô không biết cái gì hết, nhất thời không biết phải trả lời thế nào. Hôm qua Lục Thịnh đã đá cô ra khỏi tổ chuyên án, cơn buồn bực dâng lên lồng ngực, Từ Qua không biết phải nói gì, trực tiếp tắt điện thoại.
Liếc nhìn ghế tài xế, đèn giao thông đã đổi màu, nhưng hàng xe vẫn xếp hàng ở phía trước.
“Kẹt xe à?” Từ Qua thuận miệng hỏi.
“Có lẽ vậy.” Chu Trạch đổi tư thế ngồi, dựa người vào cửa sổ xe, giơ tay chống cằm. Một vết máu xuất hiện trước mặt Từ Qua, là một vết xước dài 4 – 5 cm, trông giống như bị móng tay cào.
Từ Qua lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ, đã là 8 giờ, hôm nay cô đến trễ.
“Anh —— người nhà anh vẫn khỏe chứ?”
“Rất tốt.”
Từ Qua tiếp tục nhìn Chu Trạch, bạn gái cào sao? Trong xe có treo một con búp bê nhỏ, còn có một món đồ trang sức, hình như bên trong là một tấm hình. Từ Qua tập trung nhìn món đồ trang sức.
“Cô là người Thành phố C à?” Chu Trạch đột nhiên quay đầu nhìn cô, Từ Qua thu tầm mắt, khôi phục vẻ tự nhiên, cười lắc đầu, “Không phải.”
Ánh mắt Chu Trạch dừng trên cổ Từ Qua, yết hầu nhấp nhô, hắn rời ánh mắt.
“Quê cô ở đâu?”
“Thành phố B.” Trên tấm ảnh là người phụ nữ hôm qua cô gặp ở dưới lầu nhà Vương Trung Kiến, bà ta có quan hệ mập mờ với Vương Trung Kiến. Vương Trung Kiến liên quan đến vụ phóng hỏa, liệu anh ta có dính đến vụ này không?
Hung thủ cao khoảng 1m75, gương mặt ưa nhìn, là tài xế xe taxi. Lục Thịnh bảo Lâm Phong tổng hợp những vụ án xâm hại, nhất là những vụ án có hung thủ và nạn nhân là giáo viên và học sinh.
Hung thủ không phải Thẩm Kỳ, đây là vụ án mô phỏng. Chu Trạch cũng không có bố, mẹ của anh ta vì tiền mà lấy một người đàn ông tiếng xấu lan xa, còn bố anh ta thì sao?
Từ Qua sờ lưng theo bản năng, không sờ thấy súng, cô mới nhớ ra ngày hôm qua mình đã nộp súng.
“Nhà anh ở Thành phố C à? Lần đầu tiên gặp anh tôi đã muốn hỏi, khẩu âm của anh không phải của Thành phố C.”
“Quê tôi ở huyện Châu, nhưng tôi đến Thành phố B làm ăn lâu rồi, thời gian ở Thành phố C không nhiều.” Những chiếc xe phía trước vẫn không có dấu hiệu nhúc nhích, hình như Chu Trạch hơi sốt ruột, anh ta vô thức giơ tay sờ môi, lúc sắp chạm vào thì chợt nhớ ra điều gì đó, liền buông tay xuống. Điện thoại đổ chuông, Chu Trạch cầm điện thoại lên bắt máy.
“Cảnh sát đang tìm anh.” Nghe thấy giọng nói trong điện thoại, Chu Trạch ngẩng đầu nhìn Từ Qua thông qua kính chiếu hậu, rất nhanh đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, ừ một tiếng rồi cúp máy.
Từ Qua cúi đầu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Thẩm Thiến, “Điều tra về Chu Trạch, nhanh lên.”
Tin nhắn vừa được gửi đi, Chu Trạch quay đầu, “Hình như phía trước bị kẹt xe, tôi đi đường vòng được không?”
“Được.”
Từ Qua nhìn chằm chằm giấy chứng nhận xe taxi của Chu Trạch, “Trong giấy phép không phải tên của anh?”
“Tôi chưa kịp sang tên.” Chu Trạch ngoặt xe, chiếc xe từ từ lăn bánh, “Phạm pháp à?”
“Là phạm pháp.” Từ Qua quan sát vẻ mặt của Chu Trạch, anh ta thay đổi biểu cảm rất nhanh, hai tay cầm vô lăng, cười hiền lành chất phác, “Vậy tôi nhận phạt, chở cô đến nơi tôi sẽ đi đóng phạt.”
“Anh —— mồ côi cha?” Từ Qua lại truy vấn.
Xe vẫn chưa rời khỏi đoạn đường kẹt xe.
Chu Trạch ngừng lái xe, chân dẫm phanh gấp, Từ Qua suýt chút nữa đâm đầu vào ghế ngồi đằng trước, cô ngồi vững vịn vào ghế ngồi.
Thẩm Thiến gửi hai tin nhắn cho Từ Qua đều không được, cô cứ nghĩ điện thoại hết tiền nên mở website nạp tiền điện thoại, vẫn không gửi được tin nhắn.
Sao đột nhiên Từ Qua bảo cô điều tra Chu Trạch? Đã xảy ra chuyện gì?
Đỉnh đầu cô toàn là dấu chấm hỏi, Thẩm Thiến đi đến phòng hồ sơ, giữa đường gặp nhóm Lục Thịnh, Trịnh Húc võ trang đầy đủ bước ngang qua, bên ngoài có tiếng còi cảnh sát vang lên rất lớn.
Bắt được người rồi sao? Thẩm Thiến nhìn dáng vẻ của họ, không dám mở miệng hỏi, cô tránh đường tiếp tục đi ra ngoài.
“Thẩm Thiến.”
“Có!” Thẩm Thiến lập tức đứng thẳng người, “Đội trưởng Lục.”
Lục Thịnh dừng bước, nhìn Thẩm Thiến, “Họp.”
Thẩm Thiến ngạc nhiên, chưa kịp phản ứng thì mấy người Lục Thịnh đã sải bước rời đi. Cô nhanh tay túm Lưu Dương, vội vàng hỏi, “Có chuyện gì thế?”
“Bắt người, vụ án quan trọng.” Vẻ mặt Lưu Dương nặng nề, “Thay quần áo đi, bây giờ sẽ xuất phát ngay đấy.”
Tìm người là chuyện nhỏ, án mạng là chuyện lớn.
Lúc Thẩm Thiến đến phòng họp, bên trong đã ngồi đầy người, Cục trưởng cũng ngồi trong đó, trên màn hình lớn là một tấm hình và một cái tên.
Thẩm Thiến nhìn thấy tên và nội dung, đầu cô ong ong.
“Thẩm Thiến?”
“Anh đã gặp Từ Qua chưa?” Thẩm Thiến một phát túm tay Lưu Dương, ngẩng đầu hỏi.
Lưu Dương lắc đầu, “Không gặp, sao thế? Hôm nay có thể cô ấy sẽ không đến đơn vị đâu.”
Bởi vì giọng của Thẩm Thiến rất lớn, Lục Thịnh cũng quay đầu nhìn sang.
“Từ Qua xong rồi! Cô ấy đang ở cùng Chu Trạch.” Thẩm Thiến nói xong vội vã lấy điện thoại ra, “Cô ấy nhất định đang ở cùng Chu Trạch mới bảo tôi đi điều tra anh ta. Từ Qua không đến đơn vị, thì làm sao cô ấy biết Chu Trạch? Chỉ có một khả năng là bọn họ đang ở cùng một chỗ, đúng không?”
Chu Trạch, Chu Trạch!
Điện thoại bị giật mất, Thẩm Thiến ngẩng đầu nhìn gương mặt âm trầm đáng sợ của Lục Thịnh, anh trầm mặc mở danh bạ điện thoại của Thẩm Thiến tìm số điện thoại của Từ Qua.
“Số nào?” Lục Thịnh hỏi Thẩm Thiến, giọng nói lạnh lẽo.
Thẩm Thiến cũng bị dọa, kéo tìm tên Từ ca, đưa cho Lục Thịnh. Lục Thịnh vội vàng bấm gọi, điện thoại lại báo tạm thời không liên lạc được.
“Xảy ra chuyện gì?” Cục trưởng hỏi.
“Có khả năng Từ Qua đang ở cùng kẻ tình nghi.” Lục Thịnh trả lại điện thoại cho Thẩm Thiến, đi đến giữa phòng họp, “Phát hiện vết máu trong toilet ở nhà Chu Trạch, sau khi xét nghiệm đã xác định vết máu là của Trần Nhã Tĩnh. Hắn có một chiếc taxi hãng Jetta màu xanh, biển số xe YC3X7. Có khả năng thi thể đang ở trên xe——” Giọng Lục Thịnh mắc kẹt trong cổ họng, anh đã đưa ra một quyết định sai lầm, anh đã đẩy Từ Qua vào tình cảnh nguy hiểm.
Anh chỉ nghĩ đó là Hạ Hầu Ngọc, từ vụ án của ba mẹ anh đến bây giờ, người đó luôn núp trong bóng tối, tùy thời cho Lục Thịnh một kích trí mạng. Lúc Tiền Huy chết, hắn nói ba mẹ anh vì anh mà chết. Người kia muốn anh trả giá đắt, vậy nên sau khi thông qua pháp y Trần biết được người đứng đằng sau là Hạ Hầu Ngọc, anh muốn đẩy Từ Qua ra càng xa mình càng tốt, anh sợ.
Tất cả mọi người nhìn về phía Lục Thịnh, bàn tay cầm tài liệu của anh hơi run, vài giây trầm mặc ngắn ngủi, anh nói tiếp, “Phong tỏa toàn thành phố, chặn từng con đường.”
“Bạn gái anh nóng tính lắm à?” Từ Qua cười hỏi.
“Tôi không có bạn gái.” Chu Trạch lái xe rẽ vào làn đường khác, anh ta liếc Từ Qua thông qua kính chiếu hậu, ánh mắt trầm xuống.
“Không có bạn gái?” Từ Qua nhìn vết cào trên cổ tay anh ta.
“Ừ.”
“Anh về Thành phố C lúc nào?” Từ Qua tiếp tục hỏi, “Đi đường kia? Đường Trường An phải không?”
“Tháng ba năm nay.” Chu Trạch mím môi, vẻ mặt căng cứng. “Ừ, đường Trường An.”
Anh ta thông thuộc hai Thành phố C và B, tuổi chừng ba mươi, vẻ ngoài vô hại, sẽ không trùng hợp đến mức đó chứ?
“Anh làm gì ở Thành phố B?” Từ Qua vừa hỏi vừa mở điện thoại ra, sao Thẩm Thiến vẫn chưa trả lời tin nhắn của cô? Cô ấy đang làm gì thế?
Ánh mắt di chuyển lên trên, không có tín hiệu.
Từ Qua khẽ giật mình, một cánh tay khác mò còng tay ở sau lưng. Anh ta đã phát hiện, trên xe hẳn là có thiết bị chặn tín hiệu, ở trong nội thành không thể nào có chuyện mất tín hiệu.
Từ Qua ngẩng đầu, giả vờ nói, “Tín hiệu ở đây kém quá.”
Cô nhanh chóng quét mắt kiểm tra khoang xe, nhìn thấy đồ vật để trong ngăn kéo được che lại, anh ta quả nhiên có vấn đề!